Đối phương pháp lực bất ngờ động, Chu Triệu kinh hãi, khẩn cấp thi pháp phòng ngự, nhưng mà chưa chuẩn bị đối với kẻ có lòng cho nên đã phòng ngự không kịp.
Quang! Thoáng như một tiếng sấm rền, Chu Triệu mới vừa tụ tập được pháp lực lập tức bị đánh tan, trong miệng phốc ra một vòi máu, cả người bay ra như sao rơi.
Ầm! Ngoài mấy ngàn trượng, một ngọn núi lớn bị bóng người vọt tới đụng phải sụp đổ tại chỗ.
Câu Việt song chưởng hư lãm, một đạo dao động khí tường vô hình chắn phía ngoài vương phủ, máu tươi văng lên đến trước mặt hắn lập tức phi hôi yên diệt. Pháp lực cuồn cuộn của một kích kia bị hắn dùng sức mạnh chế trụ rồi. Tiếp theo hắn phất tay áo chấn động một cái lên trời, cổ pháp lực trùng kích đó bị dẫn xông lên trời, từ từ tán vào trong minh minh, tránh khỏi họa lây vương phủ.
Cũng trong nháy mắt cực nhanh bóng người va chạm đổ núi lớn đó, chung quanh xông ra bốn đạo nhân ảnh cấp tốc xông vào trong bụi mù nổ tung, bụi mù lại tiếp tục nổ nữa, tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên một thoáng rồi biến mất.
Ngoài Vương phủ, Chu Triệu đi theo đội ngũ hộ vệ thấy thế cũng đều kinhãi ngây cả người rồi, cũng không ngờ rằng quản gia của Thiên Vương phủ là Câu Việt lại đột nhiên đánh lén Nguyên soái.
Xa xa trong bụi mù tràn ngập, mấy bóng người phóng lên cao, bốn vị đỉnh cấp Lục tiết hồng giáp đại tướng áp giải Chu Triệu ra, miệng mũi chảy đầy huyết, hai mắt thỉnh thoảng trợn trắng, tóc tai bù xù, thiếu cái cánh tay, thảm hại bất kham. Chu Triệu còn bị mấy cái Khổn Tiên thằng màu đỏ trói chặt.
Quản gia Địch Nghiêm đi theo Chu Triệu lập tức ý thức được cái gì, đột nhiên quát bảo đội ngũ đi theo:
– Một khi Nguyên soái có gì bất trắc, bọn chúng ta đều không thể chết già, bảo vệ Nguyên soái chính là bảo vệ tự bản thân bọn chúng ta, giết!
Hơn trăm người lập tức phóng lên không trung lao tới mấy người áp giải Chu Triệu, khẩn cấp cứu viện.
Quang! Trên không trung giống như có một tiếng kinh lôi nổ vang, một đạo huyết sắc lưu quang chói mắt, khoảng cách gần như thế, giống như một đạo quang trụ, trong nháy mắt đâm trúng Địch Nghiêm dẫn đầu tấn công. Địch Nghiêm trên không trung hét thảm một tiếng, dưới một đòn công kích của thất phẩm Phá Pháp cung liền bị mất mạng!
Không trung một đoàn mây mù bị đánh tan, lộ ra một nam nhân cầm trong tay thất phẩm Phá Pháp cung.
Bốn người áp giải Chu Triệu vung tay lên, mặt đất một loạt người bay lên không ngăn ở phía trước, từng người từng người kéo ra Phá Pháp cung. Dãy núi chung quanh cũng đột nhiên xông ra một đám thiên tướng cầm trong tay Phá Pháp cung, khoảnh khắc từng đạo lưu quang bắn ra một lượt.
Hơn trăm người xông ra đó vung tay lên, giây lát mười vạn đại quân hiện thân, thuẫn bài phòng ngự dày đặc, Lưu Tinh tiễn từ trong khe hở của các cái khiên nay bắn ra phản kích.
Trong tiếng ầm ầm kịch liệt, chung quanh đột nhiên tiếng kêu giết rung trời, bốn đội nhân mã từ bốn phương hướng phóng ra tấn công, theo sát Lưu Tinh tiễn bắn ra mà đánh giết tới.
Vũ khí quang hoa các màu thất tình lục dục lóng lánh lay động, pháp lực dao động cường đại giống như sắp hủy thiên diệt địa vậy, thiên địa trở nên biến sắc, từng mảng lớn núi rừng sông hồ sụp đổ.
