Vừa nói ra lời này, Thiên nhi, Tuyết nhi ngơ ngác nhìn nhau.
Miêu Nghị đã kinh ngạc nói:
– Vật này còn có thể làm trận nhãn cho pháp bảo ư?
Yêu Nhược Tiên lật tay cằm đầu kỳ lân kia trong tay, khẽ giơ lên, chỉ nghe bùng một tiếng, toàn bộ đầu kỳ lân lập tức phụt ra một ngọn lửa bừng bừng. Dường như trong khoảnh khắc này đầu kỳ lân kia đã sống lại, trông vô cùng ghê rợn giữa ngọn lửa cuồn cuộn, nhiệt độ cao kinh người, kinh khủng hơn Diễm Chi tinh thạch cháy rất nhiều.
Thiên nhi, Tuyết nhi trong nháy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, không chịu nổi vội vàng lướt ra xa. Miêu Nghị tìm lại được cảm giác nhiệt độ cao kinh khủng trong biển lửa Hỏa Cực cung ngày trước, bất quá ngọn lửa này cũng không toát ra uy lực công kích kinh người như biển lửa Hỏa Cực cung, vội vàng thi triển phương pháp khống chế lửa khắc chế độ nóng.
Hai pho tượng sư tử bằng đá trước cửa trong nháy mắt bị nhiệt độ làm cho nóng tới mức vỡ tan, mặt đất lót đá xanh cũng nứt ra bốp bốp. Hoa cỏ xung quanh nháy mắt khô héo rồi bốc cháy, tường viện cũng hiện ra vết nứt, ngay cả đại môn bằng gỗ cũng bốc cháy. Tựa hồ Yêu Nhược Tiên cũng không chịu nổi uy lực kinh khủng của biển lửa này, kiên trì không lâu chợt vứt đầu kỳ lân cháy cho Miêu Nghị. Kỳ quái là đầu kỳ lân vừa thoát khỏi tay của Yêu Nhược Tiên, ngọn lửa kinh khủng kia lập tức biến mất, một cái đầu kỳ lân lạnh như băng thấu xương rơi vào tay của Miêu Nghị.
Lại thấy Yêu Nhược Tiên cấp tốc xoay người, hai tay áo thi pháp vẫy ra liên tục. Hoa cỏ xung quanh bốc cháy lập tức bị pháp lực ép tắt, thế lửa đang làm cháy cửa gỗ cũng tắt, lộ ra than đen bốc lên từng luồng khói xanh.
Miêu Nghị ôm đầu kỳ lân lạnh thấu xương kinh ngạc nói:
– Lửa này là từ trong đầu kỳ lân này sinh ra ư?
– Nói nhảm!
Yêu Nhược Tiên xoay người phun một bãi nước bọt:
– Chẳng lẽ thân thể ta còn có thể bốc lửa hay sao?
Miêu Nghị lập tức chậc chậc lấy làm kỳ lật xem đầu kỳ lân trong tay:
– Lão quỷ, làm sao mà được?
– Đơn giản, thi pháp thúc giục là được!
Yêu Nhược Tiên tức giận nói một câu.
Sau khi sờ mó một hồi, đầu kỳ lân trong tay Miêu Nghị lại bùng lên ngọn lửa, hơn nữa thế lửa cấp tốc cuồn cuộn bành trướng, dường như muốn chôn vùi hết thảy.
Yêu Nhược Tiên lập tức hú lên quái dị:
– Ngươi muốn đốt nhà sao?!
Miêu Nghị vừa thu pháp lực lại, lửa cháy cuồn cuộn lập tức biến mất. Yêu Nhược Tiên vội vàng phất tay áo dập lửa, Miêu Nghị ôm đầu kỳ lân mừng rỡ không dứt, quả nhiên là chỉ có dùng pháp lực thúc giục Hỏa Cực Tinh này mới có thể cháy lên. Chỉ cần thu pháp lực thúc giục lại, ngọn lửa lập tức tắt đi. Hơn nữa lực đạo pháp lực thúc giục có thể quyết định thế lửa lớn nhỏ, đồ chơi này không cần luyện chế chính là một món pháp bảo trời sinh.
