– Miêu huynh, nếu như không vội, không ngại tới phòng ta uống một chén, lúc Hồng mỗ xuất phát có mang theo chút rượu ngon.
– Không cần không cần, không dám trễ nãi chuyện thống lĩnh giao phó, ta hoàn thành chuyện thống lĩnh giao phó trước rồi hãy nói. Có rảnh ta sẽ trở lại tìm Hồng huynh nếm thử một chén.
Sau khi đuổi vị quản sự kia đi, Miêu Nghị vào trong khoang, đi trên thông đạo ở giữa quan sát số phòng hai bên. Đột nhiên hắn sáng mắt lên, dừng bước ở một cửa phòng, nếu như nhớ không lầm, nơi này là chỗ ở của một vị cao thủ Thanh Liên cửu phẩm, đúng là một trong những người hắn muốn liên kết. Cao thủ như thế ở Tinh Tú Hải tuyệt đối là một đại trợ lực, há có thể bỏ qua.
Miêu Nghị nhìn trái nhìn phải, thấy tạm thời không có ai lập tức gõ cửa phòng.
Bên trong truyền ra tiếng bước chân, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một tên nam tử trung niên cao gầy hai mắt hữu thần, quan sát Miêu Nghị trên dưới một lượt, không quen biết, tựa hồ chưa từng thấy qua trên chiếc thuyền này, không khỏi hồ nghi hỏi:
– Ngươi là…?
Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, lại có thể có tu vi Thanh Liên cửu phẩm, có thể thấy được tiền đồ vô hạn, không trách bị người đố kỵ bắt đi Tinh Tú Hải! Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm trong lòng, cười nói:
– Ta là quản sự Miêu Nghị trên thuyền Nguyệt hành cung, phụng pháp chỉ thống lĩnh áp thuyền đi thăm viếng các thuyền, không biết Miêu mỗ có thể đi vào trò chuyện mấy câu với các hạ hay không?
Đối phương nhướng mày, hiển nhiên có vẻ không tình nguyện để cho người không quen biết tùy tiện vào gian phòng của mình, nhưng đối phương mượn danh nghĩa thống lĩnh, cũng chỉ có thể tránh ra nói:
– Mời vào!
Ai ngờ Miêu Nghị vừa tiến vào, chủ động giúp y nhanh chóng đóng cửa, hơn nữa quay đầu lại truyền âm hỏi:
Các hạ là Triệu Phi Triệu phủ chủ?
Đối phương sửng sốt, thấy người ta truyền âm, chắc là có cái gì không muốn để cho người khác nghe được, tức thì theo lễ truyền âm đáp lời, kỳ quái hỏi:
– Miêu quản sự biết Triệu mỗ ư?
Quả nhiên là y, không đi lầm phòng! Miêu Nghị cười nói:
– Phủ chủ Bạch Vân phủ Tiên hành cung Triệu Phi, không môn không phái, xuất thân tán tu, Miêu mỗ có nói sai chăng?
Triệu Phi lại quan sát Miêu Nghị từ trên xuống dưới một lần nữa:
– Vì sao Miêu quản sự hiểu rõ Triệu mỗ như vậy?
– Mấy ngày trước đây thống lĩnh Đại nhân yêu cầu các thuyền báo cáo tình huống tường tận của tu sĩ, đã trải qua tay Miêu mỗ.
Triệu Phi chợt hiểu ra, vuốt cằm nói:
– Không biết Miêu quản sự tìm Triệu Phi có chuyện gì?
Miêu Nghị cười nói:
– Vì an nguy của Triệu phủ chủ ở Tinh Tú Hải, không biết có đáng để ngồi xuống nói chuyện cùng Triệu phủ chủ hay không?
Ánh mắt Triệu Phi lóe lên, mơ hồ đoán được một chút ý tới chân chính Miêu Nghị. Nhưng yhông dám xác định, bèn xoay người đưa tay nói:
– Điều kiện đơn sơ, nếu Miêu quản sự không chê bai, không ngại ngồi xuống nói.
Miêu Nghị chắp tay cảm tạ, trong phòng chỉ có một cái giường cùng hai cái ghế và bàn trà. Những vật khác không có, không thể nào so được với phòng hảo hạng Miêu Nghị ở.
Hai người ngồi xuống cách khay trà. Triệu Phi tỏ ra trầm trụ khí, không hổ là phủ chủ, dáng vẻ bình thản không sợ hãi, chờ Miêu Nghị nói ra ý tới.
Miêu Nghị cũng không nói vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề:
– Chẳng hay Triệu phủ chủ có muốn liên thủ tự vệ với Miêu mỗ ở Tinh Tú Hải chăng?
– Khiến Miêu quản sự thất vọng rồi.
Triệu Phi đạm cười nhạt nói:
– Triệu mỗ đã kết minh cùng Tam Tổ môn, nếu Miêu quản sự cảm thấy ở Tinh Tú Hải khó có thể tự vệ, Triệu Phi cũng bằng lòng tiến cử giúp Miêu quản sự đôi chút.
