Đệ tử Thất Giới Đại sư cũng tới tham dự, bất quá không phải là nhân vật chính, là đồ tôn trực hệ Phật Thánh tới giúp đỡ. Chỉ vì đệ tử Thất Giới Đại sư có tham gia, tức thì Phật Thánh cho Thất Giới Đại sư tới áp trận.
Yêu Quốc, nữ nhi Yêu Thánh Cơ Hoan là Cơ Mỹ Mi tới, nhân vật chính dự thi là con trai của nàng, làm mẹ tự thân xuất mã tới áp trận.
Quỷ Quốc, đệ tử Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu là Hắc Vân tới, nhân vật chính dự thi cũng là con y.
Vô Lượng quốc, đệ tử Đạo Thánh Phong Bắc Trần là Hoa Ngọc tới, người dự thi là đệ tử của y.
Tiên Quốc, dưới trướng Tiên Thánh Mục Phàm Quân đưa ra hai đệ tử, một là nam đệ tử Đường Quân, người còn lại là Hồng Trần Tiên Tử nổi danh xinh đẹp ở giới tu hành. Người sau là chủ động yêu cầu tới, chỉ vì nhân vật chính dự thi quan hệ tốt với nàng hơn, đồng thời cũng là đệ tử Tiên Thánh, là Nguyệt Dao Tiên Tử xinh đẹp nổi danh ngang với Hồng Trần Tiên Tử.
Sở dĩ Lục Thánh đều phái người tham gia, nguyên nhân cũng là do Nguyệt Dao Tiên Tử mà ra. Vốn Mục Phàm Quân muốn để cho Nguyệt Dao Tiên Tử lịch luyện một phen, kết quả năm thánh khác vừa nghe vui vẻ, cũng là rỗi rảnh không có việc gì làm, lập tức cũng cho người tham gia. Bọn họ chơi vui vẻ, nhưng thảm cho mười tám vạn tu sĩ tham dự.
– Ủa…? Nơi đó đã bắt đầu!
Ánh mắt sắc bén của Vân Quảng quét nhìn tinh bàn, đột nhiên tay chỉ trước mặt Đường Quân. Ánh mắt mọi người nhìn theo, chỉ thấy trước mặt Đường Quân có một đám điểm sáng lóe lên liên hồi, đây là tượng trưng cho nhân mã đã lên bờ giao thủ.
Vân Quảng hỏi:
– Đường Quân, đây là đạo nhân mã nào của Tiên Quốc các ngươi?
Đường Quân thi pháp quét qua tinh bàn, những địa vực khác của Tây Tinh hải biến mất, khu vực lóe lên điểm sáng lập tức phóng đại lên toàn bộ tinh bàn. Đám điểm sáng kia lập tức hóa thành hai ngàn, có bao nhiêu điểm sáng đang động có thể thấy được rõ ràng. Cơ Mỹ Mi vóc dáng xinh đẹp cười khanh khách nói:
– Chỗ đó hẳn là vị trí nhân mã Thìn lộ Tiên Quốc lên bờ, nhìn dáng vẻ số người giao thủ không ít.
Vân Quảng cười ha hả nói:
– Có vẻ thú vị, đây là tiên hạ thủ vi cường!
Tả Nam Xuân phía sau y nhìn chằm chằm tinh bàn, ánh mắt lóe lên.
Sắc mặt Đường Quân hơi trầm xuống, lộ ra vẻ hơi khó coi, lúc này mới vừa lên bờ Tây Tinh hải, trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào chạm mặt tu sĩ năm nước khác, nhân mã Tiên Quốc của mình đã tự giết lẫn nhau rồi. Nếu giết hết người mình, sau đó gặp phải nhân mã năm nước khác thì sao?!
Mọi người nhìn chằm chằm một hồi, chỉ thấy từng điểm sáng màu trắng liên tiếp biến mất, không bao lâu sau, hơn hai trăm điểm sáng đã biến mất không thấy.
Hắc Vân một thân âm khí lạnh lùng cười khành khạch nói:
– Thật lưu loát, đã chết hơn hai trăm.
– A Di Đà Phật!
Thất Giới Đại sư chắp tay chữ thập từ từ lên tiếng.
Đường Quân sa sầm nét mặt, không nói nửa lời.
Vì thể hiện công bình, các đạo nhân mã sáu nước cũng canh chuẩn thời gian lên đường, thời gian đến đích cũng đại khái tương đương. Gần nửa ngày sau người phái đi kiểm tra đón tiếp bàn giao trở lại phục mệnh, trình lên văn thư bàn giao.
Những người phái đi tiếp dẫn này cũng là người của Tây Tú Tinh cung, đợi đến khi người phụ trách tiếp dẫn nhân mã Thìn lộ Tiên Quốc trở về, chính là tên nam tử trước đó bàn giao với Ô Mộng Lan đang muốn rời đi, Đường Quân đột nhiên lên tiếng nói:
– Chậm đã, nhân mã Thìn lộ ta tham dự đã xảy ra chuyện gì, vì sao vừa lên bờ liền chém giết?
