Tào Phương Trì vừa rơi vào lưới, nhân mã mai phục ở 2 phụ cận Quỷ Thị tịnh chưa có hành động gì với Tín Nghĩa các.
Chỉ vì Tín Nghĩa các là thế lực đặt ở ngoài sáng của Hạ Hầu gia, bị rất nhiều tròng mắt coi chừng, một khi công nhiên động thủ với Tín Nghĩa các, sợ rằng sẽ kinh động tới các thế lực khàc của Hạ Hầu gia, trước hết cần khống chế được Tào Phương Trì, quá trình bạt trừ thế lực Hạ Hầu gia thì Tín Nghĩa các phải đặt ở mục tiêu hành động sau cùng.
Sau khi bắt được Tào Mãn cùng Tào Phương Trì, đại quân bí mật lao tới các nơi lập tức tấn công thẳng vào các mạng lưới bí mật của Hạ Hầu gia mà đã sớm bị khóa định, ước định trước thời gian, cơ hồ là đồng thời ra tay, lấy thế tấn lôi không kịp chế tại nhổ cả gốc lẫn ngọn các thế lực cốt cán của Hạ Hầu gia.
Mà lượng nhân viên phụ thuộc vào Hạ Hầu gia, bị Hạ Hầu gia khống chế thực sự thái quá phức tạp, muốn toàn bộ bắt giữ là điều không hiện thực, chủ yếu là tiến hành bắt giữ các thành viên cốt cán, mà sau khi bắt được các thành viên cốt cán, muốn tra rõ toàn bộ lượng nhân viên bị Hạ Hầu gia khống chế cũng không khó. Miêu Nghị không tính toán bắt giữ tất cả, mà chỉ cần khống chế những nhân vật cốt cán trong mạng lưới, những nhân viên phân tán còn lại nếu không có mạng lưới tình báo khổng lồ của Hạ Hầu gia chống lưng thì chẳng khác gì người mù kẻ điếc, khó mà làm nên chuyên, đối với bộ phận cấu thành phức tạp này Miêu Nghị chỉ có một điểm yêu cầu, đó là năm giữ toàn bộ danh sách, cũng không tính toán bạo lộ hết thảy bọn họ.
Sau đợt thanh trừng này, Hạ Hầu gia tộc đứng sau tấm màn đen chiếm cứ thiên hạ nhiều năm, trải qua mấy triều đại cuối cùng triệt để chung kết, biến mất một cách vô cùng nhẹ nhàng, cơ hồ trong bất tri bất giác đã yên ắng trở thành qúa khứ, đến nỗi nhiều năm sau, rất nhiều người nhớ tới Hạ Hầu gia, không khỏi băn khoăn, rằng tại sao lại yên ắng tan biến, cảm thấy rất là kỳ quái.
Nguyên nhân rất đơn giản, rất nhiều người tham dự động thủ với Hạ Hầu gia đều không biết đối tượng mình đang đối phó là Hạ Hầu gia, còn tưởng là đang thanh tiểu dư nghiệt Thanh, Phật, còn những kẻ chân chính biết chuyện lại bảo trì trầm mặc.
Mà hành động thanh tiểu dư nghiệt Thanh, Phật cũng đúng là đang được tiến hành đồng thời, Mười vạn nhân mã từ trên trời giáng xuống, nơi đặt chân là một hoang mạc không người, tướng lĩnh cầm đầu đánh giá tứ xứ.
Chỉ trong chốc lát, từ mặt sau cồn cát nơi xa chui ra một tên nam tử, lách mình bay tới, cẩn thận chắp tay bẩm báo nói:
– Đệ tử Tử Tiêu môn Quan Minh bái kiến đại nhân.
Tướng lĩnh đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, hỏi:
– Ngươi Tử Tiêu môn ở đâu?
Quan Minh xoay người chỉ về một hướng:
– Cách nơi này tám trăm dặm, trong hoang mạc có một mảnh ốc đảo phương viên chừng một dặm, nằm sâu trăm trượng dưới đất được mở mang một vùng không gian, người Tử Tiêu môn đang tránh ở dưới đó, lối vào là ở đáy hồ.
Tướng lĩnh trầm giọng nói:
– Dẫn đường!
– Mời!