Miêu Nghị ôm đầu kỳ lân lật qua lật lại có thể nói là lộ vẻ yêu thích, thấy bên trong đầu bị móc rỗng, sắc mặt hắn lại trở nên cứng đờ, có thể nói là đau lòng không dứt. Hiện tại hắn mới hiểu được thứ mà mình moi ra vứt bỏ có ý nghĩa thế nào, rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Yêu Nhược Tiên lại đau lòng.
– Hiện tại biết đau lòng rồi chứ?
Yêu Nhược Tiên ở bên cạnh cười lạnh nói:
– Đúng là tên phá của, địa phương người ta muốn mà không tới được, tên khốn ngươi vất vả lắm mới vào được lại có mắt không tròng. Khoan nói lấy đi được ít như vậy lại còn vứt bỏ phung phí, ngươi có biết đồ ngươi vứt bỏ trị giá bao nhiêu tiền, có thể đổi được bao nhiêu Nguyện Lực Châu hay không, chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn như ngươi vậy!
– Đừng nói nữa!
Miêu Nghị một tay nâng đầu kỳ lân, một tay đẩy đơn chưởng tới ngăn cản, nói thêm gì nữa chắc chắn hắn sẽ đau lòng muốn chết, vẻ mặt như đưa đám nói:
– Lão không biết tình huống lúc đó, Hỏa Cực cung kia nằm lơ lửng trong đại trận, không biết được xảy ra tình huống gì, có vẻ như sắp sập. Kế đó ta cũng không dám phá hỏng Hỏa Cực cung quá mức, dù sao lúc ấy vẫn còn ở Tinh Tú Hải, ta cũng sợ chọc giận Yêu Vương Liệt Hoàn, không dám làm quá đáng.
Yêu Nhược Tiên nhất thời giậm chân mắng:
– Vậy ngươi ăn no rỗi rảnh, moi rỗng bên trong ra làm gì, phải chăng là ngươi nhàm chán tột đỉnh mới làm ra chuyện như vậy sao, thật là óc heo!
Miêu Nghị lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
– Lão cho rằng ta nhàm chán tới mức như vậy sao, ta phải nghĩ biện pháp chạy trốn! Lão không biết đại trận biển lửa kia kinh khủng tới mức nào, ta gần như mất mạng mới có thể tiến vào mà vẫn không hiểu vì sao. Nếu không phải nghĩ ra cách chặt đầu kỳ lân này xuống moi rỗng bên trong ẩn thân vào đó, e rằng ta không có cách nào giữ được mạng thoát ra khỏi đại trận biển lửa ấy.
– Con bà nó, đó là cung điện Yêu Vương Liệt Hoàn, có mấy người dám chạy vào phá hoại, nói không chừng lão quỷ ngươi đi vào đó cũng không dám động tới một hòn đá nào ở đó. Ta chặt một cái đầu tượng lớn như vậy trở ra đã là rất khá, huống chi ta lại không biết đây là vật gì. Ai có thể nghĩ tới vật liệu xây dựng một tòa cung điện lớn như vậy lại là bảo bối, lúc ấy nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là công dụng tị hỏa của nó mà thôi.
– Vậy ngươi cũng không cần thiết bỏ mất thứ đã moi rỗng, mang theo về thì chết hay sao?
– Đã nói là thứ đó ở Hỏa Cực cung quá nhiều, ta đã không lấy nguyên bức tượng, chẳng lẽ lại mang theo những mảnh vụn moi rỗng đầu tượng?! Thà ta lấy hai viên gạch dưới nền chứ không thèm lấy về mấy mảnh vụn như vậy.
– Tức chết ta, không thèm nghe ngươi nói nữa.
Yêu Nhược Tiên lắc người một cái cướp đầu kỳ lân vào tay, sau đó thu vào trong vòng tay trữ vật, hất tay đi liền.
– Chớ đi! Ta nói lão yêu quái, hôm nay trận nhãn dùng luyện chế pháp bảo cũng đã có rồi, lão phải luyện chế giúp ta một món…
– Chớ phiền ta, thấy tên phá của như ngươi là ta lập tức nổi giận rồi!
Yêu Nhược Tiên vừa nói dứt câu, lắc mình biến mất.
Miêu Nghị dừng bước chân lại, cũng không quay đầu lại vẫy vẫy tay về phía sau, Thiên nhi, Tuyết nhi ăn ý đến gần nghe lệnh hắn.
Hắn đang muốn giao chuyện này cho hai nàng giải quyết, ai ngờ thân hình Yêu Nhược Tiên lại xuất hiện ở trước mặt ba người.
– Ba người các ngươi lén lén lút lút xúm lại định âm mưu chuyện gì?
Ánh mắt cảnh giác quét qua ba người, Yêu Nhược Tiên cảnh cáo:
– Hai nha đầu, không thể hướng ngoại như vậy được, có hiểu không?
– Lão định đi đâu?
Miêu Nghị làm như không có chuyện gì xảy ra cười khan.
Yêu Nhược Tiên chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
– Muốn ta luyện chế giúp ngươi cũng được, sau này cũng đừng cỡi giặc mập chạy loạn khắp nơi nữa. Trên tay ngươi có ba món bảo vật phòng thân, sau này ta sẽ luyện chế giúp ngươi một món, đến lúc đó ngươi có cước lực của giặc mập hay không cũng không phải là vấn đề lớn lao gì. Để cho giặc mập ở chỗ ta thân thiết với ta hơn một chút, một mình ta ở chỗ này không ai nói chuyện.
Miêu Nghị hơi suy tư, suy đoán yêu đan trong tay lão này sắp được đem ra cho Hắc Thán ăn hết, bất quá suy nghĩ một chút cũng phải. Hiện tại chỉ cần không gặp phải cao thủ Hồng Liên, mấy món bảo bối trong tay hắn cũng có thể ứng phó, nếu thật sự gặp phải cao thủ Hồng Liên ngược lại có thể liên lụy Hắc Thán, còn không bằng để cho Hắc Thán sống ở chỗ này ăn nhiều yêu đan một chút gia tăng thực lực. Sự thật đã chứng minh Hắc Thán ăn yêu đan có thể gia tăng thực lực, trước kia vì trong tay không có đầy đủ yêu đan, hiện tại có nhiều cũng không thể bạc đãi nó.
Chợt hắn quay đầu lại khẽ huýt sáo.
Nơi xa trên mặt hồ lập tức vang lên một tiếng rào, bọt sóng tuôn trào, đầu Hắc Thán từ dưới nước thò lên, lập tức lướt sóng bơi về phía này.
Kể từ khi tới nơi này, Hắc Thán vui mừng vô kể, bốn bề toàn là nước, các loại thủy sản nhiều vô số, quả thật là thiên đường. Chỉ cần không có chuyện gì không đi cùng Miêu Nghị ra ngoài, nó sẽ ăn no rồi ngủ, thức dậy bèn nhảy xuống nước ăn thủy sản tươi.
Thấy Hắc Thán xa xa bơi lại, tựa hồ Yêu Nhược Tiên lập tức quên mất cơn giận vừa rồi, đôi mắt sáng ngời giống như vừa nhìn thấy bảo bối, bước nhanh đi tới ven hồ nghênh đón, còn lấy ra một viên yêu đan dẫn dụ nói:
– Giặc mập, bên này, bên này!
Hắc Thán vẫn còn ám ảnh trong lòng về Yêu Nhược Tiên, vừa nhìn thấy lão liền nhớ lại tình cảnh trước đây bị chôn sống, luôn cảm thấy Yêu Nhược Tiên không phải là người tốt. Lập tức lượn quanh bơi ra, đi vòng qua bên kia bò lên bờ, tung tăng chạy về phía Miêu Nghị.
Như bị một gáo nước lạnh dội vào mặt, Yêu Nhược Tiên có chút sững sờ, lẩm bẩm nói:
– Đã bao nhiêu năm rồi, còn nhớ thù xưa sao?!
Cảm thấy không có gì vui,Yêu Nhược Tiên ho khan hai tiếng, chắp tay đi trở về, ánh mắt rơi vào trên người Hắc Thán đột nhiên trừng to một cái, chỉ toàn thân Hắc Thán đầy vết sẹo vô cùng kinh khủng hỏi:
– Vì sao lại như vậy?
– Còn vì sao nữa, long câu đi Tinh Tú Hải tham gia Kham Loạn hội có mấy con còn có thể sống được trở về, nó còn sống đã coi như là mạng lớn rồi!
