Miêu Nghị sờ lên mũi, theo theo tình huống tại Hắc Long Đàm, nữ nhân này sẽ không làm trái lời thề nguyền rủa tộc nhân mình, nhưng chuyện như vậy ai có thể khẳng định?
– Khi nào giải mở cấm chế của ngươi, ta xem xét lại.
Vân Tri Thu quàng chuyện vào tay mình, rồi nói với Miêu Nghị:
– Thả bên cạnh thiếp nghe sai sử, chàng không có ý kiến chứ?
Miêu Nghị cười khổ.:
– Nàng xem rồi làm đi.
– Thiên Nhi!
Vân Tri Thu cất tiếng gọi bên ngoài, Thiên Nhi bước vào, phân phó dẫn Tinh đi xuống, sau đó lại phân phó người giám thị Tinh.
Tiểu biệt thắng tân hôn, tiếp theo sau này miêu đại quan người ra sức “giao lương” là không tránh khỏi đây.
Sau khi vui thích, Vân Tri Thu như bạch tuộc quấn lấy Miêu Nghị còn xụi lơ không muốn động, Miêu Nghị đẩy nàng ra thoát thân, hắn còn có chuyện phải xử lý.
Mặc thường phục từ trong nhà đi ra, thể xác và tinh thần cũng thoải mái không ít, tâm tình phức tạp trở thành hư không, cả người bình tĩnh lại.
Gặp mặt Dương Triệu Thanh ngoài sân, hỏi tình hình bên ngoài, được biết số lượng lớn Tiên Nguyên đan lên giá xong, Miêu Nghị cười một tiếng:
– Đoán chừng không phải vị Thiên cung kia chính là đang quấy rối người của Hạ Hầu gia, những nhà khác cũng không đúng lúc này bỏ đá xuống giếng đối với Doanh Cửu Quang, bất luận là hắn, tóm lại bồi thường cho chúng ta không thiếu.
Nói chuyện một lát sau, Dương Triệu Thanh cáo từ.
Miêu Nghị nhanh chóng nhận được truyền tin của Dương Khánh. Dương Khánh nghe nói Vưu vương Tinh tới đây, tò mò chuyện gì xảy ra.
Miêu Nghị nói sơ lược tình hình, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
– Vưu tộc đụng phải vương như vậy là may mắn cũng là bất hạnh, từ trình độ nào đó mà nói, người như Tinh không thích hợp trở thành vương Vưu tộc.
Dương Khánh bên đó hơi chút trầm mặc một hồi, có cái nhìn khác:
– Đại nhân. Tinh làm như vậy, chỉ sợ không phải như người tưởng tượng.
Miêu Nghị:
– Còn có manh mối khác?
Dương Khánh:
– Đại nhân ngẫm lại xem. Vưu tộc đặt chân ở thiên hạ đã đánh mất khả năng dựa vào võ lực, một khi võ lực cường thịnh lập tức đưa tới họa diệt tộc, bất kỳ một bá chủ nào cũng không cho phép Vưu tộc phát triển lớn mạnh, đạo sinh tồn tốt nhất của Vưu tộc chính là bỏ qua võ lực và cạnh tranh cùng giới bên ngoài, nhưng trước khi xảy ra chuyện tại Hắc Long Đàm, ít nhất Vưu tộc tự thấy, Vưu tộc phát huy tác dụng mấu chốt trong trận đánh này, bọn họ đột nhiên phát hiện bản thân mình lại có thực lực đối đầu với Đông quân tinh nhuệ, tâm thái sợ là ít nhiều sẽ có chút ít biến hóa, thử nghĩ cảm giác mình là người có thực lực, có ai sẽ cam tâm một mực bị người áp chế?
Vưu vương Tinh đi mà quay lại bên đại nhân làm nô, sợ là đã phát giác được một điểm này, nàng lấy ảnh hưởng của mình ở Vưu tộc đến biểu lộ thái độ át chế Vưu tộc, có thể sẽ đưa đến cho bổn tộc đại họa dã tâm, từ đó nàng có khuynh hướng nhượng vương cho Mạc Du tiếp nhận, rất rõ ràng Vưu tộc không thể để cho người có dã tâm cầm quyền. Dĩ nhiên, thuộc hạ không hiểu Vưu tộc nhiều, đây chỉ là suy đoán của ta.