Quan Minh có và căng thẳng, tất cung tất kính nói.
Một đám người vút không mà đi, tới gần địa điểm mục tiêu, mười vạn nhân mã tấn tốc tản ra bố trận, vây về hướng mục tiêu chỉ định.
Đúng như lời Quan Minh nói, quả nhiên có một mảnh ốc đảo phương viên chừng một dặm, mặt hồ xanh biếc trải dài như gương, bốn phía mọc đầy thực vật đặc trưng của sa mạc.
Mấy đạo lưu quang bắn ra từ mặt sau cồn cát, vài tên ám tiêu Tư Tiêu môn trốn tránh quan sát trong ốc đảo bay lên tháo chạy, lại bị lưu quang bắn ngã, có thể thấy tu vị chúng đều không cao.
Tiếng chấn vang ầm ầm chắc đã kinh động đến ngươi ẩn núp dưới lòng đất, chủ tướng vung tay lên, trên vạn người trực tiếp xông vào trong hồ, tìm kiếm lối vào để tấn công.
Về phần đại quân thì bao vây bốn phía ốc đảo, lắng nghe tiếng đã đấu tư trong lòng đất truyền đến.
Động tĩnh đã đấu cũng chỉ vang lên một lát, không lâu sau, từ trong hồ đi ra đại lượng nhân mã, trên dưới đệ tử Tử Tiêu môn lấy chưởng môn Điền Xung dẫn đầu đã toàn bộ đầu hàng, không đầu hàng không được, biết không phải là đối thủ, tiếp tục đề kháng không khác gì tự chuốc diệt vong.
Ven hồ, đệ tử Tử Tiêu môn bao gồm cả gia quyến tập trung lại, nam nữ già trẻ đều đủ cả, có khoảng gần ba ngàn người, toàn bộ bị khống chế lại chen cùng một chỗ, bộ dạng ai cũng kinh hoàng, con nít sợ đến khóc lóc nỉ non, bị người lớn sít sao bụm miệng, sợ chọc giận đại quân trước mặt.
Chủ tướng đứng ở trước mặt chưởng môn Điền Xung, lành lạnh nói:
– Gan to thật đấy, nho nhỏ Tử Tiêu môn lại dám hiệp trợ hôn quân đối kháng thiên quân, đúng là chán sống!
Điền Xung một mặt thê lương, trước kia Ngưu Hữu Đức là phản quân, Thanh chủ mới là thiên quân, hiện nay Thanh chủ thành hôn quân, Ngưu Hữu Đức thành thiên quân, có giải thích thế nào cũng vô dụng, hắn phủ phục xuống đất, đành chịu nói:
– Tiểu nhân không biết thiên thời, tội nên vạn chết, có sai cái gì đều là tiểu nhân sai, cầu xin đại nhân giơ cao quý thủ tha mạng cho những người khác!
Bọn họ cũng là nghe được nhân mã tấn công chiếu hàng, nói đầu hàng miễn tử, mới sẽ chủ động đầu hàng.
– Đại nhân tha mạng!
Trên dưới Tử Tiêu môn xin tha thành một mảnh, toàn bộ nam nữ già trẻ đều quỳ xuống.
Điền Xung thê lương nói:
– Người nhà nghịch tặc Quan Minh ở đâu, giao ra đây!
– Đại nhân…
Điền Xung chợt ngẩng đầu.
– Hả?
Chủ tướng trừng mắt chất vấn một tiếng, chung quanh “hoa lạp” một tiếng, nhân mã vây quanh lập tức nâng lên Phá pháp cung, tiễn mang sắc bén nhắm chuẩn đám người đang qùy dưới đất.
Cuối cùng, Điền Xung đành chịu cúi đầu, vì bảo toàn càng nhiều người, hoặc giả là vì bảo toàn chính mình, không người nào đứng ra cầu tình cho người nhà Quan Minh.
– Đám súc sinh các ngươi, nhất định không được chết tử tế…
Một tên phụ nhân kinh khủng vô cùng, chỉ vào trên dưới Tử Tiêu môn giận mắng, mắng cho không người dám ngẩng đầu.
Còn có một tên thiếu nữ, đồng thời với phụ nhân kia, cũng bị kéo ra khỏi đám người, chính là thê tử cùng nữ nhi của Quan Minh.