Miêu Nghị cũng thở dài một tiếng, lúc trước chia cách với Hắc Thán nhiều năm ở Tinh Tú Hải, Miêu Nghị cũng không ngờ rằng còn có thể gặp lại được nó.
– Ngươi là tên trời đánh, lúc trước nói ngươi đừng mang nó theo, ngươi cũng quyết mang theo. Nếu như nó xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sẽ có lúc ngươi hối hận.
Yêu Nhược Tiên chỉ mũi Miêu Nghị mắng to một tràng, dường như hắn đã làm chuyện gì hết sức sai lầm vậy.
Miêu Nghị khoát tay, không nói với lão chuyện này nữa:
– Ta đã gọi giúp lão giặc mập chết tiệt tới, có thể luyện chế pháp bảo cho ta rồi chứ?
Yêu Nhược Tiên không quan tâm hắn nói gì, tập trung lực chú ý trên người Hắc Thán. Lão lấy yêu đan ra đưa tới tận miệng nó, nó lại quay đầu tránh né, không chịu ăn đồ của lão cho, vạn nhất ăn rồi lại bị chôn sống làm sao bây giờ?
– Ai mà không biết ngươi thích ăn, giả vờ làm gì chứ!
Miêu Nghị đi lên trước đá vào mông Hắc Thán một cái, thuận tay lại vặn lỗ tai nó, chỉ vào mặt Yêu Nhược Tiên ra lệnh:
– Trước kia người ta chỉ đùa giỡn với ngươi mà thôi, thật ra lão còn tốt với ngươi hơn cả ta, sau này hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ của lão.
Dường như Hắc Thán nghe hiểu, ra vẻ oan ức, nhưng lúc này cũng không chạy trốn nữa.
– Sao ngươi quen thói động tay chân với nó như vậy!
Yêu Nhược Tiên cười vui vẻ mắng, rất giống lão bá bá hiền lành vô hại, đưa ra một nắm yêu đan trong tay tới miệng Hắc Thán cho nó ăn.
Hắc Thán lắc đầu, sợ ăn đồ của Yêu Nhược Tiên, trong lòng vẫn có cảm giác bài xích. Kết quả bốp một tiếng, Miêu Nghị lại tát nó một cái vào đầu:
– Không muốn ăn sau này thấy yêu đan đừng tỏ ra thèm thuồng.
Hắc Thán vội vàng quay đầu, thè lưỡi liếm một vòng, quét sạch năm sáu viên yêu đan trên tay Yêu Nhược Tiên. Sau khi nuốt chửng vào bụng thì liếm liếm đầu lưỡi, trong đôi mắt có chút thần thái, tựa hồ mùi vị rất ngon..
Đột nhiên Yêu Nhược Tiên đưa cả hai tay tới sát miệng Hắc Thán, lại là hai nắm yêu đan nữa, đầu lưỡi Hắc Thán thè ra quét một vòng, lần này quét hụt.
Yêu Nhược Tiên lại lấy ra hai nắm yêu đan khiến cho Miêu Nghị nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, vội vàng đưa tay ngăn cản nói:
– Lão yêu quái, một lần cho nó ăn nhiều như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
– Yêu đan nhị phẩm nó cũng có thể tiêu hóa, chút yêu đan nhất phẩm này đã đáng kể gì.
Yêu Nhược Tiên lấy một tay hất tay Miêu Nghị ra, tay còn lại liều mạng móc ra cả nắm yêu đan to. Hắc Thán lập tức quên hết thù xưa, cấp tốc bám sát lấy Yêu Nhược Tiên, lắc đầu vẫy đuôi rất thân mật.
Thấy hóa giải được ngăn cách với Hắc Thán, Yêu Nhược Tiên mừng rỡ không khép miệng lại được, phất tay vung mạnh ném một đống yêu đan xuống đất giống như ném kẹo, để cho Hắc Thán tự ăn, khiến cho Miêu Nghị và hai nàng nhìn thấy phải trợn mắt há mồm.
Yêu Nhược Tiên ở bên cạnh vui vẻ vuốt chòm râu rối bù dơ dáy, tay kia vuốt bờm Hắc Thán:
– Không vội, không ai giành với ngươi, từ từ ăn, yêu đan không thiếu.