Tranh cướp Bất Hủ mộc tiến vào thời điểm gay cấn tột độ, tiêu điểm tập trung trên người ba sư tỷ muội Thường Hồng Mai, mấy phe thế lực gần như dùng đủ loại minh đao minh thương, đánh nhau náo nhiệt, nhưng đều không xé rách lớp vải che cuối cùng, nên đánh thì đánh, nên cướp thì cướp, không ai hỏi tội ai.
Đại quân U Minh tập kết quy mô lớn, tướng lĩnh lấy Miêu Nghị cầm đầu đang vây quanh tinh đồ định ra kế hoạch tấn công.
Nam quân tiếp giáp U Minh cũng đã tập kết nhân mã, chuẩn bị phòng ngự.
Đệ nhất tâm phúc bên người Hạo Đức Phương, Tô Vận dùng vận tốc nhanh nhất chạy tới U Minh, nàng tự thân xuất mã, mục đích đương nhiên là vì giải quyết phiền phức cho Hạo Đức Phương. Hạo Đức Phương lo lắng cho an toàn của nàng, không dám để nàng tới, nhưng nàng vẫn kiên trì tới đây.
… Vì để lộ thành ý, chỉ dẫn theo hai tên hộ vệ, trải qua tầng tầng lục soát cân mật mới tiến vào trong U Minh.
Bên ngoài phủ Tổng đốc U Minh, Tô Vận từ trên trời giáng xuống nhìn thấy Thanh Nguyệt nghênh tiếp, ân oán tình cừu giữa hai người khiến trên mặt cả hai đều hiện vẻ phức tạp.
– Thanh Nguyệt, đã nhiều năm chúng ta không gặp.
Tô Vận đè ép thù diệt môn trong lòng cười nói.
– Nhờ Tô quản gia ban tặng, chúng ta lại gặp mặt ở đây.
Vẻ mặt Thanh Nguyệt không dễ chịu, xoay người đưa tay nói:
– Tổng đốc đại nhân ở trong chờ, xin mời!
Tô Vận cũng không để ý tới, cười, tùy ý đi vào.
Trước đây khi Vệ Xu và Câu Việt tới, Miêu Nghị đều phải đích thân ra nghênh tiếp, lần này hiển nhiên là không cần.
Miêu Nghị đứng trên bậc thang bên ngoài chính điện, thân mang giáp nặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Vận đi tới, đánh giá nữ nhân mặc nam trang này, thầm nghĩ quả nhiên sắc đẹp bất phàm, khó trách lại được Hạo Đức Phương ưu ái.
Tô Vận đứng dưới bậc thang không lên, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm quanh Miêu Nghị, chỉ thấy chiến tướng như mây, giáp đỏ một vùng, trong lòng buông tiếng thở dài, quả nhiên là thế lớn.
Nếu không phải vậy, há có thể khiến nàng tự mình tới.
Có điều Tô Vận không đi lên, nhìn lên cười nói:
– Ngưu tổng đốc ở trên cao nhìn xuống, bày dáng vẻ này, là muốn hạ mã uy ta sao? Nếu không sợ thì không ngại đi cùng nhau!
Dứt lời giơ tay để hai tên tùy tùng phía sau dừng lại, chính mình chậm rãi bước trên quảng trường.
Đám người Văn Trạch một bên có phần khẩn trương, lo lắng Miêu Nghị phụng bồi. Cần biết Tô Vận là cao thủ cảnh giới Hiển thánh, một khi bắt được Miêu Nghị làm con tin thì phiền to.
Miêu Nghị cũng không phải là hạng nam nhân bị phép khích tướng của nàng làm ảnh hưởng, lạnh lùng nói:
– Đi dạo với Tô mỹ nhân là chuyên chúc của Hạo Thiên Vương, bản đốc không có phúc này.
Vừa nghe lời trào phúng này, tên thủ hạ đi theo Tô Vận lập tức chỉ tay lên quát:
– Lớn mật!
Miêu Nghị mở miệng phun ra hai chữ:
– Bắt lấy!
Trái phải lập tức có lượng lớn người lao ra, vây quanh cả Tô Vận, tùy tùng của Tô Vận muốn lấy ra vũ khí phản kháng, nhưng Tô Vận lại phất tay ngăn lại, tùy ý để lính của Miêu Nghị vây quanh. Nàng hiểu rất rõ giờ đã tiến vào hang hổ, nếu Miêu Nghị muốn gây bất lợi cho họ, muốn giết ba người cũng chỉ cần một câu nói, phản kháng cũng vô dụng.
Lúc này Miêu Nghị khoan thai xuống thang, không nhìn hai tên tùy tùng bị bắt giữ, đi tới trước mặt Tô Vận vung tay lên, đám người vây quanh Tô Vận lui ra.
Miêu Nghị đưa tay nói:
– Nêu Tô quản gia muốn đi dạo, bản đốc đương nhiên phải phụng bồi.
Tô Vận kéo quần áo bị rối loạn, giễu cợt nói:
– Người đời nói Tổng đốc đại nhân gan to bằng trời, hôm nay gặp cũng chỉ như vậy!
Lông mày Miêu Nghị nhướng lên:
– Gan to cũng không có nghĩa là làm ra những chuyện ngu xuẩn!
