Có một số vị khách có chút ham muốn phong nhã, coi trọng một mỹ nhân ca vũ nào đó, trực tiếp đưa lời đề nghị muốn thu làm vợ bé, nếu khi còn trẻ Miêu Nghị khẳng định sẽ không đồng ý làm chuyện trơ trẽn như này. Nhưng hiện giờ cách Miêu Nghị nhìn vấn đề đã không giống năm đó, từ một góc độ nào đó mà nói, để những ca vũ cơ này ở đây tới cuối đời đối với những nữ nhân này chưa hẳn là chuyện tốt, gả cho người ta làm thiếp khẳng định tốt hơn, huống hồ có thể khách có thể được mời tới phủ Tổng đốc đều có thân phận địa vị không kém.
Đối với chuyện này bình thường Miêu Nghị sẽ không từ chối, sẽ không cần vì vậy mà đắc tội với người tiện thể tặng luôn một phần đồ cưới.
Gặp phải người như này còn khá tốt, gặp một loại khác mới khó xử. Có một vài vị khách nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn vui đùa một chút, gọi tới thị tẩm một đêm, sau đó nhiều nhất là thưởng hậu một bút, căn bản không muốn chịu trách nhiệm. Thăng Mộ Tuyết chính là loại này, mỗi lần đến liền gọi một hai cái, mỗi lần tới đều không giống nhau, ca vũ trong ban trừ một vài người có địa vị, gần nửa đều bị Thăng Mộ Tuyết gieo vạ. Khi phu nhân Khấu Ngọc của hắn cùng tới, Thăng Mộ Tuyết không làm chuyện này, Khấu Ngọc không tới, Thăng Mộ Tuyết lập tức lộ ra nguyên hình, bởi vậy cũng biết vì sao Thăng Mộ Tuyết chỉ chơi mà không chịu mang về nhà.
Cuối cùng vẫn là Miêu Nghị phải chùi đít cho hắn, những mỹ nhân bị gieo vạ kia cũng không thể tái giá tới nơi có thân phận địa vị, có người số may không bị chê, thuận lợi hoàn lương, có người đồng ý tiếp tục lưu lại an dưỡng quãng đời còn lại, có người không muốn lưu lại đây cũng sẽ được tập trung xử lý, sau khi tập hợp đủ số, làm một cửa hàng ở Thiên nhai, để các nàng tới, cho các nàng tự mình quản lý. Có người muốn tự tìm đường sống, bên này cũng trừ đi mô tịch, đưa một bút tài vật rồi để họ rời đi.
Ca Vũ cơ thời đại này chính là con hát, phương thức xử lý của phủ Tổng đốc vẫn coi như có tính người, nhiều chỗ họ chính là đồ chơi, nào có hậu đãi như vậy. Xuất thân con hát mà có kết cục tốt như Tuyết Linh Lung hay Phi Hồng dù sao cũng chỉ là số ít.
Thế đạo như vậy, ngay cả Vân Tri Thu cũng chỉ có thể miệng mắng nam nhân không có ai tốt, một mắt nhắm một mắt mở. Có điều một con cọp cái như Vân Tri Thu đương nhiên không chia sẻ Miêu Nghị với những mỹ nhân này, chỉ cần Miêu Nghị dám đụng tới. Vân Tri Thu sẽ liều mạng Với hắn. Mà ý nghĩ của vài nữ nhân cũng có thể hiểu được, dù sao thân phận địa vị của Miêu Nghị quá mức mê người, lại thêm đẹp trai phong độ, cũng không thiếu người muốn bay lên hóa Phượng Hoàng, không ngừng tung mị nhãn quyến rũ với Miêu Nghị, muốn trở thành Phi Hồng thứ hai, Vân Tri Thu ra tay không chút lưu tình mạnh mẽ thu thập một trận không nói. kết cục cuối cùng đều là bị bán vào thanh lâu.
Về điều này, tất cả nữ nhân bên người Miêu Nghị đều kiên định đứng bên phía Vân Tri Thu, không có bất kỳ người nào mở miệng, tất cả chỉ đều mở mắt quan sát, phát hiện lập tức báo cái xử lý, không cho Miêu Nghị bất kỳ cơ hội quá đà nào. Dưới sự dám sát trừng phạt nghiêm khắc như vậy, toàn bộ hạ nhân phủ Tổng đốc không ai dám câu dẫn Miêu Nghị, nhìn thấy Miêu Nghị đều vội và cúi đầu, không dám nhìn thêm, khiến Miêu Nghị thỉnh thoảng có chút suy nghĩ linh tinh cũng không thể không rơi rụng mất.
Không đơn thuần là nhằm vào Miêu Nghị, nói chung Vân Tri Thu không muốn nhìn bất kỳ nữ nhân phong tao nào xuất hiện ở trong nhà, kể cả là cùng nam nhân trong phủ khác cũng không được, đây chính là gia quy của chủ mẩu Vân Tri Thu!
– Không tồi không tồi!
Nhìn ca múa trước mắt, Hạ Hầu Lệnh nâng chén chạm cốc với Miêu Nghị khen một câu.
Miêu Nghị đương nhiên biết hứng thú của hắn không ở trên mặt nói, không khỏi trêu chọc:
– Hả, không biết Thiên Ông coi trọng ai? Xong chuyện ta sẽ cho người đưa đêm phủ.
Vốn địa vị giữa hai người có chút khoảng cách, nên chia ra ngôi, nhưng Hạ Hầu Lệnh lại kiên trì cùng ngôi, ca vũ trong phòng căn bản đang biểu diễn cho hai người họ thưởng thức.
Hạ Hầu Lệnh đổi thành truyền âm, cười nói:
– Chẳng lẽ đại đô đốc không biết ta nhìn trúng cái gì sao?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
– Không biết, xin Thiên Ông nói rõ.
– Huyết liên trong tay Đại đô đốc.
Hạ Hầu Lệnh chậm rãi uống rượu.
Miêu Nghị buông tiếng thở dài:
– Thiên Ông Ngưu mổ đã nói với ngài, Huyết liên kia đã bị ta dùng rồi.
– Năm đó có một người được mọi người gọi là Huyết Ma lão tô, hắn nói từng sâu trong biển sao hái được một câu thần thảo…
Mắt nhìn ca vũ, ngoài miệng không nhanh không chậm nói ra lai lịch và công hiệu của thân thảo. Hạ Hầu Lệnh nói xong mới chậm rãi quay đầu nhìn Miêu Nghị nói:
– Đại đô đốc bây giờ đã biết vì sao Yêu tăng Nam Ba lại tìm ngươi rồi chứ?
Miêu Nghị nhíu chặt lông mày, trầm mặc không nói.
Hạ Hầu Lệnh lại nói:
– Vật này nằm trong tay Đại độ đốc có phần không ổn đi! Không chỉ là Yêu tăng muốn lấy, chỉ e Thiên Đình biết được cũng ép đại đô đốc giao ra, sao Đại đô đốc lại không cho ta xử lý, cũng bớt đi chút phiền toái?
Trong giọng thầm mang theo sự uy hiếp.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
– Ai dám ép ta, ta sẽ giao thần thảo cho Yêu tăng. Hạ Hầu Lệnh than thở:
– Hà cớ gì đại đô đốc lại hành động theo cảm tính tới vậy? Thần thảo cho dù đưa cho Yêu tăng thì sao chứ? Yêu tăng có được thần thảo là có thể lập tức khôi phục thực lực năm đó sao? Trong thời gian này, người trong thiên hạ có đủ thời gian đánh tan thế lực của đại đô đốc, tội gì đại đô đốc phải làm vậy chứ?