Có thể lên làm phủ chủ quả nhiên không đơn giản như vậy, vừa mở miệng liền muốn thăm dò mình. Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng, nếu mình đáp ứng đối phương tiến cử, vậy sẽ bại lộ mình không có vốn liếng trong tay, đừng mơ chiêu mộ được người ta.
– Hảo ý của Triệu phủ chủ, Miêu mỗ xin tâm lĩnh.
Miêu Nghị cười nói:
– Chẳng qua là Miêu mỗ cho rằng Triệu phủ chủ đang nói đùa.
Đùa giỡn? Triệu Phi dường như kinh ngạc nói:
– Vì sao Miêu quản sự nói ra lời này?
– Triệu phủ chủ nói mình kết minh với Tam Tổ môn, đây không phải là đùa giỡn thì là gì? Xin hỏi Triệu phủ chủ lấy cái gì kết minh cùng Tam Tổ môn?
– Dĩ nhiên là bằng tu vi Thanh Liên cửu phẩm của Triệu mỗ, chẳng lẽ Miêu quản sự cho là trong số tu sĩ tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội còn có người tu vi cao hơn Triệu mỗ sao? Chẳng lẽ bằng vào tu vi Triệu mỗ còn chưa đủ để trở thành một đại trợ lực cho Tam Tổ môn?
– Tam Tổ môn ở Thìn lộ bất quá là một môn phái trung đẳng, nói là môn phái nhị lưu cũng không quá đáng. Theo tình huống trong tay ta nắm giữ, toàn bộ đệ tử Tam Tổ môn trong đội thuyền bất quá chừng năm mươi người, Triệu phủ chủ cảm thấy với chút nhân mã này có thể làm gì được ở Tinh Tú Hải?
Thật may là trước khi tới đã có chuẩn bị, Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng một tiếng.
– Chẳng lẽ Miêu quản sự quên Tam Tổ môn còn có nhân mã không phải là quan phương không ở trong đội thuyền này?
– Vậy thì đã sao? Chẳng lẽ Tam Tổ môn gộp lại còn có thể vượt qua một trăm người sao?
Triệu Phi à một tiếng hỏi:
– Không biết Miêu quản sự đến từ môn phái nào, quý môn phái có bao nhiêu người tham dự?
– Không môn không phái, Miêu mỗ cũng giống như Triệu phủ chủ, cùng là xuất thân tán tu.
– Vậy thì kỳ quái, không biết Miêu quản sự lấy vốn liếng ở đâu chiêu mộ Triệu mỗ?
Miêu Nghị ngạo nghễ nói:
– Chỉ bằng hơn hai trăm người đã kết minh với ta trong đội thuyền, trong đó có hai tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm, còn có hơn hai trăm người chờ ta đi chiêu nạp, Triệu phủ chủ cũng là một người trong số đó.
Triệu Phi lấy làm kinh hãi:
– Miêu quản sự có nói đùa chăng?
– Dĩ nhiên không hề đùa giỡn, chỉ vì Miêu mỗ có tiện lợi mà Triệu phủ chủ không có: Trong tay Miêu mỗ nắm giữ tình huống tất cả tu sĩ đội thuyền tham dự hội, lại là phụng pháp chỉ thống lĩnh làm việc, có thể tự do lui tới với các thuyền, tỷ như bây giờ ta có thể ngồi đây với Triệu phủ chủ.
– Cần phải biết tất cả người Miêu mỗ kết minh đều như Triệu phủ chủ vậy, thế đơn lực bạc lại thêm không môn phái bối cảnh, không có đường lui, sau khi kết minh chẳng khác nào vớ được cọng rơm, chỉ có thể đoàn kết cùng nhau liều mạng ở Tinh Tú Hải. Thử hỏi ta còn có cần thiết tiếp nhận Triệu phủ chủ tiến cử đi gia nhập Tam Tổ môn không?
– Nói lời không dễ nghe, e rằng trong lòng Triệu phủ chủ cũng hiểu, liên kết với những môn phái kia không khác nào bảo hổ lột da, một khi có nguy hiểm gì tất bọn họ sẽ đẩy Triệu phủ chủ ra ngoài trước tiên. Muốn kết minh với ta liều một chuyến, hay là muốn đi chịu chết vì Tam Tổ môn, chẳng lẽ Triệu phủ chủ còn chưa quyết định sao?
Triệu Phi trầm ngâm, chợt ngẩng đầu hỏi:
– Miêu quản sự lấy danh nghĩa thống lĩnh làm việc, thật là ra chạy khắp xung quanh tìm người liên kết, không sợ Triệu mỗ tố cáo sao? Hoặc nói là, chẳng lẽ Miêu quản sự không sợ gặp phải những người khác tố cáo?