Vừa thấy động tĩnh này, Tuyết Linh Lung cũng bị hù sợ, nơm nớp run rẩy.
Ngược lại là Tuyết Nhi đang ở một bên nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, bình lui hộ vệ xông vào.
Đợi đến hộ vệ lui xuống, Vân Tri Thu coi chừng Từ Đường Nhiên quy dưới đất, lành lạnh nói:
– Chuyện chính ngươi không nguyện làm, lại xúi giục bệ hạ đi làm, nói, rốt cuộc là rắp tâm ở đâu?
Từ Đường Nhiên kinh khủng ngẩng đầu lên, đè ra nước mắt, hai mắt ngậm lấy lệ quang, nghẹn ngào vỗ lên ngực, lấy một loại ngữ điệu phát ra từ phế phủ biện giải nói:
– Nương nương, vị thần đối với bệ hạ trung tâm cảnh cảnh, tuyệt không hài lòng, thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ a! Còn mong nương nương minh xét, nếu có một tia rắp tâm xảo trá, vị thần nguyện lấy chết tạ tội!
Vân Tri Thu quả quyết nói:
– Được! Lần này bản cung tin ngươi! Bản cung lại hỏi ngươi một câu, hậu cung Thiên Đình này là do ai chấp chưởng?
Từ Đường Nhiên nức nở nói:
– Nương nương là chủ nhân hậu cung, là bệ hạ từng mở kim khẩu nói rõ với chúng thần.
Vân Tri Thu lãnh mặt nói:
– Tính người còn có chút trí nhớ! Thiên hạ là thiên hạ của bệ hạ, hậu cung là hậu cung của bản cung, bệ hạ muốn quản chuyện hậu cung cũng phải đi qua bản cung, chưa được bản cung cho phép liền muốn tùy tiện nhét người vào đây, coi hậu cung này thành là thanh lâu ư? Thậm chí trước đó không thông báo một tiếng với bản cung, Từ Đường Nhiên, người to gan thật đấy, trong mắt người còn có bản cung hay không? Là ai cho ngươi lá gan này, khiến người làm như vậy, nói!
Từ Đường Nhiên dập đầu nghẹn ngào nói:
– Vị thần vạn chết, vị thần hồ đồ, vị thần biết sai rồi, đều là vị thần sai!
Chết cũng không dám thú nhận người làm chủ sau màn.
Vân Tri Thu:
– Niệm người phạm tội lần đầu, cũng chưa đắc sinh, lần này bản cung không so đo với người, chẳng qua ngươi nghe cho kỹ đây, chuyện hậu cung chẳng những là chuyện nhà của bệ hạ cùng bản cung, cũng là đại sự của thiên hạ, họa loạn hậu cung chính là họa loạn thiên hạ, dư nghiệt chưa bình, cừu nhân của bệ hạ còn rất nhiều, không biết có bao nhiêu người mưu đồ rắp tâm, bản cũng nói thế có sai không?
Từ Đường Nhiên vâng vâng dạ dạ gật đầu:
– Nương nương nói có lý!
Vân Trị Thu hừ lạnh nói:
– Còn chức trách trong tương lai của ngươi, chắc đã không cần ta nói nhiều, trong lòng ngươi cũng hiểu được, thân ngồi vào vị trí giám sát, là tại mắt của Thiên Đình, ắt phải trừng lớn trong mắt, mở lớn đôi tai quan sát thật kỹ cho bản cung, không được để tiện nhân có mưu đồ bất quỹ nào mê hoặc bệ hạ, một khi phát hiện bên người bệ hạ xuất hiện nữ nhân ngoài cung, lập tức bẩm báo với bản cung, đây là chuyện trong chức trách quyền hạn của bản cung, giao cho bản cung xử trí hoàn toàn danh chính ngôn thuận, ai cũng không nói được cái gì, nếu ngươi dám giấu diếm không báo, bản cung nhất định lấy đầu ngươi!
– Tuân mệnh! Vị thần ghi nhớ trong lòng!
Từ Đường Nhiên cúi đầu ứng tiếng, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, bệ hạ đi ra khoái hoạt, ngươi muốn ta bẩm báo thế nào? Chuyện giữa bệ hạ cùng Hoàng Phủ Quân Nhu, ta làm sao dám nói với người?
Bây giờ hắn chỉ cầu tốt nhất Miêu Nghị đừng có lui tới với Hoàng Phủ Quân Nhu nữa, nếu không ngày nào đó lộ ra, chỉ sợ hắn có làm bộ hồ đồ cũng chưa hẳn thoát kiếp được.
