Chương 291: Ô Mộng Lan Nổi Giận (Thượng)

Ô Mộng Lan Nổi Giận (Thượng)

Chỉ có Ô Mộng Lan vẫn còn ở đó cười gần đứt hơi, một lúc lâu sau mới dần dần định thần lại.

Diêm Tu đích thân chạy tới tĩnh thất tu luyện của động chủ gặp Miêu Nghị, kể lại tình huống vừa rồi, lại dâng ngọc điệp lên:

– E rằng có lầm lẫn gì đó, xin mã thừa nghiệm chứng.

Nghe nói có thiệp kết bái, Miêu Nghị trong lúc giật mình đã mơ hồ nhớ lại chút ít, cầm ngọc điệp lên nhìn qua lập tức không nhịn được giơ tay lên vỗ trán một cái.

Hắn lập tức kêu lên ái chà một tiếng, không nhìn thấy vật này thật sự là không nhớ nổi mình còn có một vị Đại ca kết bái.

– Tiếu Ất Chủ, thì ra là y, y tới nơi này làm gì? Mời y vào! Không… đắc tội người ta, ta đích thân đi mời!

Miêu Nghị nhảy xuống giường đá bước nhanh đi.

Thiên nhi và Tuyết nhi ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ chủ nhân thật sự có một vị Đại ca kết bái?!

Diêm Tu Theo đuôi Miêu Nghị ra cửa không nhịn được hỏi:

– Người tới thật sự là Đại ca kết bái của ngài sao?

– Nói phải cũng được, nói không phải cũng không sao, lúc trước bất quá ta chỉ thuận miệng nói, tên kia lại thật sự chạy tới, chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề… Tóm lại y ở Trấn Ất điện cũng không như ý, đoán chừng là tới đây kiếm chác chút đỉnh. Nếu y đã tới, cứ nhiệt tình chiêu đãi là được.

Miêu Nghị khoát khoát tay, ra vẻ không muốn nhớ lại chuyện cũ.

Bước nhanh đến trước sơn môn, thấy trong hai người đang bị bao vây quả nhiên có Tiếu Ất Chủ, Miêu Nghị vội vàng phất tay nói:

– Là người mình, tránh ra, tất cả tránh ra đi!

Đám người Nguyên Phương lập tức rút lui ra phía sau.

Miêu Nghị tiến tới nghênh đón chắp tay cười nói:

– Không biết là Đại ca đường xa tới, tiểu đệ có chỗ đắc tội, kính xin bao dung!

Hắn lại nhìn sang phụ nhân xinh đẹp bên cạnh, không biết lần này Tiếu Ất Chủ dẫn ai tới đây, thoạt nhìn dung mạo khí chất cũng không phải tầm thường.

Đồng thời cũng phát hiện phụ nhân kia cũng đang tò mò quan sát mình.

Trên dưới Đông Lai động ngơ ngác nhìn nhau, người tới thật đúng là Đại ca kết bái của động chủ, từ Trấn Ất điện tới… quan hệ của động chủ đã kéo đến Trấn Ất điện ư?

Hoắc Lăng Tiêu ngồi vững trên long câu, hừ lạnh nói:

– Không dám nhận! Hiền đệ thật đúng là lớn lối, muốn gặp ngươi một lần thật không dễ dàng, thiếu chút nữa đã mất cả tính mạng.

– Xin Đại ca bớt giận, tiểu đệ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, lát nữa sẽ giải thích với Đại ca một phen.

Sau khi khách sáo một hồi, thấy Tiếu Ất Chủ vẫn còn giận, Miêu Nghị lập tức nhìn Ô Mộng Lan chắp tay hỏi:

– Đại ca, vị này chính là phu nhân ư?

Nếu phải coi như hắn đã qua ải.

Nếu không phải, coi như pha trò làm dịu không khí, nam nhân và mỹ nữ đi chung với nhau pha trò như vậy cũng không sao.

Ô Mộng Lan lập tức không cười được nữa, trừng mắt một cái, khẽ quát:

– Giỏi cho tiểu tử nói hươu nói vượn!

Hoắc Lăng Tiêu đang sa sầm nét mặt cũng phải sửng sốt, chợt cười ha hả, cơn tức giận trong lòng lập tức hoàn toàn tan biến. Y tỏ ra vui vẻ nhảy xuống long câu, tiến lên vỗ vỗ vai Miêu Nghị, hài hước nói:

– Hiền đệ thật đúng là có mắt quan sát…

Y quay đầu nhìn lại thấy Ô Mộng Lan sắp sửa phát tác, sợ nàng vạch trần lập tức đổi lời nói:

– Vậy mà cũng nhìn lầm.

Y lại lén lút truyền âm nói với Miêu Nghị:

– Hiền đệ, chỉ có ngươi mới hiểu được lòng ta, đáng tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình!

Miêu Nghị trong mắt nhất thời lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, chắc chắn là yêu đơn phương, đây là đối phương muốn dẫn người tới địa bàn nhờ mình giúp một tay đây mà…

Hắn cũng không cho là người Tiếu Ất Chủ mang tới sẽ có tu vi cao thâm, nhưng vẫn phải nể mặt.

Hắn bèn giơ tay lên hỏi Ô Mộng Lan:

– Xin hỏi tôn tính đại danh?

Ô Mộng Lan cũng xuống long câu, nhàn nhạt hồi đáp:

– Mạnh Lan!

Hoắc Lăng Tiêu bên cạnh nghe vậy mỉm cười vui vẻ.

– Thì ra là Mạnh tỷ tỷ, nếu là bằng hữu của Đại ca ta, vậy cũng là bằng hữu tiểu đệ, mời!

Miêu Nghị giơ tay ra mời, sau đó đi trước dẫn đường.

Trong lúc dẫn hai người đi về phía trước, Miêu Nghị không quên căn dặn Diêm Tu:

– Chuẩn bị một mâm thức ăn thượng hạng!

Diêm Tu lĩnh mệnh rời đi.

Hoắc Lăng Tiêu có vẻ hứng thú quay đầu lại liếc nhìn, mã thừa phát hiệu lệnh cho động chủ, vậy mà động chủ còn thản nhiên tiếp nhận, chuyện này thật sự thú vị.

Ba người vào chủ điện phía sau đình viện, tiết trời rất tốt, Miêu Nghị mời hai người vào trong đình ngồi xuống.

Thiên nhi và Tuyết nhi dâng trà thơm lên, sau đó đứng sau lưng Miêu Nghị chờ lệnh,

Hoắc Lăng Tiêu cùng Ô Mộng Lan không khỏi nhìn hai tên thị nữ lâu hơn, thị nữ của bất kỳ ai cũng trắng trẻo vô cùng, không ngờ rằng thị nữ của Miêu Nghị lại có nước da rám nắng như vậy.

Bọn họ không biết gần đây Thiên nhi và Tuyết nhi đã trắng hơn một chút, lúc vừa trở về còn đen hơn nhiều, dáng vẻ từng trải nắng mưa.

Bất quá cỗ anh khí khác người toát ra từ thân thể hai nàng khiến cho hai vị điện chủ cũng phải lưu ý, rất ít khi thấy khí chất như vậy trên người nữ nhân, nhất là thị nữ.

Ô Mộng Lan vuốt cằm nói:

– Khí chất hai tên thị nữ của ngươi rất khá.

Miêu Nghị cười cười, đưa tay mời hai người dùng trà.

Hoắc Lăng Tiêu bưng trà nhấp môi, ngắm nhìn bốn phía hỏi:

– Hiền đệ, nghe nói ngươi bị cách chức thành mã thừa, nhưng ta thấy chỗ ở này của ngươi dường như vẫn là trạch viện động chủ…

– Đây là ý của động chủ, ta chỉ có thể làm theo…

Miêu Nghị thuận miệng ứng đối qua loa một câu, hỏi:

– Không biết lần này Đại ca tới đây có tính toán gì không?

Hoắc Lăng Tiêu cười nói:

– Lần trước sau khi uống qua rượu ngon hiền đệ tặng, uống bất kỳ loại rượu nào khác cũng không còn chút mùi vị gì nữa. Lần này đặc biệt tới đây tìm chút rượu uống, hiền đệ sẽ không để tâm chứ?

Miêu Nghị cười ha hả nói:

– Không hề.

Bình thường hắn không hay uống rượu, trừ phi có tâm trạng, những năm qua đã bị Yêu Nhược Tiên vung tay quá trán uống hết một hai ngàn vò, bất quá vẫn còn tích trữ rất nhiều, còn có hơn một vạn vò, chiêu đãi hai khách nhân dĩ nhiên là không thành vấn đề.

Hắn quay đầu lại nhìn Ô Mộng Lan cười nói:

– Mạnh tỷ tỷ có nhan sắc chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, khí chất lại càng cao nhã, lần này giá lâm thật là làm Đông Lai động thêm phần rạng rỡ, còn chưa thỉnh giáo Mạnh tỷ tỷ làm việc ở đâu?

Nữ nhân đều thích nghe người ta ca ngợi dung mạo của mình, Ô Mộng Lan cũng không ngoại lệ, bất quá ngoài mặt lạnh nhạt nói:

– Chỉ là một tán tu, không có gì đáng nói.

– Tán tu ư?

Miêu Nghị nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu như cười như không, tự cho là hiểu, vị Đại ca tiện nghi của mình mang nữ nhân này tới, chẳng lẽ là muốn cho mình giúp một tay giải quyết thân phận tán tu… Lúc này thử thăm dò hỏi:

– Lời của tiểu đệ trước mặt động chủ bản động cũng có chút cân lượng, xin động chủ giúp một tay báo lên trên giải quyết một thân phận chính thức không khó lắm. Nếu Mạnh tỷ tỷ không chê, xin hãy gia nhập Đông Lai động ta.

Phi Thiên

Phi Thiên

Status: Completed Author:

Truyện Phi Thiên nói về một nam tử có lai lịch thần bí, phong hoa tuyệt đại.

Ngoái đầu nhìn lại, tư thái bễ nghễ thiên hạ, trong đó lại chứa biến hoá kỳ lạ khó lường. Trong đại trận 'Vạn Trượng Hồng Trần' , một thủ chích kinh tâm động phách, đàn cổ đứt dây, tĩnh lặng đợi người hữu duyên !

Ngộ ra, mới biết, dưới khung trời lòng người dễ thay đổi, yêu ma quỷ quái không bằng nhân tình ấm lạnh!

Tay trong tay, thanh mai trúc mã, mỹ nhân như ngọc, tiếc rằng lúc đó thiên địa kiếm khí như hồng!

Ân huệ lang, anh dương võ liệt, nhiệt huyết hướng lên trời cao, chỉ thẳng sao đêm!

Tinh không rộng lớn, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật đế Như Lai, mặc ngươi pháp lực vô biên!

Chúng sinh, nhất khang thành nguyện lại đổi lấy biển máu dâng trào!

Quỷ khóc thần sầu, biển máu không bờ, xin hỏi đường đi ở phương nào?

Nếu không đường, mặc khổ hải biển máu, bạch cốt hóa thuyền, Nhất Phi Trùng Thiên!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset