Nghe xong tình báo, mắt Hạo Đức Phương lóe lên tia phẩn mộ. Vừa nghĩ tới nếu không phải tại mình hạ lệnh cho phía dưới thả đại quân U Minh thì đại quân U Minh làm sao có thể tới nhanh như vậy, hắn hiểu rằng, Ngưu Hữu Đức đang cùng Bàng Quán diễn kịch, làm sao có thể trong nháy mắt đánh tan một trăm triệu nhân mã, tất cả đều là vô nghĩa!
Phẫn nộ tới nhanh, đi cũng nhanh, bổng chốc trở nên bình tĩnh dị thường, từ từ quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía xa xa vẻ mặt hưng phấn Bàng Quán giương đao, trầm giọng quát:
– Theo ta đột phá vòng vây, giết!
– Giết!
Số nhân mã còn sót lại không đến trăm Vạn lại không hề sợ chết mà đi theo hắn điên cuồng xông lên.
Hạo Đức Phương quả thật võ dũng, hắn vừa ra tay, lập tức phá tan vòng vây của đám người, quyết liệt công kích thoát ra.
Theo hướng hắn đột phá vòng vây, bên ngoài là một nhóm phá pháp Cung nhân mã nhanh chóng chạy đến phía trước giương cung mà đợi, đám người Hạo Đức Phương Vừa thoát khỏi vòng vây. Bàng Tử Trưởng lập tức hét lên:
– Phóng tên! Mưa tên dày đặc trong nháy mắt bay đến.
– Vương gia! Quần tướng kinh hô, liều mạng lao về phía trước, cầm khiên che cho Hạo Đức Phương.
Ầm ầm vang dội, hơn ngàn người trong khoảnh khắc bị diệt, Hạo Đức Phương võ dũng cũng không khỏi không bị đẩy lui về, đại quân nhanh chóng hợp lại, lần nữa bị vây chặt.
Hạo Đức Phương lại thay đổi phương hướng nhiều lần đột phá vòng vây, nhưng mà lần nào cũng bị nhóm phá pháp Cung áp chế, bị ép lui về, căn bản không cách nào thoát ra, ngược lại còn khiến cho huynh đệ cấp dưới uổng mạng, khiến Hạo Đức Phương không thể không lần nữa lui về trung quân, không có võ dũng cái thế, cũng không có đất dụng võ, nhìn chung quanh càng ngày càng ít nhân mã lòng Hạo Đức Phương dần dần trầm xuống.
Đại chiến quan ải Tử Mậu vực thông Dần Quý vực trời long đất lở đã kết thúc.
Hạo hệ nhân mã cơ bản đã bị tàn sát tận cùng, đầu hàng cũng vân bị giết. Bàng Quán rõ ràng muốn đuổi cùng giết tận đích hệ nhân mã của Hạo Đức Phương.
Duy chỉ còn một đám người sống sót, trăm thê thiếp của Hạo Đức Phương đầu hàng là còn sống, Bàng hệ nhân mã hạ thủ lưu tình, ai cũng là đại mỹ nhân yểu điệu thục nữ, đều là chiến lợi phẩm, có thể là thứ tốt để luận công ban thưởng. Đại bộ phận nhân mã đang dọn dẹp chiến trường, trăm
nữ nhân của tướng Lộc long bị áp giải đến, đưa tay biểu thị tình ý với Miêu Nghị, vẻ mặt hoan hỉ.
Miêu Nghị đưa mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân đám nữ nhân này, người nào cũng máu me đầy người, vẻ mặt sợ hãi bi thương, nhìn không thấy chút tư sắc nào, nhưng có thể tưởng tượng để được Hạo Đức Phương thu nạp chắc chắn đều là tuyệt sắc thiên hạ hiếm có, từ nụ cười xấu xa trên mặt tướng lĩnh Bàng hệ là có thể nhìn ra hắn có ý gì, rõ ràng là hi vọng được chia một món ngon, nữ nhân của Hạo Đức Phương không phải ai cũng có thể có cơ hội ngủ cùng.
Miêu Nghị lạnh nhạt hỏi một câu:
– Lộc tướng quân, đây là ý gì?”
Lộc Long cười ha hả nói:
– Đại quân U Minh đường xa đến tương viện, cũng không thể để các huynh đệ U Minh mất công đến, để thể hiện tấm lòng, các huynh đệ bên dưới cũng không có ý kiến, Đại đô đốc cứ chọn trước, rồi cho các huynh đệ U Minh chọn trước phân nửa, còn lại bọn ta bên này lại chia tiếp, Đại đô đốc thấy như thế nào?
Hắn thấy mình như vậy đã quá hào phóng.
Lời này vừa nói ra, Tinh Thanh Nguyệt, Nam Cung Như Ngọc. Mạch Tử v.v. đều nhíu mày đều là đàn bà nhưng có người hận những nữ nhân này vì sao lại không có cốt khí như thế, thà chết trận, còn hơn là mất mặt nữ nhân. Nhưng các nàng ngồi ở vị trí cao nói những lời này không e sợ, ở thời đại này mà nói, để sống sót, những nữ nhân này chọn lựa như vậy cũng không có gì đáng trách. Trong thiên hạ này đây là phương thức cầu sinh của không ít nữ nhân, cho dù là trên thế tục, thì có bao nhiêu nữ nhân vì sống sót mà không thể không gửi thân cho nam nhân.
Thanh Nguyệt bọn họ cũng hiểu được điều đó, đại chiến ban thưởng, mỹ sắc chắc chắn là một trong những chọn lựa tốt nhất để thưởng cho các tướng sĩ đổi lại nếu bọn họ là chủ tướng, gặp phải tình huống này sợ là cũng không thể không làm như vậy, bằng không mọi người liều sống liều chết vì cái gì, chẳng lẽ không phải là vì quyền, tiền và sắc đẹp, có vài người thậm chí vì mỹ sắc mà cam nguyện buông bỏ quyền lực hoặc tài vật, thậm chí có người thích mỹ nhân không cần giang sơn, bởi vậy khó có thể tưởng tượng được mỹ sắc có sức dụ dỗ lớn như thế nào, nhất là nữ nhân của Hạo Đức Phương, thì lực hấp dẫn càng đáng sợ hơn.
Miêu Nghị hờ hững nói:
– Lộc tướng quân, thứ cho ta nói thẳng, đây đều là những nữ nhân của Hạo Đức Phương, lưu lại sợ sẽ mang lại hậu hoạn!
Đám nữ nhân nghe vậy lập tức hoảng sợ ngẩng đầu, vì sao đầu hàng, đầu hàng không phải là cầu con đường sống sao? Có cốt khí đều chết trận hết cả rồi, đám nữ nhân bi thương cầu xin tha mạng.
– Đại đô đốc tha mạng.
Thiếp nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Đại đô đốc.
– Tiện thiếp tuyệt không dám có ý gì khác.
– Đại đô dόc, bọn thiếp cũng là bất đắc dĩ mới đối đầu với Đại đô đốc, sau này bọn thiếp không dám nữa!
Lộc Long ha hả cười nói:
– Đại đô đốc đã thấy rồi chứ, những nữ nhân này chẳng làm được trò trống gì, nhi nữ của Hạo Đức Phương đúng là không dám giữ lại, đều đã diệt trừ, còn như những người này hồi sau giám sát chặt chẽ một chút, sẽ không có chuyện gì đâu.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
– Hạo Đức Phương hùng bá một phương nhiều năm, khinh thường nữ nhân của hắn có phải là có chút quá đáng không? Lộc tướng quân nể mặt ta, để cho Hạo Đức Phương chút thể diện đi!!
– Chuyện này… Lộc Long quay đầu liếc nhìn các huynh đệ phía dưới đang giương mắt nhìn, trận chiến này quả thật quá vất vả, chết bao nhiêu người, Miêu Nghị nói như vậy, cũng thật làm khó cho hắn, không đáp ứng người ta giúp ân tình lớn như vậy tựa hồ cũng không biết từ chối thế nào.
Miêu Nghị cũng không để ý hắn có đáp ứng hay không, làm dấu tay, nghiêng đầu ra dấu với Thanh Nguyệt.
– Phá pháp Cung chuẩn bị!