Tô Vận cười nói:
– Tổng đốc đại nhân đang kiếm cớ cho mình sao?
Miêu Nghị cười sâu sắc:
– Trào phúng ta? Được, muốn biết ta gan to hay gan nhỏ rất dễ, nếu như ngươi gan to, nói lại những lời vừa rồi một lần nữa.
Tô Vận mỉm cười nhìn hắn, hiểu ý trong lời Miêu Nghị, nàng dám nói lại một lần nữa, hắn hoặc giết nàng, hoặc không không đàm luận, hoặc là… ánh mắt Miêu Nghị không có ý tốt rơi vào ngực nàng, khiến nàng cảm thấy căng thẳng trong lòng.
– Xin mời Tổng đốc đại nhân!
Tô Vận xoay người đưa tay mời, đè xuống khí thế áp người mới có lợi cho bầu không khí đàm phán, dù sao lần này tới đây không phải là để xả giận.
Miêu Nghị chắp tay đi bên cạnh, hai người sóng vai đi cùng nhau, dưới ánh mắt mọi người chậm rãi dạo bước trên quảng trường, hai tên thủ hạ của Tô Vận vận bị kẹp giữ.
– Chỗ nhỏ một chút, hoàn cảnh cũng không tồi.
Tô Vận nhìn xung quanh vài lần, thấy Miêu Nghị không lên tiếng, trực tiếp đi vào đề tài chính:
– Nghe nói Tổng đốc đại nhân muốn tấn công Nam quân?
Ai ngờ Miêu Nghị trực tiếp nói:
– Không thể nào, đều là lời đồn.
Tô Vận nghiêng đầu nhìn hắn, nói như vậy, căn bản không thể nói tiếp, cũng ngày càng khiến nàng cảm thấy nặng nề trong lòng, lo lắng Miêu Nghị không đánh không được. Ngược lại không phải Hạo Đức Phương sợ chút nhân mã của Miêu Nghị, lo lắng chân chính là Thanh Chủ ở phía sau làm loạn, tự mình nàng tới đây là muốn thăm dò tình thế, cho nên nàng không thể để câu chuyện hướng về phía nay:
– Ngưu Tổng đốc ra lệnh tấn công với các tướng ta đã biết rồi.
Miêu Nghị lại thuận miệng thừa nhận:
– Đánh thì sao, không đánh thì sao?
Tô Vận:
– Đánh không có bất kỳ chỗ nào tốt với ngươi.
Miêu Nghị:
– Dù sao cũng tốt hơn là đợi các ngươi đánh tới.
Tô Vận:
– Ngưu Tổng đốc mới nghe được lời đồn thôi.
Miêu Nghị:
– Có một số việc mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nếu Tô quản gia tới đây chỉ để làm bộ làm tịch như vậy, thế thì không cần nói nữa.
Tô Vận cười khẽ một tiếng:
– Kỳ thực Ngưu Tổng đốc cũng không muốn đánh, chỉ muốn thừa dịp cháy nhà mà hôi của, có phải hay không?
Miêu Nghị:
– Sao ngươi biết?
Tô Vận:
– Nếu như thực sự muốn đánh, ngươi sẽ không gặp mặt đàm phán với ta.
Miêu Nghị:
– Không phải là muốn đàm phán với ngươi, mà là muốn gặp ngươi, đổi thành người khác tới ta sẽ không gặp.
Tô Vận nghi hoặc:
– Muốn gặp ta?
Miêu Nghị:
– Nghe nói Tô quản gia mỹ mạo vô song, khiến Hạo Thiên Vương khuynh đảo, cơ hội có thể tiếp xúc gần với mỹ nhân như vậy sao ta có thể bỏ qua.
Sắc mặt Tô Vận chuyển lạnh, không thích đùa như vậy, cười lạnh nói:
– Đùa kiểu này với lão thái bà ta, Ngưu Tổng đốc cảm thấy thú vị sao?
Miêu Nghị nhìn từ trên xuống dưới nàng một cái:
– Không có già chút nào, bảo dưỡng vẫn rất tốt.
Ánh mắt Tô Vận bình tĩnh nhìn về phía trước:
– Ngưu Tổng đốc, mọi người đừng vòng vo muốn chỗ tốt gì nói thẳng ra đi.
Miêu Nghị:
– Muốn ta không xuất binh quấy rối sao?
Tô Vận không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.
Miêu Nghị:
– Dễ bàn! Chỉ cần Hạo Thiên vương đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ không xuất binh.
Tô Vận khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là vậy, trả lời:
– Nói!
Miêu Nghị:
– Chỉ một điều kiện, ngươi lưu lại!
Tô Vận giễu cợt:
– Sợ sau này Hạo Thiên Vương sẽ tìm ngươi tính sổ, muốn giữ ta lại làm con tin?
Miêu Nghị:
– Sai rồi! Làm thiếp, chỉ cần Hạo Thiên tặng ngươi cho ta làm tiểu thiếp, ta sẽ không xuất binh quấy rối!
Tô Vận dừng bước chân, lạnh lùng nói:
– Ngưu Tổng đốc.
Nghĩ lại mục đích tới đây, cuối cùng vẫn nhịn lại không nổi giận:
– Điều kiện này không được, đổi lại.