Miêu Nghị nhìn mọi người xung quanh, biết mặc dù những người này có thể bị mình lừa dối liên kết lại, chỉ vì ai cũng không muốn chết trước, dù là biết mình không có nhiều khả năng có thể xuất hiện trong danh sách một trăm người cuối cùng, nhưng vẫn ôm hy vọng có thể sống sót, cũng giống như Miêu Nghị hắn.
– Hồng Cân minh!
Miêu Nghị đột nhiên giơ thương hô to:
– Người cuối cùng còn sống sót chỉ có một trăm người! Chỉ có một trăm người! Ta không biết chúng ta có thể đi bao xa, không biết ngay trong chúng ta cuối cùng có thể có bao nhiêu người sống sót, có lẽ một người còn sống sót cũng không có, Miêu mỗ cũng không cho là mình có thể có hy vọng sống sót, nhưng ta biết chỉ cần chúng ta đoàn kết lại với nhau là có thể sống được lâu hơn. Ta cũng biết, cho dù là chúng ta có thể đi tới cuối cùng, rốt cục cũng ắt phải trở mặt thành thù, bởi vì trong mười tám vạn tu sĩ chỉ có một trăm người có thể sống được. Tinh Tú Hải mười năm, Miêu mỗ không cầu cùng nhau đi tới cuối cùng với mọi người, chỉ cầu cùng chung sinh tử chín năm, còn lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù với mọi người!
Những lời này dùng để gia tăng tinh thần, có thể nói hết sức khác thường, nhưng đã nói đúng vào tâm lý mọi người, khiến cho mọi người yên tâm hơn không ít. Cũng cho bọn họ biết rõ ràng, trong chín năm tới hẳn nên đoàn kết với nhau.
Tư Không Vô Úy nhất thời toét miệng cất tiếng cười ha hả, quay đầu lại nhìn về phía mọi người, giơ phủ hô to:
– Hồng Cân minh, Tinh Tú Hải mười năm, chỉ cầu cùng chung sinh tử chín năm, còn lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù với mọi người!
Mọi người tinh thần đại chấn, cùng nhau vung cánh tay không ngừng hô to:
– Hồng Cân minh, Tinh Tú Hải mười năm, chỉ cầu cùng chung sinh tử chín năm, còn lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù với mọi người!
Cứ hô to lặp đi lặp lại như vậy không ngừng.
Nhân mã xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, lời của Hồng Cân minh không khác nào nói đúng vào tâm lý mọi người, không ít người rục rịch muốn động, cảm thấy rất muốn gia nhập Hồng Cân minh.
Ô Mộng Lan chậm rãi bước tới mũi thuyền, nhìn chằm chằm Miêu Nghị trên bờ đang khích lệ tinh thần mọi người, vừa tức giận lại âm thầm khen ngợi. Bất kể Miêu Nghị đã làm gì ở trên thuyền, cũng không biết Miêu Nghị dùng biện pháp gì tụ tập nhiều người như vậy lại với nhau, nhưng có một điểm không thể không thừa nhận, kết quả trước mắt cũng là năng lực của Miêu Nghị thể hiện, tiểu tử này có thể đi tới hôm nay không phải là nhờ may mắn.
Miêu Nghị giơ cao tay chưa buông xuống khẽ động tai, thình lình quay đầu lại liếc nhìn Ô Mộng Lan trên thuyền ở bờ biển.
Chỉ nghe bên tai có tiếng Ô Mộng Lan truyền âm:
– Miêu Nghị, ba đại phái cũng không đơn giản như vậy, lần này ngươi kết tử thù cùng ba đại phái, sau này người của ba đại phái nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ. Cần phải biết cao thủ chân chính ba đại phái cũng không ở trong nhân mã quan phương, Thìn lộ phái người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội tự nhiên không hy vọng trong danh sách trăm người cuối cùng không có một bóng người mình. Nhân mã quan phương là do người phía dưới báo lên, mà các đại phái phái ra nhân mã cũng phải ăn nói với Quân Sứ. Cho dù là vì danh dự ba đại phái, nhất định cũng sẽ phái ra đệ tử thực lực cường hãn, ban thưởng pháp bảo tốt tận lực tranh thủ một hạng ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, các đạo nhân mã các nước cũng là như vậy.
Miêu Nghị lộ ra vẻ cảm kích, truyền âm đáp lại:
– Tạ Mạnh tỷ nhắc nhở, nếu Miêu Nghị còn có thể còn sống trở về, sẽ tới cảm tạ!
Ô Mộng Lan cười nhạt:
– Tiểu đệ, hãy tự lo thân!
– Đi!
