Tình huống gì thế này? Nhìn thấy cô nương xinh đẹp ngẩn người, Miêu Nghị lại một lần nữa đưa tay mời nói:
– Khách quý, xin đi theo ta.
– A. . . Được. . . Được!
Cô nương xinh đẹp gật đầu như gà con mổ thóc, nhưng không đi theo Miêu Nghị, mà quay đầu lại hỏi tên nho sinh:
– Chưởng quỹ, đây là hầu bàn quán trọ của các ngươi sao?
– Đúng vậy!
Nho sinh kỳ quái nói:
– Sao vậy?
– Không sao cả. . .
Cô nương xinh đẹp còn muốn hỏi nữa, kết quả thấy Miêu Nghị phát hiện hắn chỉ đi một mình liền quay đầu lại vẻ mặt không biết nói gì nhìn mình, thích thú từ bỏ cuộc nói chuyện với chưởng quỹ, vội vàng chạy tới trước mặt Miêu Nghị cười hì hì nói: – Xin lỗi, xin lỗi.
Sau đó nàng lại chăm chú quan sát đánh giá Miêu Nghị từ trên xuống dưới.
Miêu Nghị cũng theo bản năng liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng, vừa rồi khi nàng tung tăng bay nhảy, cộng thêm cái eo thon nhỏ, tư thái thật sự không thể chê. Nhìn ánh mắt của hắn, cô nương xinh đẹp tựa hồ nhớ ra cái gì, lập tức liếc mắt, tức giận nói:
– Ánh mắt của ngươi như vậy là thế nào? Cẩn thận không ta chọc mù hai mắt của ngươi!
Lời này làm sao nghe có vẻ quen tai? Hình như đây không phải lần đầu tiên có người nói mình như vậy! Miêu Nghị lúng túng, nữ nhân này thật hung dữ, ta cũng không phải là người chết, ngươi rung lắc lợi hại như vậy, ta thuận tiện liếc mắt một cái thì có làm sao, ta lại không có ý nghĩ gì. . . Hắn xoay người tiếp tục dẫn đường.
Đến hậu viện, cô nương xinh đẹp đi theo phía sau hắn lên lầu, vừa hỏi:
– Tiểu nhị, ngươi tên là gì?
– Ngưu Nhị!
Miêu Nghị trả lời.
– Ngưu Nhị? Ngươi thật sự không phải nhị bình thường, lấy cái tên như vậy, không trách phải làm tiểu nhị.
Ngươi muốn nói gì cứ nói đi, Miêu Nghị không lên tiếng, mặc kệ nàng.
Đột nhiên vị phía sau lại lải nhải nói:
– Ngưu Nhị. Nói một chút xem, tại sao ngươi lại làm tiểu nhị ở đây?
Liên quan đến cô sao! Miêu Nghị vẫn bỏ mặc.
– Này! Người không có lương tâm, ta đang nói với ngươi đấy, có nghe thấy không?
Người phía sau lại hét lên.
Miêu Nghị yên lặng không lên tiếng, đến sân thượng, hắn vừa định đưa tay gõ cửa, cánh cửa đã mở ra. Lão bản nương xuất hiện phía sau cửa, bởi vì nghe thấy động tĩnh, cảm thấy kỳ quái làm sao lại có nữ nhân tới phòng mình.
– Lão bản nương. Chưởng quỹ kêu ta đưa khách đến cho ngươi.
Miêu Nghị nghiêng đầu báo tin.
Vừa nhìn thấy nữ nhân đang lải nhải đứng phía sau Miêu Nghị, lão bản nương kinh ngạc nói:
– Song nhi, sao ngươi lại tới đây?
– Oa! Đại tỷ!
Cô nương xinh đẹp gạt Miêu Nghị qua một bên, lao vào trong lòng lão bản nương:
– Đại tỷ, ta nhớ tỷ muốn chết.
Đại tỷ? Miêu Nghị âm thầm nói thầm, chẳng lẽ là người của Vân gia?
– Đừng nói sang chuyện khác!
Lão bản nương đẩy cô nương xinh đẹp, sắc mặt ngưng trọng nói:
– Sao ngươi lại tới đây?
Cô nương xinh đẹp cười hì hì nói:
– Nghe nói Lưu Vân Sa hải rất náo nhiệt. Ta muốn đến đây xem thế nào, đại tỷ không muốn chứa chấp ta sao?
Lão bản nương khiển trách:
– Ta hỏi làm sao ngươi tới đây? Hóa ra là một mình lén chạy tới sao?
Cô nương xinh đẹp cười hắc hắc, coi như là chấp nhận.
Lão bản nương trầm giọng nói:
– Ngươi điên rồi? Ngươi có biết hay đây là nơi nào hay không? Ngươi có biết nơi này hiện giờ nguy hiểm thế nào hay không? Một nữ nhân chỉ có chút tu vi như ngươi, một mình chạy tới đây, xảy ra chuyện thì làm sao?
– Không phải còn có thương hội, còn có đại tỷ ở đây sao, có thể xảy ra chuyện gì. . . a!