Miêu Nghị:
– Nói như thế, Vưu vương Tinh vẫn rất có tâm cơ đấy.
Dương Khánh:
– Cũng chưa chắc rất có tâm cơ, thật là thông minh như thế cũng sẽ không lựa chọn đến bên đại nhân làm nô… Thuộc hạ không ý tứ gì khác.
Miêu Nghị đã hiểu ý của hắn, mình bên này không phải là nơi thái bình, có hiểu biết đối với thế cục như thế, đã biết hắn nơi này sẽ gây phiền phức, không làm được còn khiến Vưu tộc dính líu vào.
Chuyện Vưu vương Tinh chẳng qua là Dương Khánh nhân tiện hỏi một chút, hiện tại mấu chốt nhất chính là thương lượng thực tiễn bước kế hoạch thứ hai cùng Miêu Nghị, thừa dịp hiện tại có Doanh gia ngăn cản, tạm thời sẽ không có người tìm U Minh Đô Thống phủ gây phiền phức, nhanh chóng tiêu diệt lập công, thăng cấp danh nghĩa cho hạ cấp, hiện tại chính là trở lực nhỏ nhất.
Hai người mưu đồ bí mật rất lâu sau đó.
Sắp xếp xong xuôi các sự việc, Dương Triệu Thanh mới vừa quay trở lại nhà mình, còn chưa kịp ôn tồn cùng Lâm Bình Bình, Từ Đường Nhiên và Tuyết Linh Lung đã đến rồi.
Tới nơi này cũng không có gì khác, từ miệng Từ Đường Nhiên biết là Dương Triệu Thanh mạo hiểm cứu trượng phu mình. Tuyết Linh Lung liền lôi kéo Từ Đường Nhiên đi tới đáp tạ.
Thấy Tuyết Linh Lung cảm động đến rơi nước mắt, lại muốn quỳ cảm tạ, Dương Triệu Thanh vội vàng tỏ ý Lâm Bình Bình đỡ Tuyết Linh Lung, trấn an nói:
– Khách khí rồi, khách khí rồi, đều là người một nhà, chuyện phân nội mà thôi, nếu ta gặp nạn, tin tưởng Từ huynh cũng sẽ tận lực cứu ta.
Lời nói này Từ Đường Nhiên có chút ngượng ngùng, chính bản thân hắn rõ ràng rõ nhất, nếu thật là Dương Triệu Thanh chìm vào tình cảnh như hắn, bản thân mình chưa chắc sẽ mạo hiểm giống như Dương Triệu Thanh vậy…
Gần nửa tháng sau, Miêu Nghị bên này thuận lợi lấy được một vạn Điềm Tiên Nguyên Đan, thi thể trên tay giao lại toàn bộ cho Doanh gia.
Hiện giờ bên ngoài Tiên Nguyên đan hút hàng, giá cả rất đắt, cấp dưới cũng cần Tiên Nguyên đan tu luyện, Miêu Nghị kẻ đầu têu làm chuyện xấu không thể để cho cấp dưới chịu đựng giá cả như thế này, Tiên Nguyên đan tới tay vừa lúc hóa giải, đây không phải là chuyện có tiền hay không.
– Không sợ ta mưu đồ bất chính hay sao?
Trong đình viện, Diêm Tu giải mở cấm chế trên người Tinh, lui trở lại bên cạnh Miêu Nghị. Tinh kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Miêu Nghị liếc nhìn Vân Tri Thu bên cạnh, cười khổ, nói:
– Đây không phải là ý tứ của ta, quy củ trong phủ, nữ nhân đều Quy phu nhân quản, nếu phu nhân nói có thể giải trừ cấm chế của ngươi, ta cũng không có ý kiến gì. Vân Tri Thu հung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lời nói này, làm ta giống mẹ lão hổ, làm như chàng rất sợ vợ đấy.
Miêu Nghị cười ha hả giả lả qua, ném trừ vật trạc cho Tinh.
Tinh nhận vào tay vừa thấy, ít nhiều sửng sốt, hồ nghi nói:
– Đây là?
Miêu Nghị cười nói:
– Ba ngàn Điềm Tiên Nguyên Đan.