Phủ Thiên Vương.
Oành! Một bia đá bị Doanh Cửu Quang đánh một chưởng thành bụi, xiết tay vẻ mặt dữ tợn quát.
– Cẩu tặc!
Tả Nhi mặt đầy sát khí, lời đồn như sóng gió ập tới, quả thật là muốn dồn Vương gia vào chỗ chết, cố tình Vương gia lại không cách nào giải thích rõ những lời đồn này.
– Điều động trăm vạn tinh nhuệ đi Ất Nguyệt Hành, giết không tha!
Bỗng nhiên Doanh Cửu Quang quay đầu, mắt đỏ rực rống giận.
Tả Nhi chắp tay nói:
– Vương gia bớt giận, xin hãy bình tĩnh, Ngưu tặc dám làm như vậy, phủ đô thống U Minh chỉ sợ đã là tòa thành trống.
Doanh Cửu Quang lạnh lùng nói:
– Lệnh trăm vạn tinh nhuệ làm đại quân phạt giặc, tập trung đối phó Ngưu tặc, chỉ cần phát hiện bóng dáng tiểu tặc này, mặc kệ ở đâu, lập tức tru diệt!
– Rõ!
Tả Nhi đáp lại.
Doanh Cửu Quang:
– Lập tức thành lập một đội giám sát, trao quyền chém trước tấu sau, hỏa tốc chạy đi các bộ, một khi phát hiện kẻ tuyên truyền bậy bạ dao động lòng quân, giết không tha!
– Rõ!
Tả Nhi liên tục gật đầu thưa, trong lòng biết đây mới là chuyện Vương gia lo lắng nhất, Đông quân là căn bản để Vương gia đứng vững thiên hạ, Đông quân vừa loạn, vậy mới thật là rắc rối. Chỉnh quân vốn là sẽ ảnh hưởng lợi ích của người bên dưới, xảy ra chuyện Hắc Long Đàm, ngay cả Vương gia cũng phải đi xung quanh thăm hỏi ổn định lòng quân, lúc này lời đồn ập tới, mưu đồ trong đó làm người ta không rét mà run, một khi cho người ta cơ hội xông vào, vậy không thể lường được hậu quả.
Doanh Cửu Quang nhanh chóng lấy ra tinh linh liên lạc Quảng Lệnh Công. Vừa mới hiện ra, lập tức chất vấn:
– Quảng Lệnh Công, ngươi có ý gì?
Quảng Lệnh Công bị hắn hỏi không hiểu gì cả:
– Cái gì mà ý gì?
Doanh Cửu Quang hỏi:
– Ngươi vừa mới làm trò xong, bọn chúng liên tới tiếp, có phải ngươi đã thỏa thuận trước với đám Hạ Hầu Lệnh, chỉ sợ động tĩnh không lớn!
Quảng Lệnh Công bị hắn nói vừa tức vừa buồn cười, trực tiếp mắng ra:
– Chó má nhà ngươi! Ngại phiền phức không đủ nhiều, ở không đi gây chuyện hả? Đi ra chỗ khác hóng gió!
Trực tiếp cắt liên lạc với Doanh Cửu Quang, thật là lớn lối, cũng chỉ có đối mặt với người địa vi ngang nhau mới biểu hiện triệt để nhất.
Thật ra Doanh Cửu Quang cũng biết không thể nào, chỉ là muốn trút giận thôi.
– Hạ Hầu Lệnh!
Doanh Cửu Quang chợt xiết tay ngửa đầu rống giận.
Lời đồn như sóng thần ập tới, làm cho người toàn phủ Thiên Vương hoảng cả lên, bình thường trang điểm lòe loẹt, bình thường ưa thích ồn ào náo nhiệt, bình thường đi dạo khắp nơi, mỗi người đều thành thật ngoan ngoãn ở yên trong nhà không dám ra cửa, đều biết lúc này một khi đụng tới Vương gia xui xẻo không phải đùa. Ngay cả một người dám nói lớn tiếng cũng không, nếu bị chướng mắt đi báo lên thì rắc rối, nhà lớn nghiệp lớn nhiều người rất dễ xảy ra chuyện như vậy.
Phủ Thiên Vương, Khấu Lăng Hư tĩnh tọa trong đình ở rừng nghe Đường Hạc Niên bẩm báo, thần sắc ngưng trọng.
