Trước sau như một duy trì khoảng cách với Miêu Nghị, đây là phong cách của Yến Bắc Hồng.
Miêu Nghị quen thuộc cũng không quá để ý.
Nhìn thấy Bích Nguyệt trở về, Mộ Dung Tinh Hoa cười khẽ, cùng ở hữu viên, lại cùng rời đi nam nhân của mình, hai người phụ nữ đương nhiên có giao tình sâu đậm hơn, phân chia năm đó đã không tồn tại, huống chi Bích Nguyệt đã bị đá khỏi Thiên Đình.
Thế nhưng điều khiến Mộ Dung Tinh Hoa giật mình chính là mấy người vừa đi xuống bậc thang, Diêm Tu bước lên bậc thang trước sau như một đứng phía sau Miêu Nghị. Dương Triệu Thanh lập tức đánh thủ thế, trên tường thành lập tức có mấy chục người lướt tới, vây quanh Bích Nguyệt
và bốn người. Bốn người kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời nhìn Miêu Nghị trên bậc thang, kinh ngạc hô:
– Đại đô đốc! Đây có ý gì?
Miêu Nghị từ trên cao nhìn xuống, thần sắc bình tĩnh, chỉ hơi híp mắt nhìn chằm chằm Bích Nguyệt.
Cho dù đã đoán được việc Yêu tăng Nam Ba sau khi thoát vây sẽ tới tìm hắn, vì lẽ đó trước tiên mới chuyển đám người Vân Tri Thu tới nơi an toàn, nhưng hắn không nghĩ tới Yêu tăng Nam Ba lại ra tay trên người Bích Nguyệt, không ngờ Yêu tăng Nam Ba sẽ lại hợp tác với đám dư nghiệt Doanh gia.
Trước không nghĩ tới nhưng giờ sau khi phát hiện lập tức tỉnh ngộ, Yêu tăng Nam Ba tìm tới dư nghiệt Doanh gia dường như là chuyện hợp tình hợp lý, hoàn toàn có thể hiểu được.
Dương Triệu Thanh lên tiếng nói:
– Không nên nghĩ nhiều, chỉ là có chuyện tìm các ngươi xác minh, các ngươi phối hợp một chút.
Dứt lời, nhanh chóng có người tới khống chế bốn người. Trực tiếp mang đi, Lưu Bích Nguyệt một mình ở lại, Bích Nguyệt sớm đã bị khống chế pháp lực.
Bích Nguyệt nhìn chằm chằm Miêu Nghị, mở hai tay ra có chút tức giận nói:
– Ngưu Hữu Đức, ngươi hạn chế ta là có ý gì?
Mộ Dung Tinh Hoa kinh ngạc, nhìn Bích Nguyệt lại nhìn Miêu Nghị không biết xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
– Mộ Dung, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi lui xuống trước đi.
Mộ Dung Tinh Hoa muốn hỏi lại thôi, muốn hỏi tình hình một chút, xem có thể cầu xin cho Bích Nguyệt hay không, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Miêu Nghị ép xuống.
Tuy rằng Miêu Nghị bình thường cố gắng làm nhạt phân chia trên dưới, tuy rằng bình thường Miêu Nghị cố gắng coi nàng làm bằng hữu, nhưng nàng dần cảm giác được Miêu Nghị hiện giờ từ lâu đà không phải Miêu Nghị năm đó, Miêu Nghị hiện giờ mỗi hành động lời nói cho dù hòa ái dễ gần nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi khiếp người.
Chư hầu một phương, tay cầm mấy chục triệu nhân mã tinh nhuệ, mơ hồ có xu thế nắm binh tự trọng, đã là mấy thế lực trong Thiên Đình, đại lão khắp nơi đều phải cho vài phần mặt mũi, thời đại mặc người xâu xé đã không còn, cho dù Thiên đế muốn động tới vẫn phải cân nhắc một chút. Dưới tình hình nắm quyền lớn, vẻ quyền thế dần đã ngấm vào trong xương Miêu Nghị. Mộ Dung Tinh Hoa dần cảm thấy rõ, bình thường dù khách khí trò chuyện nhưng vẫn không thể trở lại như lúc ban đầu, trên chính là trên, dưới chính là dưới, cấp trên cấp dưới làm bằng hữu chỉ là lừa mình dối người.