Cô nương xinh đẹp bất chợt liếc mắt, nhìn thấy Miêu Nghị muốn rời đi, quay đầu nói:
– Tiểu nhị, ngươi đi đâu vậy?
Miêu Nghị không biết nói gì liền dừng bước, nhìn về phía lão bản nương, hỏi:
– Hôm nay không cần uống nữa chứ?
Ý là hôm nay ta không cần uống rượu với ngươi nữa chứ.
Lão bản nương phất phất tay nói:
– Ngươi đi làm việc của ngươi đi.
– Đứng lại! Không cho đi!
Cô nương xinh đẹp trừng mắt, nhìn Miêu Nghị chằm chằm.
– Nha đầu này lại giở trò điên điên khùng khùng gì đây!
Lão bản nương vừa định giơ tay lên ý bảo Miêu Nghị rời đi, lại bị cô nương xinh đẹp ôm chặt vào trong ngực, ôm lấy cánh tay nàng làm nũng nói:
– Đại tỷ, ta đói bụng rồi, để tiểu nhị này mang chút đồ ăn gì tới đi.
Lão bản nương bị nàng đánh bại, lý do này cũng không có cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là nói với Miêu Nghị:
– Đến phòng bếp chuẩn bị mấy đồ ăn ngon đưa lên đây.
Miêu Nghị gật đầu đi xuống lầu.
Cô nương xinh đẹp lập tức buông lỏng cánh tay lão bản nương, chạy đến bên cạnh thang lầu, cúi đầu nhìn thân ảnh đang đi xuống, cười trộm một tiếng.
– Song Nhi, ngươi lén lút làm gì đó? Ngươi biết hắn sao?
Lão bản nương kêu lên.
Cô nương xinh đẹp lập tức chạy trở lại, mặt lộ âm hiểm nói:
– Ta mới vừa hỏi hắn tên là gì, hắn nói hắn tên là Ngưu Nhị. Đại tỷ, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Cái tên này vừa nghe đã biết là giả, ta hoài nghi người này tới đây có mục đích khác, nhưng đại tỷ yên tâm, người này cứ giao cho ta thu thập, nhất định ta sẽ giúp tỷ điều tra ra gốc gác của hắn!
Lão bản nương lạnh nhạt nói:
– Không cần ngươi phí công, nếu ta dám thu hắn, dĩ nhiên đã rõ ràng lai lịch của hắn, cho nên không cần ngươi quan tâm.
– Thì ra đại tỷ đã biết!
Cô nương xinh đẹp lại trở nên nghiêm túc, ngữ khí mang ý muốn xác nhận hỏi:
– Vậy tỷ biết tên thật của hắn là gì?
– Đây là chuyện ngươi cần quan tâm sao? Ngươi hãy khai báo rõ ràng vấn đề của mình trước đi!
Lão bản nương trực tiếp níu lấy lỗ tai của nàng.
– Ôi! Đại tỷ, đau!
Cô nương xinh đẹp kêu la ầm ĩ, bị kéo lỗ tai dắt vào trong nhà.
– Song nhi, nơi này không phải nơi ngươi có thể đùa giỡn, với chút trí thông minh của ngươi không thể làm gì ở nơi này đâu. Sau khi ngươi ăn xong, ta sẽ báo cho người của thương hội đến đón ngươi trở về.
– Không phải chứ đại tỷ, ta vừa mới tới, sao ngươi có thể bắt ta trở về, để ta chơi ở đây một thời gian ngắn không được sao? Ở nhà ngày nào cũng chỉ biết tu luyện, buồn bực muốn chết.
– Ngươi buồn bực còn tốt hơn là để cho gia gia lo lắng.
– Để ta thoải mái một thời gian có được không? Ngươi có phải sợ ta ăn không trả tiền đúng không? Nếu không như vậy đi, tay làm hàm nhai, ta sẽ làm tiểu nhị cho quán trọ của ngươi thì thế nào?
– Nói gì vậy, chẳng lẽ ngươi không biết như ngươi lén lút bỏ đi như vậy, trong nhà sẽ lo lắng thế nào không? Không chừng đã phái người đi khắp nơi tìm ngươi. – Không về! Đại tỷ, nếu ngươi bắt ta trở về, ta sẽ hận ngươi cả đời!
– Ngươi. . . Lưu Vân Sa hải thật sự không phải là nơi ngươi có thể mò mẫm đi dạo, với chút tu vi của ngươi, ngươi có tin chỉ cần ngươi ra ngoài một ngày, bảo đảm ngay cả làm sao biến mất cũng không biết.
– Vậy ta sẽ không đi, ta chỉ chơi trong quán trọ có được không?
– Ngươi? Ngươi có thể đàng hoàng ở trong quán trọ nhỏ bé này sao?
– Chỉ cần ngươi không đuổi ta đi, ta bảo đảm sẽ ngoan ngoãn ở trong quán trọ, không đi ra ngoài. Nếu đại tỷ không tin, ngươi có thể phái tên hầu bàn vừa rồi đi theo ta, canh giữ ta.