Bất quá lúc này mọi người mới phát hiện tựa hồ còn thiếu hai tên thị nữ, Miêu Nghị cũng có vẻ kỳ quái, chuyện này là Diêm Tu đích thân liên lạc cùng Đông Lai thành, vì sao sơ sót như vậy, bèn hỏi:
– Thị nữ của lão đâu?
Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng trong nháy mắt Miêu Nghị cảm thấy có vẻ tịch mịch mơ hồ lóe lên trong mắt Diêm Tu.
Diêm Tu nặn ra nụ cười, hơi khom người nói:
– Diêm Tu già rồi, một mình yên tịnh đã quen.
Bọn Vương Tử Pháp lập tức mang lão ra đùa giỡn:
– Không già không già, hoa tàn hoa nở cũng không thành vấn đề.
Hai nàng Nam Tư Tư cùng Vương Tú Cầm cũng hé miệng cười một tiếng, hôm nay mọi người nhận được ích lợi, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Diêm Tu lộ vẻ xấu hổ cười khổ, nhìn mọi người chắp tay xin tha.
Nữ nhân không chịu nhục được vung thương thúc ngựa, vì muốn lập công đầu để rửa sạch mối nhục, rốt cục lại bị người chém đầu… trong đầu Miêu Nghị đột nhiên thoáng qua hình ảnh ấy, yên lặng nhìn chằm chằm Diêm Tu một hồi, chậm rãi quay đầu đi, không nói gì nữa.
Nhưng hắn hiểu vì sao Diêm Tu làm như vậy, nói thật bởi vì cái chết của La Trân, trong lòng hắn vẫn có chút thành kiến với Diêm Tu. Nhưng hôm nay hắn mới hiểu, e rằng có một số chuyện khó có thể xóa đi trong lòng lão nhân quen a dua nịnh nọt này.
Khâu Thiệu Quần cũng là hàng binh Phù Quang động, như có điều suy nghĩ liếc Diêm Tu một cái, không lên tiếng.
Sau khi ai nấy dẫn thị nữ của mình trở về, Diêm Tu cũng kêu hai tên thị nữ đi theo sau lưng Miêu Nghị.
Hắc Thán đã ăn uống no đủ vẫn nằm ở cửa hậu điện lim dim, cái đuôi rắn trơn láng của nó thỉnh thoảng đập xuống đất một cái, hết sức nhàn nhã, chính là thói quen của nó.
Nó nghe động tĩnh cũng chỉ mở mắt nhìn một chút, thấy là Miêu Nghị trở về khẽ khịt mũi một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.
Mấy người đứng lại trong sân, Triệu Thiên Nhi cùng Lưu Tuyết cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh một lượt, có vẻ tò mò cùng khẩn trương của người mới tới.
Miêu Nghị quay đầu lại nói:
– Diêm Tu, hai người bọn họ mới tới, còn chưa quen thuộc tình huống. Lão hãy an bài công tác cho các nàng, ta dẫn Chu Thiên Biểu đi dò xét lãnh địa một chút.
Đây cũng là chuyện mỗi động chủ mới tới nên làm, không thể nào trấn giữ một phương ngay cả địa bàn của mình cũng không chưa thuộc, động chủ mới tới phải bỏ thời gian tìm hiểu.
Vừa nghe hắn muốn đi ra ngoài, hai mắt Hắc Thán bừng mở, lỗ tai dựng lên, ngẩng đầu nhìn lại.
Diêm Tu vội vàng gọi lại Miêu Nghị muốn rời khỏi, chỉ chỉ hai tên thiếu nữ, nhắc nhở nói:
– Động chủ, ngươi còn chưa đặt tên cho bọn họ.
Miêu Nghị sửng sốt:
– Không phải là các nàng đã có tên rồi sao?
Diêm Tu cười nói:
– Đó là tục danh, hôm nay các nàng là người của động chủ, theo lý thuyết là động chủ phải ban tên cho lần nữa, ý nghĩa là một khởi đầu mới siêu phàm thoát tục, mọi người đều làm như vậy.
– Vậy sao…!
Miêu Nghị gãi gãi đầu, mặc dù hắn đi theo lão Bạch học chút văn hóa, nhưng cũng chỉ là có hạn, đặt tên không phải là sở trường của hắn, cuối cùng chỉ có thể cười khan nói:
– Triệu Thiên Nhi, Lưu Tuyết, sau này các ngươi gọi là Thiên nhi và Tuyết nhi đi!
Hắn đặt tên như vậy đỡ mất công suy nghĩ, Diêm Tu ngây người ra nhưng cũng không tiện nói gì, quay đầu nhắc nhở hai tên thị nữ:
– Còn không tạ động chủ ban tên cho!
Hai thiếu nữ vội vàng khom người hành lễ:
– Thiên nhi, Tuyết nhi, tạ động chủ ban tên cho!