Dưới trời chiều Miêu Nghị đột nhiên giơ thương quát, quay đầu dẫn nhân mã nhanh chóng rời đi. Thích Tú Hồng theo sát bên cạnh hắn, đại đội nhân mã ầm ầm xông vào trong rừng rậm nguyên thủy.
———–
Đưa mắt nhìn Hồng Cân minh chui vào rừng rậm, màn đêm sắp phủ xuống, hơn một ngàn nhân mã còn lại trên hoang nguyên lập tức xao động.
Bây giờ bất kể là người tới từ một cung một điện nào cũng vô dụng, đệ tử các môn các phái ai về phái nấy, lấy bối phận và tu vi người cao nhất làm đầu, đoàn kết với nhau hỗ trợ lẫn nhau.
Môn phái lớn một chút có hơn mười người, thậm chí môn phái nhỏ hơn chỉ có vài người, hơn một ngàn hai trăm người này chia ra tới hơn sáu mươi đoàn thể.
– Sư bá, trước đây không phải Triệu Phi kia nói đi theo Tam Tổ môn chúng ta sao?
Mấy chục người áo lục tập trung lại với nhau, một hán tử trung niên hỏi một lão nhân tóc bạc. Những người này chính là đệ tử Tam Tổ môn trước kia Triệu Phi và Miêu Nghị nhắc tới, mà lão nhân tóc bạc tên là Nghiêm Bách Xuyên, cũng là một tu sĩ có tu vi Thanh Liên cửu phẩm.
– Nước chảy xuống chỗ trũng, người thường lên chỗ cao, người ta tìm được chỗ tốt hơn, dĩ nhiên là không thèm đi với chúng ta…
Nghiêm Bách Xuyên hừ một tiếng, mặc dù không vui vì chuyện Triệu Phi nói không giữ lời, nhưng cũng không dám làm gì Triệu Phi.
Chuyện rất đơn giản, chỉ cần có mắt cũng có thể nhìn ra hôm nay Triệu Phi đã là một trong nòng cốt Hồng Cân minh, Hồng Cân minh binh cường mã tráng, Tam Tổ môn vẻn vẹn chỉ hơn mười người chỉ sợ người ta không coi ra gì. Nhất là vị Minh chủ vô cùng hung mãnh kia, ngay cả ba đại môn phái cũng có thể đánh một trận tan tác, đệ tử Tam Tổ môn thật sự không đáng kể gì, không chọc nổi tự nhiên cũng không cần phải tìm phiền phức.
Chung quanh tiếng vó long câu vang lên, lại một tên đệ tử Tam Tổ môn kêu:
– Sư bá, người xem!
Chỉ thấy môn phái nhỏ mấy người, mười mấy người, từng tốp như vậy đều cùng đi về một phương hướng, chính là hướng đi của Hồng Cân minh, dường như là đuổi theo Hồng Cân minh.
– Đây là muốn đầu dựa vào Hồng Cân minh sao?
Có người khẽ lẩm bẩm.
Ánh mắt Nghiêm Bách Xuyên lóe lên, đột nhiên nói với các đệ tử:
– Sáu nước mười tám vạn nhân mã, có rất nhiều môn phái lớn, lại thêm cao thủ như mây. Cho dù là Tam Tổ môn ta gom hết lại bất quá cũng chỉ có mấy chục người, muốn đặt chân ở Tinh Tú Hải là vô cùng gian nan. Ta muốn đầu dựa vào Hồng Cân minh, các sư điệt nghĩ thế nào?
– Sư bá, đệ tử đang có ý đó.
– Nếu sư bá quyết định, đương nhiên chúng đệ tử phải theo.
– E rằng những môn phái đuổi theo kia cũng nghĩ như sư bá…
Một môn phái đầu dựa vào đoàn thể khác, nói ra miệng tự nhiên có hơi không dễ nghe, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử mọi người, tự nhiên có người nói vun vào để cho thành sự.
Nhưng cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ:
– Chỉ là không biết Hồng Cân minh có thể thu chúng ta hay không?
Nghiêm Bách Xuyên giải thích:
– Tinh Tú Hải Kham Loạn hội hung hiểm như vậy, chẳng lẽ Minh chủ Hồng Cân minh kia còn hiềm trợ thủ nhiều hay sao?
Lại có người hỏi:
– Vì sao chúng ta không liên lạc với người của những môn phái khác kết minh lại với nhau?
Nghiêm Bách Xuyên lắc đầu nói:
– Các môn các phái có tư tâm của riêng các môn các phái, liên kết với nhau ai ai cũng sẽ nghi ngờ lẫn nhau. Nếu có thể làm được đã có người làm từ sớm, không tới phiên chúng ta.