Phá Quân nhìn nhìn Thanh Chủ, lại nhìn nhìn Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên, không thấy Cao Quán cùng Vũ Khúc, có thể thấy vì bảo mật hành sự mà không muốn để quá nhiều người biết, cũng nhìn ra quyết tâm diệt trừ Ngưu Hưu Đức của Thanh Chủ. Ngưu Hữu Đức cấu kết cùng Hạ Hầu gia, đã thành cái đinh trong mắt bệ hạ, sợ là mấy năm nay luôn một mực tìm kiếm cơ hội xuống tay, không dung nó lớn mạnh!
Nhưng đối với việc này hắn chỉ có thể ủng hộ, cho dù theo hắn Yêu Tăng Nam Ba mới là uy hiếp lớn nhất, theo lý thuyết trước nên liên hợp với lực lượng Ngưu Hữu Đức, trừ đi Yêu Tăng Nam Ba mới là thượng sách, nhưng mà Yêu Tăng Nam Ba nhìn không thấy cũng sờ không được, mấy ngàn năm qua đi vẫn không thấy Yêu Tăng có động tĩnh gì, trong khi nguy hại mà Ngưu Hữu Đức có khả năng mang đến lại hiển hiện ngay trước mắt, bên phía bệ hạ không thể bởi Yêu Tăng mà bởi nghẹn phế thực, giương mắt nhìn Ngưu Hữu Đức tiếp tục lớn mạnh. Sau một hồi trầm mặc, Phá Quân hỏi:
– Bệ hạ muốn cho tả đốc vệ phái ra bao nhiêu nhân mã?
Thanh Chủ nói:
– Ngươi bí mật chuẩn bị một ngàn vạn nhân mã, tùy thời sai khiến!
Phá Quân nhíu mày:
– Một ngàn vạn nhân mã? Nếu là thu về bên ngoài nghe tin xông vào chi viện, sợ là sẽ có phiền toái.
Thanh Chủ:
– Tịnh không phải trẫm không muốn ngươi phái thêm càng nhiều nhân mã, mà một ngàn vạn đã là con số cực hạn, việc này không phải cứ đưa người đi là có thể tìm được cơ hội xuống tay, quá nhiều nhân mã trường kỳ mất dấu rất dễ dàng khiến người sinh nghi, quyết không thể đánh rắn động cỏ, bằng không sẽ lỡ mất dịp tốt. Còn phần thủ quân bên ngoài liệu có chi viện hay không, cái đó phải xem hiệu qua động thủ phía các ngươi đến đâu, khoái tốc giải quyết Ngưu Hữu Đức, Nam quân quần long vô thu tất sẽ phân liệt tan rã, toàn bộ Nam quân không khả năng vì một người chết mà đối đầu với cận vệ quân của trẫm! Nếu chậm chạp không giải quyết được, cho dù trẫm phái thêm nhân mã, thủ quân bên ngoài cũng sẽ giết tiến vào chi viện Ngưu Hữu Đức, viện binh tiếp sau càng sẽ cuồn cuộn không ngừng mà đến! Phá Quân, chẳng lẽ một ngàn vạn tinh nhuệ vẫn không bắt được một tên Ngưu Hữu Đức? Trẫm lại phái thêm một chi Ảnh vệ hiệp trợ!
Vụ án Ảnh vệ giao cho giám sát tả bộ cùng cận vệ quân liên hợp điều tra, cuối cùng vẫn không thể tra ra kết quả gì, công thêm sau đó xuất hiện dao ngôn nói là Yêu Tăng Nam Ba đã tham dự trong chuyện doanh cứu Lâm Ngạo Tuyết, bên này cũng hoài nghi Quách Diên Đình là do bị Yêu Tăng khống chế, có Thượng Quan Thanh bên mình Thanh Chủ nói giúp, sau cùng sự việc chỉ có thể bỏ mặc. Mà mang đến hậu quả trực tiếp là, Thanh Chủ rõ ràng không dám tiếp tục giao cho Ảnh vệ toàn quyền công tác phòng về nhân vật hạch tâm, cận vệ quân được thay thế một bộ phận chức trách của Ảnh vệ.
Phá Quân cuối cùng chắp tay nói:
– Thần tuân chỉ!
– Tốt!
Thanh Chủ bắt lấy cổ tay hắn, ân cần dặn dò nói:
– Ắt phải phối hợp tốt với phía Tư Mã, nhớ kỹ, việc này ắt phải nghiêm mật phong tỏa tin tức, không được lộ ra bất cứ điều gì, tuyệt không thể để xuất hiện tình huống đả thảo kinh xà!
Bình thường tuy Phá Quân thường không được lòng Thanh Chủ, nhưng lúc gặp phải loại chuyện thế này, Thanh Chủ không tìm Vũ Khúc, mà tìm Phá Quân tới làm, từ góc độ nào đó mà nói, có thể thấy sự tín nhiệm của Thanh Chủ đối với Phá Quân.
Phá Quân gật đầu:
– Thần minh bạch!
Phàm phu tục tử không biết mấy đời luân hồi, ngàn năm lại ngàn năm, chuyển mắt đã qua năm ngàn năm.
Trong một hầm cổ nguyên băng, linh vụ tán đi, tuy Miêu Nghị đã đột phá đến hiển thánh nhị phẩm, nhưng lúc này pháp tướng trên mi tâm lại nhìn không ra có biến hóa gì, cái này gọi là hiển thánh tàng chân!
Hai mắt mở ra, Miêu Nghị lấy ra tinh linh, là Diêm Tu tới tin, Hạ Hầu Thác thọ hạn sắp đến, lần này là thật sắp đến, Hạ Hầu Thác muốn gặp hắn!
Gọi là phượng hoàng đọa lạc không bằng gà, kỳ thực hiện tại Miêu Nghị hoàn toàn có thể không cần để y đến Hạ Hầu Thác, không cần bởi vì Hạ Hầu Thác mà để lỡ bản thân mình tu luyện, nhưng phượng hoàng dù đọa lạc vẫn khác với gà rừng, để uẩn bất đồng! Chí ít phượng hoàng lạc phách còn có con đường liên hệ với Miêu Nghị, còn có khả năng gặp mặt, gà rừng có khóe mánh tung tăng cuối cùng vẫn là gà rừng, cả khả năng để Miêu Nghị chú ý đều không có, đó chính là hiện thực.
Miêu Nghị thu tinh linh liền ra khỏi hầm băng, thả ra một con Minh Đường Lang, giá ngự đăng không mà đi, không làm phiền Hắc Thán tu luyện.
Bay qua hoang vu đại địa trập trung bất định, đặt chân tới cửa khẩu vùng hư không không ngừng xé nứt, thu lại Minh Đường Lang, Miêu Nghị lại lần nữa lấy ra tinh linh liên hệ với ngoại giới.
Cửa vào bên ngoài Thái cổ, đại quân nhân mã tấn tốc điều động, giới bị bốn phía có địch tình hay không, bạch quang đại trận được quan bế, bạch quan vừa biến mất cửa vào hư không lập tức hiện ra.
Chỉ trong chốc lát, vô số bóng người khoái tốc lóe lên trước mặt Miêu Nghị, một chi nhân mã thân quân chờ đợi bên ngoài tấn tốc nghênh tới hộ vệ Miêu Nghị rời đi.
Nhân mã trú quân bắt đầu chuẩn bị rút đi, ngay lúc đại trận bóc mở lần nữa phong bế cửa ra vào, một tên hồng giáp đại tướng tên gọi Tô Huy Hoàng tấn tốc nhìn quanh bốn phía, thừa dịp không người để ý đột nhiên từ trên tay bắn ra một chiếc trừ vật trạc, trước khi bạch quang phong bế cửa ra vao, trừ vật trạc đã bay vào trong đó.
Tô Huy Hoàng lại tấn tốc lưu tâm bốn phía một lúc, thấy không người phát hiện, mới thở phào một hơi, tiếp tục làm như không có việc gì cùng sở bộ nhân mã tiến vào phương vị định sẵn, thực ra trong lòng vẫn đang hãi hùng khiếp vía, việc này một khi bị phát hiện, không thể nghi ngờ, một vạn cái đầu đều không đủ cho người ta chặt, có trốn trong đại quân cũng sớm muốn bị người lôi ra.
Nhưng thật là hết cách rồi, trứng cho nứt thì ruồi nhặng mới bu vào, một khi bị để ý thì ngươi không muốn cũng phải làm, không bắt được uy hiếp người ta làm sao dám mạo hiểm dùng hắn.