Miêu Nghị khoát tay áo một cái không nói thêm gì nữa, cũng không mấy để tâm tới hai tên thị nữ, bỏ lại cho Diêm Tu quản giáo, xoay người sải bước rời đi.
Bên ngoài đại điện, Chu Thiên Biểu được gọi từ trước đã thay y phục chờ sẵn.
Miêu Nghị mới ra tới, Hắc Thán liền từ phía sau vọt ra, há miệng cắn y phục Miêu Nghị, kéo hắn không thả.
Chu Thiên Biểu thấy vậy cau mày, cảm giác súc sinh Hắc Thán này có hơi quá đáng. Nơi này là đại điện nghị sự Đông Lai động, súc sinh này lại xem như chuồng ngựa chạy tới chạy lui. Thượng bất chính hạ tắc loạn, rõ ràng là được chủ nhân nuông chiều đã quen, chỉ cần đánh cho vài roi ắt sẽ trở nên ngoan ngoãn.
Miêu Nghị cũng không nỡ dùng roi đánh nó, không nói nó đã cứu mạng của mình, còn có ưu thế chạy nhanh hơn long câu khác, còn biết bắt tôm bắt cá, người đã dùng qua mới biết ưu điểm của nó.
Hắn xoay người lại vỗ vỗ đầu Hắc Thán, giơ tay lên chỉ về phía hồ:
– Ta có việc đi ra ngoài, không tiện dẫn ngươi theo, ngươi hãy ra hồ chơi, dưới đó có tôm cá.
Hắc Thán buông tay áo Miêu Nghị ra, lắc lắc đầu hí lên một tiếng, sau đó tung bay bốn vó chạy như điên trên quảng trường.
Trong lòng Chu Thiên Biểu có vẻ không ưa Hắc Thán không tuân quy củ, ngoài mặt lại cung kính nói:
– Không ngờ rằng vật cỡi của động chủ có vẻ thông linh tính, có thể nghe hiểu lời chủ nhân, vật cỡi của chúng thuộc hạ không thể nào so sánh được, thật sự là nhờ động chủ dạy dỗ tới nơi tới chốn.
Tên này dựng mặt lên cả ngày, ngay cả vuốt mông ngựa cũng khiến cho người ta có cảm giác là lạ.
Miêu Nghị cười ha hả, biết đây là lời nịnh bợ. Hắn không thích người khác biết tính tình Hắc Thán, tỷ như Tần Vi Vi muốn nó chết. Bất quá mùi vị thỉnh thoảng hưởng thụ thuộc hạ nịnh bợ cũng tốt, mặc dù tên này vuốt mông ngựa chẳng ra gì.
Bên ngoài sơn môn có hai con tuấn mã do Đông Lai thành chủ lưu lại.
Đi dò xét trong thành cỡi long câu quá nổi bật, sẽ không thấy được thứ mình muốn thấy, Miêu Nghị cũng muốn xem thử rốt cuộc năng lực thành chủ Hứa Tín Lương này như thế nào, nếu như không được, làm trễ nãi Nguyện Lực Châu nộp lên, chỉ sợ mình cũng không làm động chủ được bao lâu, nên đổi thành chủ khác vẫn phải đổi, có dâng lễ vật cũng là vô dụng.
Ra khỏi sơn môn, Miêu Nghị và Chu Thiên Biểu giục ngựa chạy đi.
———–
Trấn Hải sơn, Tần Vi Vi ngồi xếp bằng bên trong tĩnh thất chậm rãi thu công áp song chưởng vào Đan Điền, Mi Tâm xuất hiện quang ảnh một đóa hoa sen nở sáu cánh trông rất sống động.
Lúc nàng vừa mở mắt, Hồng Miên, Lục Liễu cung kính chờ đợi bên cạnh nhất tề khom người vui mừng nói:
– Chúc mừng tu vi sơn chủ cao thêm một tầng.
Tần Vi Vi thu pháp lực, phun Nguyện Lực Châu trong miệng ra thu hồi, đưa hai chân ra bước xuống giường đá, cười lắc đầu nói:
– Bất quá mới vừa đột phá đến Bạch Liên lục phẩm mà thôi.
Có thể nhìn ra tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt không che giấu được vẻ vui mừng nói rõ tâm trạng nàng.
Hai tên thị nữ cười mà không nói, nhất tề đưa tay cởi y phục giúp nàng.
Y phục vừa rơi xuống, rất nhanh một thân thể trắng như mỡ đông hết sức ngạo nhân xuất hiện bên trong tĩnh thất, suy đoán ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ tim đập rộn lên.
Một đôi chân ngọc trần trắng nõn không tỳ vết từ từ bước vào trong hồ nước, thân thể mềm mại chìm vào trong nước ngồi xuống, nước trong hồ vừa khéo không qua khỏi ngực nàng, trông hết sức mê người.
Hồng Miên và Lục Liễu giúp nàng mở búi tóc ra, hai người cùng giúp chủ nhân tắm rửa