Hai người ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Miêu Nghị đã triệu ra Kỳ Lân thương ở trong tay, Hắc Thán dưới thân đột nhiên vọt chạy về phía chân núi.
– Đột phá rồi?
Tư Không Vô Úy cả kinh nói, nhớ lại năm đó ở Tinh Túc Hải hắn mới chỉ có Bạch Liên tu vi.
– Không ngờ lại đột phá vào lúc này. . .
Triệu Phi cũng kinh ngạc lẩm bẩm một tiếng, quay đầu lại nói:
– Không cần lo lắng rồi, đám người kia hiện tại không làm gì được hắn, đi thôi!
– Hắc Thán không ngờ lại không sao. . .
Tư Không Vô Úy lẩm bẩm vọt lên không theo sau Triệu Phi.
Nghe phía dưới có một loạt tiếng vó ngựa chạy đi xa, lại thấy hai người xuyên phá sương mù trở về, Yến Bắc Hồng lúc này truyền âm hỏi:
– Miêu Nghị thế nào?
– Hắn rất tốt!
Tư Không Vô Úy trả lời.
– Thúi lắm! Đánh thành như vậy, trực tiếp bị đập xuống đất như thế còn có thể tốt thế nào?
Yến Bắc Hồng có chút nổi giận rồi.
Triệu Phi trả lời:
– Hắn đột phá tu vi rồi, đột phá đến cảnh giới Hồng Liên.
– Đột phá rồi hay sao?
Yến Bắc Hồng ngẩn ra.
Từ xa xa, Miêu Nghị vừa xông ra khỏi sương mù, Nhật Hành cung bên đó lập tức có người chỉ vào hắn nói:
– Tên kia còn sống!
18 người lập tức vứt bỏ đám người Yến Bắc Hồng, nhanh chóng quay đầu dắt tay nhau đuổi theo. Một vị Thanh Liên tu sĩ giết 10 vị Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung, không giết thì không đủ để tiết mối hận trong lòng.
Yến Bắc Hồng vừa quay đầu lại, đột nhiên nói “Không xong” một tiếng.
Triệu Phi hỏi:
– Sao hả?
– Mau đuổi theo! Miêu lão đệ bây giờ còn cưỡi long câu chạy, rõ ràng là muốn dụ ra để giết bọn chúng.
Yến Bắc Hồng vừa nói dứt câu, nhanh chóng phóng người đuổi theo.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy lập tức theo sau, Tư Không Vô Úy ít nhiều gì cũng cảm thấy kỳ quái hỏi:
– Yến Bắc Hồng, có thể làm thịt bọn chúng là chuyện tốt, ngươi nói không xong cái gì?
Yến Bắc Hồng thần tình co giật mấy cái, tức giận trả lời:
– Ngươi biết cái gì, để cho đám người đó chết quá thống khoái rồi, chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn chúng hay sao?
Hai người nhìn nhau không nói nên lời. Cái này gọi là nói cái gì chứ? Tu hành giới đánh đánh giết giết, ngươi chết ta sống rất chi là bình thường, lại không có mối thù bất cộng đái thiên gì, có thể ban cho cái chết thống khoái cũng là tự bản thân mình chiếm tiện nghi rồi, cần gì phải hành hạ người ta chứ?
Cũng không có ai đi thu thập chiến lợi phẩm để lại nơi này, mấu chốt bây giờ không phải là lúc thu dọn chiến trường.
Xông ra nửa sơn mạch hình vòng cung, tốc độ Hắc Thán lần nữa tăng vọt, không giống trước đó vội vàng hoảng hốt trốn chạy ào ào, mà Miêu Nghị cầm xéo cây thương ở trong tay, vững vàng ngồi ở trên lưng Hắc Thán, truy phong, sắc mặt trầm lạnh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một đám người đuổi theo ở không trung phía sau.
Có mấy tên tu vi khá cao rõ ràng tăng tốc vọt hẳn lên trước đuổi theo, dần dần rút ngắn khoảng cách so với Hắc Thán.
Không trung ở phương xa vẫn đang giống như có sấm sét đánh vậy, có thể thấy được con Kim Long cấp tốc xoay nhanh trên không trung kia. Đào Thanh Ly hiển nhiên là vẫn còn giằng co không ngừng với Chu Diệu Hiển.
Thật ra thì hai người cũng đều tiêu hao khổ sở vô cùng. Chu Diệu Hiển cũng không phải là có tấm thân kim cương bất hoại.
Từ rất xa nhìn thấy được Miêu Nghị cưỡi long câu một đường phi bôn trở lại, Đào Thanh Ly cũng có chút mừng rỡ, phát hiện Miêu Nghị thật đúng là ngoan cường không phải loại tầm thường, nhiều Hồng Liên tu sĩ như vậy mà cũng không có biện pháp gì bắt được hắn. Vị Trấn Giáp điện điện chủ này coi như là không uổng ngồi trên vị trí đó rồi.