Tâm lý thật là khổ a, Từ Đường Nhiên phát hiện giày vò thành như vậy, cuối cùng là Vân Tri Thu trong dây thừng lên cổ hắn…
Uy hiếp chấn nhiếp hai phu thê này một trận rồi đuổi đi, Vân Tri Thu lại quay đầu hướng Tuyết Nhi nói:
– Đi, chúng ta đi gặp bệ hạ!
Trong lời lộ ra mùi sát khí đằng đằng.
– Vâng!
Tuyết Nhi dùng sức gật đầu, ở phương diện này, nàng kiên quyết đứng về phía Vân Tri Thu, có thể nói là cùng chung mối thù.
Kỳ thực ở trong mắt đám người Tuyết Nhi, bọn họ vẫn cảm thấy nương nương thái quá mềm lòng, những nữ nhân lung tung rối loạn kia tốt nhất đừng để kẻ nào tiến vào hậu cung, nữ nhân của bệ hạ đã đủ nhiều rồi, cần gì phải nhét thêm người vào đây?
Tinh thần điện, Dương Triệu Thanh đang cô độc trong điện, thỉnh thoảng liếc mắt về hương Tàng Thư Các, không biết có phải là ảo giác hay không, vừa mới mơ hồ nhìn thấy trong Tàng Thư Các tựa hồ không chỉ có một minh bệ hạ, mà hình như còn có một người khác.
Trong Tàng Thư Các, trong tay Miêu Nghị bưng một bản cổ quyển lật xem, một bên sau lưng hắn có một người che áo choàng đen đang đứng truyền âm bẩm báo gì đó.
Nghe được bẩm báo, khóe miệng Miêu Nghị thỉnh thoảng co quắp một hồi, sự chú ý căn bản không đặt trên cổ quyển, tiện tay lật qua lật lại thế thôi.
Cũng không phải bẩm báo chuyện gì khác, sau khi đưa danh sách sắc phong thiên phi tơi Thiên Tẫn cung, Miêu Nghị một mực chú ý tới phản ứng của Vân Tri Thu, lúc này điều hắc y nhân bẩm báo chính là chuyện Vân Tri Thu giáo huấn Từ Đường Nhiên.
Phản ứng kịch liệt của Vân Tri Thu khiến Miêu Nghị hãi hùng khiếp vía, ẩn ẩn hoài nghi liệu có phải Vân Tri Thu đã biết được chuyện gì a.
Đồng thời, Từ Đường Nhiên nhất mực ganh lấy hắc oa, chết cũng không long miệng, khiến hắn khá là an vui, cũng thở phào một hơi, phát hiện quả nhiên làm loại chuyện này vẫn là Từ Đường Nhiên thích hợp nhất, xem như mình đã không nhìn lầm người.
Được biết Vân Tri Thu muốn tới tìm, Miêu Nghị không nói hai lời, cổ quyển trên tay trực tiếp ném về trên giá sách, quay đầu liền đi, chuẩn bị tìm chỗ nào đó tránh né, qua cơn cuồng phong này rồi tính.
Nhưng lúc sắp sửa đi tới cửa Tinh thần điện, bước chân Miêu Nghị lại đột nhiên dừng lại, tránh? Tránh nơi nào? Chẳng lẽ sau này không thấy mặt nữa a, hơn nữa, bản thân mình đường đường chính chính, cần gì phải tránh, tránh rồi chẳng phải chứng minh là có tật giật mình.
Thế là Dương Triệu Thanh không hiểu nổi hắn muốn làm cái gì, chỉ thấy bệ hạ lại quay đầu, đi về ngồi lại sau án, cầm lên một khối ngọc điệp giả mô giả dạng nhìn, chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài điện lại bán rẻ suy nghĩ thật trong lòng.
Lát sau, mặt ngoài thông bẩm, nói thiên hậu nương nương tới cầu kiến.
Dương Triệu Thanh hoảng nhiên đại ngộ, đã hiểu được lý do vì sao vừa nãy Miêu Nghị hành động dị thường như vậy, không khỏi lại liếc mắt nhìn hướng Tàng Thư Các, hoài nghi làm sao Miêu Nghị lại biết nương nương muốn tới.
Tuyết Nhi lưu ở ngoài điện, đứng cùng Thiên Nhi chuyên môn đợi ở bên này hầu hạ Miêu Nghị, Vân Tri Thu chỉnh đốn nghi dung, ngẩng đầu ưỡn ngực đoan chính tiến vào Tinh thần điện.
Dương Triệu Thanh khom người hành lễ.
Vân Tri Thu hoan lễ, lại bước lên trước cúi người hành lễ với Miêu Nghi đang thượng tọa sau án:
– Thần thiếp khấu kiến bệ hạ.
– A a!
Miêu Nghị thả xuống ngọc điệp trên tay, lách mình đi ra, tự thân đưa tay phù nàng dậy: