Công Tôn Vũ mơ hồ có chút hối hận, dường như kể từ sau khi Miêu Nghị bị giáng xuống làm mã thừa, nghe nói hơn mười năm cũng chỉ gặp mặt Tần Vi Vi một lần, mình chưa làm rõ ràng tình huống, tại sao luôn luôn tỉnh táo lại đột nhiên mất khống chế như vậy…
———–
Đô thành Thìn lộ, Ngọc Đô phong, bọn Miêu Nghị bên trong biệt viện đều ra hết ngoài sân ngẩng đầu nhìn trời, mười mấy đạo lưu quang vù vù bay từ chân trời tới, nhanh chóng đáp xuống đỉnh Ngọc Đô phong.
Hôm nay chính là ngày các lộ cung chủ chạy tới đô thành nộp lên thu hoạch hàng năm, các lộ cung chủ dẫn theo các lộ động chủ dưới quyền hộ tống chạy tới. Tình cảnh hoành tráng phi hành trên không mà đến có thể nói vô cùng náo nhiệt, tu vi thấp nhất cũng là cao thủ cảnh giới Hồng Liên.
Hôm nay cũng là Tết, toàn bộ đô thành đều giăng đèn kết hoa, không trung lại có mười mấy đạo lưu quang từ một hướng khác bay tới, khiến cho dân chúng cùng các tu sĩ trong thành ngẩng đầu ngắm nhìn xôn xao kinh ngạc.
Ngay cả bọn Miêu Nghị ở trên núi cũng có thể mơ hồ nghe được động tĩnh dưới chân núi, thế nhưng tu vi bọn họ không đủ, tốc độ ngự không phi hành của người ta lại nhanh, không thể nào thấy được dung mạo của cung chủ điện chủ thế nào.
Bọn Miêu Nghị ngửa đầu ngắm nhìn cũng bùi ngùi cảm khái không dứt, không biết đến lúc nào tu vi mình mới có thể đạt tới cảnh giới tung hoành thiên địa này.
Dường như La Song Phi không chút hứng thú ngắm nhìn cao thủ bay tới bay lui, đi đi lại lại trong vườn hoa, chợt hái một đóa hoa cắm lên tóc mai của mình, tay còn cầm gương ngắm nghía. Sắc mặt y tỏ vẻ đắc ý, còn khẽ nhếch môi cười, khoe cả hàm răng vàng khè, vô cùng hợp với nốt ruồi đen có lông dài trên má. Dung mạo y như vậy còn cắm hoa lên, nhìn vào quả thật vô cùng ghê tởm, thế nhưng dáng vẻ y lại đắc chí như vậy, khiến cho tất cả mọi người thỉnh thoảng nhìn qua phải rùng mình một trận, hận không thể đá cho y vài cước.
Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ đô thành chìm trong ánh đèn rực rỡ hoa lệ, khắp nơi có tiếng pháo, khắp nơi có pháo hoa sáng rực bay lên không, cảnh tượng mười phần náo nhiệt mà xinh đẹp.
Xuống Ngọc Đô phong bọn Miêu Nghị nghe nồng nặc mùi khói pháo, đi vào đường cái hòa vào trong dòng người đông đúc, cảm nhận niềm vui của hồng trần cuồn cuộn.
Mọi người muốn đi Ngọc Hồ náo nhiệt nhất tối nay ngắm cảnh, thế nhưng hôm nay mọi người chen chú đổ ra đường quá nhiều, cho nên dứt khoát thuê một chiếc thuyền hoa treo đèn lồng đủ các màu sắc ở bờ sông, ngồi thuyền thưởng thức bánh ngọt và trà, thuận dòng tiến về phía trước. Thế nhưng hôm nay trên sông cũng có rất nhiều thuyền lui tới, khiến cho mặt sông trông có vẻ chật chội.
Hai bờ sông náo nhiệt vô cùng, đèn rực rỡ hoa lệ, La Song Phi nhìn không chớp mắt, đứng ngồi không yên, tay nắm chặt, miệng nhai bánh chạy tới chạy lui trên boong thuyền. Thấy thuyền hoa chở đầy các cô nương oanh oanh yến yến chạy ngang qua, lập tức nuốt chửng bánh trong miệng, ra sức huýt sáo trêu đùa các cô nương, lộ vẻ hớn hở giơ tay vẫy liên hồi.
Các cô nương trên thuyền vẫy vẫy khăn lụa kêu gọi:
– Mời công tử lên!
– Được được, lát nữa sẽ tới!
La Song Phi nháy nhó không ngừng, tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Bọn Miêu Nghị thấy tình cảnh này chỉ có thể lắc lắc đầu, không hiểu tại sao trong đám tu sĩ xuất hiện một kẻ kỳ quặc như vậy.
Cảnh náo nhiệt như vậy khiến cho Miêu Nghị tựa mạn thuyền ngắm nhìn cũng không khỏi không khen một tiếng:
– Thật là phồn hoa vô cùng.
