– Con trai không có ý gì khác, chỉ là không biết hắn như vậy có thích hợp hay không.
Khấu Tranh nhanh chóng giải bày một tiếng.
Thăng Mộ Tuyết chính xác vào lúc này đến U Minh Đô thống phủ tìm Miêu Nghị chơi, chẳng những là chính bản thân hắn, còn dẫn theo phu nhân Khấu Ngọc cùng nhau đến.
Nhưng Miêu Nghị lúc này hiển nhiên không rãnh cùng hắn chơi, có việc không nói, còn có khách tới. Vệ Khu tới, Vân Tri Thu cũng không thời gian tiếp đón, tiếp đãi một lát xong, sắp xếp Từ Đường Nhiên phu phụ cùng đi chung quanh một chút.
Thăng Mộ Tuyết là một người tiêu diêu tự tại, kể cả Khấu Ngọc cũng có mấy phần hào hiệp, phu phụ hai người kết giao bằng hữu không phân biệt cao thấp giàu nghèo, với ai đều như vậy, lảng tránh công sự, không nói chuyện này, chỉ trò chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cùng Từ Đường Nhiên phu phụ du ngoạn vui vẻ, nhanh chóng cũng trở thành bằng hữu.
Cùng người như thế kết giao bằng hữu cũng yên tâm, cũng không sợ người khác nói gì, người ta không phải dính vào chuyện sóng gió nổi lên của thiên hạ.
Bọn họ chơi vui vẻ, đàm luận công chuyện người thường thường lại không vui. Vệ Khu không vui.
Bên trong phòng khách, khách và chủ ngồi đối diện, Vệ Khu sắc mặt có chút khó coi.
– Đại đô đốc có ý định ngăn cản ta và người của Chính khí môn gặp mặt sao?
Miêu Nghị khoát tay áo, than thở:
– Vệ tiên sinh thực sự là oan uổng chết ta rồi, là Chính khí môn bị Quảng thiên vương gia làm cho sợ hãi, hiện giờ Chính khí môn không muốn lại cuốn vào thị phi, không phải ta can thiệp.
– Không phải ngươi mới lạ!
Vệ Khu mặt không chút thay đổi nói:
– Nếu không như thế này, không ngại để ta cùng người của Chính khí môn tự mình gặp mặt nói chuyện một chút.
Miêu Nghị lại xua tay:
– Ta chính là chịu phó thác của Chính khí môn tới cùng tiên sinh nói chuyện, bọn họ nói mình người nhỏ, lời nhẹ, không dám đối mặt với tiên sinh quá áp lực. Được rồi, Chính khí môn giao phó ta sẽ nói với tiên sinh, phần tử của Chính khí môn ở tiệm tạp hóa chính khí không cần nữa, không ràng buộc biểu tặng cho Hạ Hầu gia, còn có Doanh gia phần tử, Doanh gia không còn nữa, cũng đưa cho Hạ Hầu gia, xem như là tâm ý phía dưới chút bồi thường, mong Hạ Hầu gia khống chế.
– Đúng thật là rộng lượng!
Vệ Khu hừ hừ cười nhạt hai tiếng, trong lòng có chút bốc hỏa, Doanh gia phần tử Hạ Hầu gia ăn nổi sao? Đó là miếng thịt trong miệng của Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch, hai người tất nhiên phải thừa kế quyền lợi của Doanh gia, không cần đoán cũng biết trước khi động thủ thiên cung khẳng định đã đồng ý cho bọn hắn, cho dù thiên cung không cho phép, mấy nhà khác cũng sẽ không để chuyện này thực hiện được, Hạ Hầu gia dám nuốt phần này chính là đoạt miếng thịt trong miệng Đằng, Thành hai người, người ta có thể bằng lòng mới lạ.
Còn về một nửa phần tử của Chính khí môn, tiệm tạp hóa kinh doanh đều nằm ở trong tay Chính khí môn, một ít khách ngầm căn bản không dám trực tiếp cùng Hạ Hầu gia âm thầm giao tiếp, những tổn thất này kéo dài nữa căn bản không phải một nửa phần tử có thể bù đắp, cổ đông khác cũng sẽ vấn trách, được nửa phần tử có ích lợi gì.
Miêu Nghị lại bình chân như vại gật đầu:
– Ta cũng hiểu Chính khí môn khá hào phóng, nhưng so với năm đó ta dâng ra tiệm tạp hóa vẫn là có chút hẹp hòi, nói đến Hạ Hầu gia phần tử cũng là từ chỗ ta cầm đi, ước chừng cũng tự dưng nhặt được hai phần!
Vệ Khu đứng lên, nhíu mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị:
– Xem ra Đại đô đốc quyết tâm muốn cùng Hạ Hầu gia đối nghịch!
Miêu Nghị cũng đứng lên, can đảm đối diện nói:
– Không dám! Chỉ là muốn đem đồ ta đánh mất cầm về mà thôi, chỉ là như vậy!
Đây là triệt để khẳng định hắn sẽ không để cho người của Chính khí môn gặp mặt tiệm tạp hóa chính khí!
Vệ Khu chậm rãi tiến lên, hướng về phía hắn đi tới. Tả hữu bóng người lóe lên. Thanh Nguyệt Hòa Tinh chắn trước mặt Miêu Nghị, Vệ Khu vẫn hướng về phía hai người cứng rắn xông qua.
– Lui xuống!
Miêu Nghị nhàn nhạt một tiếng, hắn cũng không tin Vệ Khu dám ở chỗ này động thủ với hắn, chán sống còn tạm được.
Thanh Nguyệt Hòa Tinh nhìn nhau, tả hữu nhường ra. Vệ Khu vừa vặn cất bước từ giữa hai người xuyên qua, đứng ở trước mặt Miêu Nghị, khuôn mặt ghé vào trước mặt Miêu Nghị:
– Đại đô đốc gan thật không nhỏ, nhiều năm không ai dám nói như vậy với ta rồi.
Miêu Nghị cười nhạt nói:
– Vẫn là muốn nói chuyện bằng thực lực, nếu là năm đó Vệ tiên sinh há lại sẽ đích thân đến bái kiến ta!
– Đại đô đốc tự giải quyết cho tốt!
Vệ Khu mỉm cười giả tạo giơ tay lên vỗ vỗ vai Miêu Nghị, dứt lời xoay người đi.
Nói tới mức này đã không cần thiết nói thêm nữa, nhưng chuyến này cũng không phải không thu hoạch được gì, xem như là thăm dò thái độ. Miêu Nghị quả thực sẽ không giao ra Chính khí môn, quả thực dám hãm hại Hạ Hầu Lệnh.
Miêu Nghị lên tiếng, Thanh Nguyệt tự mình đi theo ra ngoài.
Đi tới cửa, nhìn theo bóng Vệ Khu rời đi, Miêu Nghị khóe miệng khẽ cong lên, phát hiện Hạ Hầu gia thật đúng là nhịn được lại còn không xuất ra nhược điểm sáu đạo tới hiếp bức hắn, xem ra Dương Khánh phán đoán không sai, vẫn chưa tới lúc lấy ra áp chế hắn!
– Tiễn khách!
Đi theo ra ngoài, Tinh đôi mắt sáng lóe lên nhìn hắn một cái trong lòng thầm nhủ, lại dám nói với Vệ Khu như vậy, không biết người này khủng bố đến mức nào sao?
Cùng đi ra Dương Triệu Thanh lại hỏi một tiếng:
– Đại nhân, danh sách cách chức đợi rồi công bố hay là giờ bắt đầu?
Miêu Nghị gật đầu:
– Thông báo đám người Lệnh Hồ Đấu Trọng tới đại điện nghị sự!