Nam tử kia ngẩn ra, chợt cười một tiếng, thân là người của Tây Tú Tinh cung đối mặt Lục Thánh phái người tới ngược lại cũng không sợ, không cao không thấp nói:
– Chuyện này phải nói từ ba đại phái Thìn lộ. Nhân mã Thìn lộ vừa lên bờ, đệ tử ba đại phái cảnh nội Nguyệt hành cung lập tức vây công một người tên là Miêu Nghị…
– Miêu Nghị???
Hồng Trần Tiên Tử yên lặng đứng ở sau lưng Đường Quân một mực không lên tiếng đột nhiên mắt lóe sáng, bất ngờ thốt lên một tiếng ngắt lời nam tử kia, khiến cho không ít người nhìn chằm chằm nàng.
Đường Quân quay đầu nhìn lại:
– Sư muội biết người này ư?
Hồng Trần Tiên Tử khôi phục lại bình tĩnh, lắc đầu nói:
– Không quen biết, chẳng qua chỉ là một người lại dám đối nghịch cùng ba đại phái, nên cảm thấy hiếu kỳ.
Đường Quân quan sát nàng một cái, suy nghĩ một chút cũng phải. Vị sư muội này tính tình hết sức lạnh lùng, không phải là người thích kết giao bằng hữu, càng không cần phải nói là một tên vô danh tiểu tốt, quay đầu lại ra lệnh một tiếng:
– Ngươi nói tiếp đi.
Nam tử kia tiếp tục cười nói:
– Tên Miêu Nghị kia cũng giỏi thật, trong số tu sĩ Thanh Liên, đây là lần đầu tiên ta gặp người có thực lực cường hãn như vậy. Hơn hai mươi người ba đại môn phái vây công, kết quả bị Miêu Nghị một mình một long câu đánh cho tơi bời hoa lá, không ai là đối thủ một hiệp của hắn. Sau một đòn, ngay cả long câu gián tiếp chịu lực cũng có thể đánh cho gục xuống. Sau đó đệ tử ba đại phái mười hai cung Thìn lộ cùng chung cừu địch, hơn hai trăm người liên thủ giết hắn, ai ngờ Miêu Nghị kia vung cánh tay hô lên, xuất hiện một Hồng Cân minh…
Sau khi mọi người nghe y kể lại, Vân Quảng chậc chậc thành tiếng nói:
– Tu sĩ Thanh Liên có thể lực đánh gục long câu như vậy, quả thật vô cùng hiếm thấy. Có thể lôi kéo nhiều người không có chỗ dựa lại thành lập liên minh, rõ ràng cũng có chút năng lực, không biết tên này có thể sống bao lâu.
Tả Nam Xuân phía sau y khẽ cau mày.
Miêu Nghị??? Lúc mới vừa nghe được cái tên này, đôi mày trắng của Thất Giới Đại sư cũng run lên, bởi vì tên đệ tử không ra gì của lão tăng hay suy nghĩ phản bội sư môn thường xuyên ghé vào tai lão nhắc cái tên này, nghe mãi thành quen. Bất quá suy nghĩ một chút lại nhẹ nhàng lắc đầu, hẳn không phải là người mà lão từng biết, bởi vì tư chất người nọ bình thường không cách nào tu hành, càng không thể nào có thực lực này. Thế gian có không ít người trùng tên, hẳn đây chỉ là trùng tên mà thôi.
Dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành của Hồng Trần Tiên Tử tỏ ra bình thản, nhưng đôi tay bắt chéo trước bụng khẽ siết lại.
Nam tử kia kể xong rời đi, Đường Quân thi pháp quét qua tinh bàn lần nữa, tinh bàn chợt lóe ánh sáng, hình ảnh trước đó thu nhỏ lại vào một góc, cả bức đại đồ Tây Tinh hải hiện ra trước mắt trở lại.
Miêu Nghị vừa rồi được nhắc tới thoáng cái đã bị mọi người quên bẵng, bởi vì một nhân vật nho nhỏ như vậy thật sự là không đáng để mọi người chú ý. Đối với những người này, cho dù là nhân vật cấp điện chủ chưa chắc bọn họ đã coi ra gì, Đường Quân cũng chỉ muốn tìm hiểu tình huống cho nên mới hỏi…
———–
Dẫn dắt nhân mã xuyên qua hoang nguyên, chui ra rừng rậm nguyên thủy cổ mộc che trời, leo lên ngọn núi tuyết nguy nga cao sừng sững, gió rét gào thét tuyết bay bay, sắc trời đã tối, bọn Miêu Nghị mới ngừng lại. Mọi người mơ hồ nghe được động tĩnh mở pháp nhãn ra, lục tục nhìn về phía chân núi, thấy lờ mờ có nhiều đội nhân mã theo đuôi tới.