Đường Hạc Niên nói xong tình huống, Khấu Tranh trầm giọng nói:
– Ngưu Hữu Đức này điên rồi hả? Lại đi theo Hạ Hầu Lệnh làm bừa, lần này chỉ sợ không còn chút đường sống thương lượng, e rằng Doanh Thiên Vương sẽ không tiếc mọi giá cũng phải diệt trừ hắn.
Đường Hạc Niên:
– Hắn vẫn cứ làm loạn không yên, là đầy bản thân vào đường cùng, xảy ra điều bất ngờ này cũng là hợp tình hợp lý, coi như hắn không làm vậy, ước chừng Doanh Cửu Quang cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, không bằng ra tay trước thì hơn! Đoán chừng mười phần là bị Hạ Hầu Lệnh xúi giục, mới không tiếc ngọc đá cùng vỡ. Doanh Cửu Quang nhảy ra nhắm vào Thiên Tẫn Cung, trước đó còn tưởng Hạ Hầu Lệnh nhịn, hiện tại xem ra Hạ Hầu Lệnh muốn hắn phải trả giá đắt mới chịu. Không động thì thôi, vừa động liền làm Doanh Cửu Quang đau tận xương tủy. Vương gia, Hạ Hầu Lệnh nắm giữ Hạ Hầu gia đến nay phát lực lần đầu, đáng phải cảnh giác.
Khấu Lăng Hư chậm rãi đứng lên, thần sắc ngưng trọng nói:
– Cú cắn này táp xuống quả thật thấu xương ba phần, nhưng Hạ Hầu Lệnh dựa vào chiêu này đã muốn lật đổ Doanh gia thì không thể nào. Hiện tại vấn đề lớn nhất là bên đông quân sẽ cho người ta có cơ hội, sợ là sợ bị vị bên Thiên Cung để ý. Hiện tại Doanh Cửu Quang đã bị làm cho vỡ đầu sứt trán, nhất định phải nhắc nhở hắn mau chóng có biện pháp đề phòng. Mấy nhà chúng ta cũng phải mau bàn bạc, mau điều động người hình thành thế chèn ép Đông quân, sẵn sàng chuẩn bị tiếp viện, để chấn nhiếp những kẻ mang ý xấu trong Đông quân!
Phủ Hạo Thiên Vương, giữa đình đài lầu các, Hạo Đức Phương chắp tay dựa vào lan can cười lạnh nói:
– Hạ Hầu Lệnh, bổn Vương thật đúng là coi thường hắn, trả thù thật là đủ hung hăng. Doanh Cửu Quang bị cắn trúng một cái này sẽ phải đau rất lâu.
Tô Vận ở bên cạnh nói:
– Nếu thật chỉ là trả thù, đau có lâu, cũng sẽ có lúc gượng lại, chỉ sợ Hạ Hầu Lệnh còn có thủ đoạn độc ác nối tiếp, làm ra động tĩnh lớn như vậy, hắn không sợ Doanh Cửu Quang trả thù hay sao? Ta lo lắng hắn muốn đuổi tận giết tuyệt!
Hao Đức Phương gật đầu:
– Chuyện này không thể ngồi mặc kệ, Doanh Cửu Quang không thể ngã, không thể để cho Hạ Hầu Lệnh có cơ hội hạ độc thủ tiếp theo, nhất định phải tăng cường khống chế. Liên lạc mấy nhà khác, ra lệnh khẩn cấp khống chế cửa hàng Hạ Hầu gia ở Thiên Nhai trong phạm vi thế lực của mỗi người lại lập tức phát binh đi các chợ đen, trước tiên nắm giữ nguồn tiền lớn nhất của Hạ Hầu gia, còn có bên hậu cung Thiên Đình, bảo người mấy nhà bắt tay làm khó Thiên Tẫn Cung, cần phải làm Hạ Hầu Lệnh sợ ném chuột vỡ đồ, không thể để cho hắn làm loạn, cũng phải thử xem thái độ của Thanh Chủ.
Ở ngoài Trung Túc Tinh Cung, hồ xanh trong veo, chiếu ngược cảnh trời xanh mây trắng.
Tiểu thế giới không biết đại thế giới biến động xoay vần, nơi này càng không biết bên ngoài gió mây cuồn cuộn, ngày qua ngày, năm qua năm, vĩnh viễn không có biến hóa, chỉ có bốn mùa thay đổi, hoa cỏ cây cối xanh rồi úa, để lại dấu vết năm tháng tang thương.