Nhưng kinh hiểm vẫn còn tồn tại, phía sau có một đám Hồng Liên tu sĩ đang đuổi theo. Số tên đuổi kịp liền cứ nhắm xuống phía dưới mà công kích một trận điên cuồng.
Miêu Nghị một tay cầm Kỳ Lân thương, một tay cầm Cửu Nhĩ Hàng Ma Xử, đột nhiên gò ngựa quay ngược trở lại, chỉ thấy Cửu Nhĩ Hàng Ma Xử hiện lên bảo quang màu đỏ, cái vòng ở trong tay đập phải bổ trái, đánh bật những đòn công kích đánh đến.
Người công kích ở trên không trung lại vô cùng mừng rỡ. Miêu Nghị quay đầu lại như vậy quả thực là muốn chết. Người từ bên trên xông tới lập tức bay vòng qua phía sau, cùng liên thủ với người mới vừa bayy đến, chuẩn bị thừa dịp đám người Yến Bắc Hồng còn chưa đuổi tới, giết chết Miêu Nghị trước.
Trong đất đá ầm ầm tung bay tràn ngập khắp nơi, Miêu Nghị lại một lần nữa xoay người trực tiếp thu Hắc Thán vào túi thú, từ trong bụi đất cuồn cuộn dưới những đòn công kích điên cuồng ấy phóng lên cao, phía dưới tiếp theo đó vọt lên một cây hàng ma xử cao tới năm trượng, như một gốc đại thụ sừng sững vậy, ánh sáng đỏ tăng vọt, bảo quang lập lòe, cắm từ dưới đất dựng thẳng lên.
Chín vòng Kim Cương như cái bàn tròn lớn vậy tung bay quanh người Miêu Nghị. Ánh sáng đỏ lập lòe, cùng Miêu Nghị phóng lên cao. Tiếng leng keng vang lên không ngừng, ngăn cản pháp bảo bay tới công đánh.
– Giết!
Miêu Nghị quát lớn một tiếng chấn động cả ttrời đất. Chín cái vòng Kim Cương bắn mạnh về bốn phương tám hướng.
Đây là bảo bối quỷ gì vậy? Người này sao mi tâm lại lộ ra Hồng Liên? Hắn đột phá đến cảnh giới Hồng Liên rồi? Nhóm người này chưa kịp lóe lên ý nghĩ, trong đầu đã thoáng lên các loại ý nghĩa hãi hùng, kinh ngạc, bất an, nói chung tâm tình có chút hoảng loạn.
Miêu Nghị người vừa lên tới không trung thì thương đã ra như rồng. Hỏa kiếm chéo chéo nổ bắn ra, không ngừng nộ trảm bốn phương tám hướng. Dựa vào tu vi của hắn giờ này, tốc độ công kích tự nhiên là nhanh hơn nhiều. Uy lực công kích cũng tự nhiên là mạnh hơn.
Chín tên do hấp tấp ứng phó đòn công kích của Kim Cương quyển vốn là có chút trở tay không kịp, không ngờ lại bị hỏa kiếm đếm không hết chém liên tục. Lập tức liên tiếp có chín tiếng hét thảm cất lên. Trong nháy mắt, chúng bị quả cầu lửa bao bọc. Chín cái vòng Kim Cương lại nhận cơ hội đó liên kích một trận, đập cho chính quả cầu lửa trực tiếp bay rớt xuống mặt đất.
Chín người khác thì cố sức đánh lui hỏa kiếm, thi pháp bức Liệt Diễm nổ tung ra, nhanh chóng quay đầu trốn chạy.
Miêu Nghị cũng không đuổi theo, sắc mặt vẫn dính đầy vết máu hằn lên dữ tợn. Có thể nói là gương mặt hắn giờ phút này cuồng bạo sát ý, một cánh tay cầm thân thương, bay lơ lửng trên không, năm ngón tay lăng không chụp lấy, chín cái vòng Kim Cương vèo vèo nổ bắn ra, phân biệt đuổi theo. Một khi đuổi kịp, liền lần nữa khuếch trương gấp mười mấy lần, lăn lộn bao bọc chín người, cấp tốc xoay tròn, giống như vây khốn chín người này trong một cái quả cầu vậy.
Chín người bị vây khốn huy động pháp bảo trên tay liên kích phản kháng, nhưng lại không ngờ chín cái vòng Kim Cương đột nhiên co rút nhỏ lại. Chỉ thấy năm ngón tay của Miêu Nghị nắm chặt thành quyền, chín người đồng loạt phát ra tiếng kêu đau đớn, bị vòng Kim Cương rút nhỏ siết chặt cứng lòi cả chín cặp mắt ra ngoài. (. . )
Có người thì bị siết cả cánh tay lẫn thân mình. Có kẻ chỉ bị siết người. Có tên thì bị siết ở cặp chân, là hoặc vùng vẫy, hoặc là cầm vũ khí điên cuồng mà đập, kéo theo thứ trói buộc mình muốn thoát đi, nhưng mà tốc độ của chúng đều bị ảnh hưởng lớn.