Thuyền thuận dòng sông tiến vào Ngọc Hồ, mặt sông đột nhiên trở nên rộng rãi vô cùng, trên mặt hồ không biết có bao nhiêu thuyền hoa lớn nhỏ khắp gần xa, soi bóng xuống mặt hồ giống như bầu trời đầy sao, đua nhau khoe sáng với vầng trăng trên cao, khiến cho người ta cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Thuyền hoa thỉnh thoảng chạy lướt ngang qua vang lên tiếng đàn sáo, oanh ca yến vũ không ngừng. Đó là thuyền lớn thanh lâu hay dùng, còn lớn hơn cả loại thuyền dùng chở khách mà bọn Miêu Nghị đang ngồi.
Theo Lâm Bình Bình nói, vị trí cuộc tranh tài hoa khôi kỹ nữ được tổ chức ở trung tâm của Ngọc Hồ. Sẽ có một chiếc lâu thuyền rất lớn neo ở đó, hiện tại còn cách nơi ấy cũng không xa.
Một chiếc thuyền hoa cỡ trung lớn gấp mấy lần thuyền bọn Miêu Nghị đang ngồi từ phía trước chạy tới. Lụa trắng che phủ bốn bề bay phất phới theo gió đêm, bên trong thấp thoáng thấy một chiếc giường rất lớn, có một nam tử đầu cài trâm xanh, thân mặc trường sam bằng vải đang ngồi xếp bằng trên đó.
Ú… ú… ú…
Một nữ tử vóc người hấp dẫn đang ngồi tựa vào đùi y, một ống tiêu vàng loang lổ bạc đặt trên môi nàng, ngón tay bấm các lỗ tiêu thoăn thoắt. Tiếng tiêu du dương lộ ra vẻ chơi vơi tang thương, khiến cho tâm thần người nghe lâng lâng ngây ngất, hoàn toàn khác với tiếng oanh ca yến vũ trên những chiếc thuyền hoa khác.
Nữ tử nhắm mắt thổi tiêu có làn da trắng như tuyết, đôi ngực tròn căng để lộ ra gần nửa, mặc trường quần màu vàng sáng, dài phủ xuống đất một đoạn, được xẻ tà tới ngang hông, thấp thoáng lộ ra đôi chân thon thả dài như ngọc khiến cho người ta cảm thấy trào máu mũi. Tóc xanh nàng xõa dài như thác đổ, dáng vẻ chuyên chú thổi tiêu vô cùng xinh đẹp làm nam tử kia ngây người ra nhìn ngắm hết sức say mê.
Nam tử đưa tay vào trong bát vàng đặt bên cạnh lấy một miếng băng ra, nhẹ nhàng xoa lên bộ ngực trắng như tuyết của nữ tử, để lại vết nước, nữ tử đang nhắm mắt thổi tiêu khẽ nhếch môi cười.
Bị tiếng tiêu không linh uyển chuyển kia hấp dẫn, bọn Miêu Nghị không nhịn được nhìn chăm chú. Trong lúc lụa trắng che phủ bốn bề bị gió thổi tung, vừa nhìn thấy mặt nam tử kia, Miêu Nghị không nhịn được sửng sốt, Tiếu Ất Chủ!
Nam nhân đang ôm ấp nữ tử quyến rũ trên thuyền kia lại là vị Đại ca kết bái Tiếu Ất Chủ của hắn, nhưng vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?! Miêu Nghị còn cho là mình nhìn lầm rồi, lập tức lắc mình đến mũi thuyền kêu một tiếng:
– Tiếu Đại ca!
Bên trong thuyền bọn La Song Phi kinh ngạc, hắn còn có người quen ở đây sao?
Hai chiếc thuyền cơ hồ đã lướt qua nhau, Tiếu Ất Chủ nghe được thanh âm quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, thấy Miêu Nghị đứng thẳng ở mũi thuyền, không nhịn được môi giật giật vài cái, lại nhanh chóng quay đầu làm như không nhìn thấy.
Vị Tiếu Ất Chủ này dĩ nhiên là điện chủ Trấn Ất điện Hoắc Lăng Tiêu, y có chút buồn bực, tại sao lại gặp tiểu tử này ở chỗ này, một mã thừa Đông Lai động chạy loạn khắp nơi làm gì?
Y quay đầu lại như vậy làm cho Miêu Nghị nhìn thấy rõ ràng đúng là y.
Tiếng tiêu du dương chợt ngừng lại, nữ nhân tựa vào đùi Hoắc Lăng Tiêu khẽ hé mắt ra nhìn, lạnh nhạt hỏi:
– Nếu đã là người quen, vì sao không chào hỏi?
Trong giọng nói uể oải của nàng toát ra vẻ không cho phép nghi ngờ, vừa nói xong, tiếng tiêu lại dìu dặt vang lên.
Hoắc Lăng Tiêu hơi kinh hãi, không nghĩ tới một chút dị động liền bị nàng phát giác ra đầu mối, cười nói:
– Có lẽ là nhận lầm người.
Nữ tử nhắm mắt thổi tiêu tiếp tục chìm đắm trong tiếng tiêu của mình, dường như không để ý tới chuyện gì khác.