Câu Việt đứng ở trước đại môn của Vương phủ, cờ lệnh trong tay vung lên, một màn hào quang mông lung giữ chặt lại cả tòa núi ở bên trong Vương phủ. Pháp lực dao động trời long đất lở như sóng thần vậy đánh thẳng tới lập tức bị màn hào quang có phòng ngự lực cường hãn đó chậm lại. Trên màn hào quang hiện lên tầng tầng gợn sóng như biển rộng, Câu Việt đứng chắp tay điềm tĩnh không nao núng xem cuộc chiến.
Chung quanh hết thảy tựa hồ đều bị phá hủy trong nháy mắt rồi, duy chỉ có ngọn núi dưới chân Câu Việt lù lù bất động.
Hơn mười Hắc y nhân đeo mặt giả hiệu đột nhiên từ trong vương phủ đi ra, bày hình chữ nhất đứng ở phía sau lưng Câu Việt.
Động tĩnh lớn như vậy cho dù là kẻ điếc cũng nghe đến rồi, kinh động khiến tất cả trong vương phủ mọi người đều xông ra, nhưng thấy trong vương phụ không biết từ đâu ùa ra một lượng lớn giáp sĩ mắt nhìn chằm chằm hết thảy trong vương phủ, phòng ngừa trong vương phủ có bất kỳ dị động nào, khiến cho không ít người sợ tới mức ngay cả cũng không dám thở mạnh.
Đứng ở trên nóc nhà các trang viên trong vương phủ, các gia quyến ai ai cũng sắc mặt đại biến, sợ hết hồn hết vía. Quảng Mị Nhi nửa ôm lấy cánh tay mẫu thân, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch. Cảnh tượng thiên địa này tựa hồ sắp bị hủy diệt vậy, quá dọa người rồi! Quảng Mị Nhi chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, mặc dù có đại trận phòng hộ cường đại phòng ngự, nhưng vẫn cảm giác được dưới chân rung động, khiến cho ai cũng cảm giác vương phủ tùy thời tùy khắc đều có khả năng bị lật ngược.
Đối với đại đa số gia quyến trong vương phủ mà nói, chưa bao giờ nghĩ qua đường đường là bên ngoài phủ Thiên vương có thể xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.
Mị Nương đồng dạng cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn chung quanh, phát hiện đột ngột xuất hiện rất nhiều giáp sĩ cũng đều rất lạ mặt, bản thân mình dường như ngay cả thấy cũng chưa thấy qua. Có chút hoảng sợ nói:
– Vương gia. Vương gia đâu?
Đúng lúc này, một vị hồng giáp đại tướng bay vượt đến, đáp xuống trên nóc nhà, chắp tay nói:
– Vương Phi, Vương gia thỉnh Vương Phi và tiểu thư đi qua một chuyến.
Hai mẹ con tự nhiên là luống cuống không kịp ngừng theo sát theo, lúc này đối với các nàng mà nói, chỉ có ở bên cạnh Vương gia mới có thể tìm được một chút cảm giác an toàn.
Trên ban công ngắm cảnh tốt nhất trong Nội viên, trên trường án bày rượu thịt thức ăn đầy đủ, Quảng Lệnh Công lẳng lặng ngồi đó uống cầm chứng, mắt lạnh bình tĩnh nhìn cảnh long trời lở đất phía ngoài.
– Mị Nương lên tới lầu cũng không đoái hoài tới lễ nghi, chạy tới trước mặt Quảng Lệnh Công, hoảng sợ nói:
– Vương gia, đây là thế nào rồi vậy?
Quảng Lệnh Công nghiêng đầu mỉm cười:
– Mị Nương, thật lâu không có nghe nàng đánh đàn rồi.
“…”
Sắc mặt Mị Nương có chút trắng bệch, không nói nên lời, cuối cùng dưới ánh mắt có lực của ông ta nhìn chăm chú, bước chân trở nên có chút bấn loạn đi qua cạnh án nhỏ ở một bên, kéo váy ngồi xuống, lấy cổ cầm ra đặt lên, tiếng đàn đinh đinh đông đông dưới mười ngón nhỏ và dài của nàng xoay sở cất lênh trên nên những tiếng nổ thật to phía ngoài. Chẳng qua là tiếng đàn rõ ràng có chút bấn loạn, như nổi lòng của Mị Nương.
Quảng Lệnh Công lại hơi vẫy vẫy tay với Quảng Mị Nhi. Quảng Mị Nhi có chút hoảng loạn nhanh chóng đứng ở một bên rót rượu cho ông ta.
Phía ngoài long trời lỡ đất, Quảng Lệnh Công lại có vẻ như chuyện không liên quan đến mình bình thường ngồi trên cao lầu giơ chén lên từ từ nhấp nháp, mi mắt thờ ơ lạnh nhạt.
Sự bình tĩnh của ông ta dần dần tạo cho hai mẹ con sự trấn an cực mạnh, dần dần khiến cho hai mẹ con trấn định lại.