– Con bà nó!
Tư Không Vô Úy cười quái dị một tiếng, đột nhiên lấy ra trong tay một thanh chùy đen kịt, trong nháy mắt dâng lên bảo quang màu xanh, chợt trở nên lớn vô cùng. Hai cánh tay y vung mạnh, đập chùy về hướng đối diện cách xa ngàn thước, nói động thủ liền động thủ.
Tiếng sấm gió ùng oàng nổi lên, đám người đối diện đang chờ xem bọn Miêu Nghị nội loạn giật mình kinh hãi, không ngờ rằng đối phương không hề xảy ra nội loạn, mà còn giáng một đòn lôi đình về phía mình.
Bọn Đổng Toàn giật mình nhất, Trấn Sơn Chùy đang trên tay của Tư Không Vô Úy, nếu như trước đó cho rằng không thấy bảo vật ở trên tay Miêu Nghị được phát huy ra uy lực, như vậy hiển nhiên ở trên tay của Tư Không Vô Úy không tồn tại vấn đề này.
Cổ Tam Chính vung tay lên, một chiếc hộp đeo chếch sau lưng có màu đen, trên khắc kinh văn rậm rạp chằng chịt mở ra, có hơi giống như hộp đàn. Bên trong cắm vô số thanh kiếm óng ánh hào quang màu bạc, đây chính là bảo vật Tích Lịch Kiếm Lô mà lúc trước Triệu Linh Đồ đã từng nhắc tới.
Cổ Tam Chính phất tay chỉ một cái, Tích Lịch Kiếm Lô sau lưng dâng lên bảo quang màu xanh.
Keng keng keng…
Một tràng tiếng leng keng vang lên không ngớt, từng thanh phi kiếm bay ra liên tiếp như sét đánh, khí thế kinh người, một trăm lẻ một thanh phi kiếm màu bạc gần như trong suốt bay ra, nối đuôi bắn về phía cự chùy ầm ầm đập tới.
– Pháp bảo nhị phẩm này dùng tinh ngân chế tạo?
Miêu Nghị giật mình.
Triệu Phi cao giọng nói:
– Đây không phải là tinh ngân thường, mà là tinh ngân có độ tinh thuần cực cao không lẫn bất kỳ tạp chất gì, mới có thể xuất hiện ánh sáng bóng như hổ phách, cực kỳ khó luyện chế, luyện chế ra bảo vật như vậy không kém hơn tinh hắc chút nào. Tính câu thông pháp lực càng hơn cả tinh hắc thông thường, là thứ tốt để luyện chế bảo vật.
Trong nháy mắt Miêu Nghị liên tưởng đến tiểu Đường Lang, Yêu Nhược Tiên đã nói thứ tiểu Đường Lang thải ra chính là tinh ngân có độ tinh thuần cực cao không lẫn tạp chất.
Ầm ầm ầm…
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, Tích Lịch phi kiếm của Cổ Tam Chính đã đấu với Trấn Sơn Chùy của Tư Không Vô Úy.
Thấy tình thế không ổn, Triệu Phi lật tay lấy Linh Ảo Xích ra ném lên không trung, Linh Ảo Xích trong nháy mắt một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, ngàn hóa vạn, đảo mắt chỉ thấy bóng thước bay đầy trời, người xem da đầu tê dại.
Phe Miêu Nghị không biết chút nào về Tích Lịch phi kiếm của Cổ Tam Chính, nhưng Cổ Tam Chính lại hiểu cặn kẽ về Trấn Sơn Chùy. Biết Trấn Sơn Chùy uy lực cực lớn, cho dù là Tích Lịch phi kiếm của y cũng không dám chọi thẳng.
Tích Lịch phi kiếm ra khỏi vỏ bắn về phía Trấn Sơn Chùy không dám cứng rắn công chính diện, mà là đột nhiên bắn vào mặt bên Trấn Sơn Chùy.
Thế nhưng uy lực Trấn Sơn Chùy công kích thật sự là cực lớn, Tích Lịch phi kiếm ầm ầm mãnh công lại không làm gì được Trấn Sơn Chùy đập tới tốc độ cao như vậy. Hơn ngàn nhân mã Hồng Cân minh thấy cảnh tượng này sắc mặt đại biến, chẳng lẽ lần này sẽ bị Trấn Sơn Chùy đập vào giữa đám đông?!
Tư Không Vô Úy thao túng Trấn Sơn Chùy cười quái dị, rất là đắc ý.
Sắc mặt Cổ Tam Chính tỏ ra ngưng trọng, hai tay cũng bắt quyết vội vàng điểm lên không.
Tích Lịch phi kiếm nối đuôi bắn ra ùng ùng liên tiếp mãnh công mặt bên Trấn Sơn Chùy, một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm chợt bay lượn liên hoàn trên không trung như một vòng sáng màu bạc, lấy tốc độ mau khó có thể tin va chạm liên tiếp với Trấn Sơn Chùy, tạo nên tình cảnh rất là đẹp mắt.
Vòng kiếm này có đầu và đuôi tiếp giáp nhau, trong nháy mắt không biết vòng bao nhiêu vòng, cũng không biết đụng Trấn Sơn Chùy bao nhiêu lần, rốt cục đánh vào mặt bên Trấn Sơn Chùy đập tới khiến cho chùy phải văng ra.
Sắc mặt Tư Không Vô Úy cứng đờ.
Lại thấy trong tay Diệp Tâm xuất hiện một thanh trường tiên màu đen đầy gai nhọn dữ tợn, đầu roi mấy thước chĩa lên không. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, roi vốn dài vài thước kéo ra dài đến trăm thước, giống như linh xà trong nháy mắt quấn lấy cán Trấn Sơn Chùy đang văng ra, định kéo trở về phía mình đoạt lấy Trấn Sơn Chùy.
Tư Không Vô Úy hoàn toàn không cười được nữa, nhanh chóng thao túng đối kháng, sao có thể để cho bảo bối lần đầu lấy ra đối chiến bị người ta đoạt mất.
Thật may là Triệu Phi đã phát hiện trước, Linh Ảo Xích đã xuất thủ, bóng thước rậm rạp chằng chịt bay đầy trời điên cuồng đánh tới đối phương.
Thấy tình hình này, trường tiên trong tay Diệp Tâm cuốn lấy Trấn Sơn Chùy nhanh chóng buông ra, cấp tốc cuốn trở lại quanh quẩn lượn quanh thân nàng như rồng, che kín gió thổi không lọt, khẩn cấp bảo vệ mình và vật cỡi.
Trấn Sơn Chùy đập xuống đất một cái, mặt đất rạn nứt, lại nhanh chóng bay lên quay ngược trở về.
Cổ Tam Chính vỗ song chưởng một cái, một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm nhanh chóng cuốn ngược quay về, nhanh chóng bảo vệ mình chu toàn.
Đàm Lạc vung hai cánh tay lên, hai vai nhô lên, bộ vị trước ngực và sau lưng chiến giáp trên người y lập tức tách ra mười sáu mảnh giáp. Từng mảnh chợt lóe thanh quang bành trướng lên, trong nháy mắt biến thành mười sáu tấm thuẫn rìa mép có răng cưa sắc bén, xoay tròn bốn phía bảo vệ mình.
Phía sau thật nhiều người càng kinh hãi thất sắc, mặc dù đã biết phần lớn chỉ là ảo ảnh Linh Ảo Xích, nhưng không ai có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Bọn họ liều mạng múa may vũ khí trong tay chống đỡ Linh Ảo Xích bắn tới như mưa bấc, thường chỉ đánh vào khoảng không.
Nhưng dù là đánh vào khoảng không cũng không ai dám dừng tay, bởi vì chung quanh thỉnh thoảng truyền tới một tiếng hét thảm, có người bị Linh Ảo Xích chém rơi xuống khỏi long câu. Chỉ trong thoáng chốc đã có mười mấy người táng mạng dưới Linh Ảo Xích, hơn nữa tiếng kêu thảm thiết vẫn còn tiếp tục, khiến cho lòng người bàng hoàng.
Một thanh Linh Ảo Xích xuất thủ không những ép cho ba vị đệ tử thủ lĩnh Cổ Tam Chính phải khẩn cấp tự vệ, đồng thời còn làm cho gần ngàn người hoảng sợ bất an, có thể thấy được uy lực bất phàm.
Thật sự là ảo ảnh Linh Ảo Xích giống như thật, ảo hóa ra không chỉ là hình dáng mà còn có thanh âm màu sắc, thậm chí ngay cả pháp nhãn cũng không cách nào đoán được thật giả, cũng không biết là dùng thứ gì luyện chế ra.
Thấy một thanh thước bắn tới, mặc dù đoán được mười phần có hết tám chín là giả, nhưng cũng không ai dám không ngăn cản, vạn nhất là thật thì sao?!
Quanh thân Cổ Tam Chính quanh quẩn Tích Lịch phi kiếm, Diệp Tâm múa may trường tiên quanh thân, Đàm Lạc xoay tròn mười sáu tấm thuẫn quanh thân, tất cả thỉnh thoảng kêu lên ầm ầm vang dội, chính là bị Linh Ảo Xích quỷ dị khó lường công kích.
Sau lưng ba người thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, làm nổi bật vẻ kinh khủng của Linh Ảo Xích.
Tưởng Ba Văn Cảnh dựa vào một thanh Linh Ảo Xích tràn đầy tự tin tung hoành Tây Tinh hải cũng không phải là không có nguyên nhân, đúng là có chỗ đáng để kiêu ngạo. Bất quá y kém may mắn, lại bị Triệu Linh Đồ đập loạn một chùy khiến cho thất bại, quả thật là khó lòng phòng bị.