Yên lặng chắp tay, Mộ Dung Tinh Hoa nhìn Bích Nguyệt một cái, lắc mình cáo lui.
– Ngưu Hữu Đức…
Lời Bích Nguyệt còn chưa nói hết, ngũ trảo Dương Triệu Thanh khẽ vô, trực tiếp nhiếp Bích Nguyệt tới, bỏ vào trong túi.
Miêu Nghị xoay người đi, ba người đồng thời trở về nội trạch hậu viện.
– Đại nhân! Phi Hồng đang dặn dò mấy nha hoàn bên trong nội trạch vừa thấy lập tức mặc kệ nha hoàn, bước nhanh tới đón. Trên mặt mang theo nụ cười hành lễ.
Khoảng thời gian này rốt cục nàng cũng tìm thấy cảm giác nữ chủ nhân ngôi nhà này.
Miêu Nghị cười nói: – Ta bàn luận chút chuyện- Vâng!
Phi Hồng lập tức thức thời lui ra, phất ta để hạ nhân xung quanh đồng thời lui xuống.
Mỗi khi vào lúc này, nàng lại ý thức được mình và nữ chủ nhân chân chính kém nhau ở đâu. Miêu Nghị có chuyện gì đều không tránh mặt Vân Tri Thu.
Tiến vào một gian thiên thính, Miêu Nghị xoay người lại nhìn Diêm Tu, mà Diêm Tu cũng ném ra một bộ thi thể xuống đất là thi thể Thiên Nguyên.
Miêu Nghị tiến lên nhìn, gật đầu, buông tiếng thở dài: – Không sai, chính là Thiên Nguyên, quên đi, việc này cũng không thể trách ngươi, chuyện đột nhiên xảy ra! Đúng rồi, kê rõ mọi chuyện một lần. Có vài việc không nói rõ được qua tinh linh- Chúng ta mai phục trong đám mây. Sau khi nhận được thông báo từ đám hộ vệ bên người Bích Nguyệt lập tức động thủ, ai nghỉ đối phương ám phục không ít nhân mã, ta dẫn hơn ngàn người từ không trung chặn lại tập kích… Diêm Tu kể tỉ mỉ lại tình hình khi đó.
Dương Triệu Thanh nghe mà hãi hùng, phát hiện Diêm Tu và Yến Bắc Hồng quá hung mãnh, biết rõ đối phương là Yêu tăng Nam Ba hung danh hiển hách mà hai người vẫn dám truy sát.
Miêu Nghị cũng có phần căng thẳng, may mà chính mình khi trước cẩn thận, điều động Minh Đường lang cho Diêm Tu, làm thêm chút chuẩn bị, bằng không chuyến này ngã đau một vố rồi, chỉ sợ Diêm Tu không phải rơi vào tay địch thì cũng là khó giữ tính mạng, trên người Diêm Tu có quá nhiều bí mật của hắn, ít nhất bây giờ con đường ra vào tiểu thế giới và Luyện ngục Diêm Tu đều biết.
Sau khi kể xong, Diêm Tu hai tay dâng lên vòng chứa đồ:
– Đại nhân, người đều ở đây, do ta làm việc không tốt, khiến tổn thất hai ngàn tinh nhuệ.
– Việc này nói ngươi có công cũng không quá, ngươi có thể trở ra đã là một công lớn, huống hồ còn bắt được nhiêu tù binh như vậy!
Miêu Nghị trấn an một câu, nhận lấy vòng tay chứa đồ, sau khi kiểm tra lại hỏi:
– Những người này bị Yêu tăng Nam Ba khống chế, lại bị ngươi khống chế, ngươi có thể khiến chúng khôi phục tỉnh táo không?
Diêm Tu nói:
– Không biết, ta chưa thử. Có điều trước khi bọn chúng tinh thần thác loạn mất khống chế ta đã khống chế bọn họ, đại nào sẽ không có tổn thương gì, có thể thử xem. Nếu như tất cả bình thường, ta có thể thi triển đại pháp xóa sạch ký ức khi đó, không cần lo lắng bọn họ lộ chuyện, ít nhất cũng có thể bảo toàn mấy người.