Trịnh Kim Long không tin những người này là muốn dò tìm nguồn gốc Nguyện Lực Châu vì sư môn, chỉ sợ dò tìm nguồn gốc Nguyện Lực Châu vì bản thân mình mới là thật. Tối thiểu cũng làm cho thu nhập ba viên Nguyện Lực Châu mỗi năm từ Đông Lai động của Miêu Nghị mất đi, đổi người khác làm động chủ chắc chắn sẽ không hào phóng như vậy.
Nói đi thì nói lại, có nhiều ích lợi như vậy, chính y cũng cảm thấy tim đập thình thịch. Các sư đệ đem tin tức này nói với mình là muốn chia một chén canh cho mình, cũng đồng tâm hiệp lực với mọi người.
Thế nhưng chuyện này đã khiến cho sư môn nghi ngờ, nếu không cũng sẽ không phái y tới, Trịnh Kim Long cau mày nói:
– Sư đệ, ta có thể hiểu một phen khổ tâm của các ngươi vì sư môn, nhưng các ngươi phải biết, không cho sư môn một lời giải thích hợp lý là không thể quá quan, phải làm sao đây?
Vương Tử Pháp biết y đã động lòng, trong lòng mừng thầm, bất quá ngoài mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc nói:
– Chẳng lẽ sư huynh không hiểu ý của đệ sao?
Trịnh Kim Long ngẩn người, suy nghĩ một chút nhưng vẫn không hiểu, hỏi:
– Xin sư đệ nói cặn kẽ.
Vương Tử Pháp thấp giọng nói:
– Đúng như lời sư huynh, Miêu Nghị là tâm phúc của Dương Khánh, nhưng trên thực tế từ chuyện Miêu Nghị mắng Tần Vi Vi là tiện nhân có thể nhìn ra sự thật cũng không phải là như vậy. Hiển nhiên tên hàng binh Miêu Nghị này có vẻ bất mãn với Dương Khánh, cần phải biết ban đầu hắn dẫu có chết không hàng, là bị ép bất đắc dĩ mới chịu hàng Dương Khánh.
– Lam Ngọc môn chúng ta có khả năng lợi dụng chuyện này, nếu có thể biến tên tâm phúc của Dương Khánh này thành nội gián của chúng ta nằm vùng bên cạnh Dương Khánh… Sư huynh giải thích với cấp trên như vậy, chắc chắn có thể giải khai mối nghi ngờ của sư môn.
Trịnh Kim Long trầm mặc, nếu mình làm thật như vậy, chắc chắn sẽ trở thành cùng hội cùng thuyền với đám đồng môn sư huynh đệ này, nếu xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ bị liên lụy vào trong đó.
Sau khi trở lại trạch viện tu hành của mình, Trịnh Kim Long vô cùng do dự không quyết, một mặt là hậu quả đáng sợ chọc giận sư môn, một mặt là ích lợi cực lớn cám dỗ.
Nhưng cuối cùng y vẫn không nỡ bỏ qua ích lợi rất có khả năng thu được, trải qua mấy ngày quan sát và cân nhắc, lại thêm bọn Vương Tử Pháp không ngừng xúi giục cám dỗ, Trịnh Kim Long nhắm mắt viết một phong mật thư.
Trong thư ngụy tạo một đống sự tích hoành hành ngang ngược của Tống Phù, nói Tống Phù không hề để ý tới đại cục trước mắt một chút nào, đúng là đáng chết. Nhưng sau khi Miêu Nghị giết Tống Phù, bọn Vương Tử Pháp cũng vô cùng tức giận, thiếu chút nữa không nhịn được chiến đấu một trận với Miêu Nghị.
Bất quá vừa khéo vào lúc này, trong lúc vô tình bọn Vương Tử Pháp dọ thám biết Miêu Nghị chẳng qua chỉ cung thuận với Dương Khánh ngoài mặt, trên thực tế vô cùng bất mãn với Dương Khánh, thậm chí sau lưng thầm mắng con gái nuôi Dương Khánh là tiện nhân.
Mà bọn Vương Tử Pháp cũng là vì nghĩ cho đại cục, cảm thấy giữa Lam Ngọc môn và Dương Khánh bây giờ còn không tới nỗi vì một Tống Phù mà trở mặt. Nếu Tống Phù đã chết, không cách nào vãn hồi, không bằng thuận thế mà làm, vì vậy bọn Vương Tử Pháp quyết định kiềm chế chuyện này. Trước hết bảo vệ Miêu Nghị, làm Miêu Nghị cảm ân, tranh thủ phát triển tâm phúc Miêu Nghị này thành nội gián nằm vùng ở bên cạnh Dương Khánh, đợi lúc Lam Ngọc môn hữu dụng.
Huống chi tu vi Miêu Nghị thấp, rất dễ khống chế, khống chế Miêu Nghị sẽ đồng nghĩa với khống chế Đông Lai động. Nếu vì chuyện này làm cho Miêu Nghị phải rời khỏi Đông Lai động, một khi Dương Khánh phái một người tu vi cao hơn đến chấp chưởng, thật sự bất tiện cho Lam Ngọc môn khống chế Đông Lai động.
Cuối cùng Trịnh Kim Long nói, y cũng cảm thấy bọn Vương Tử Pháp thật là dụng tâm lương khổ, xin sư môn thông cảm châm chước.
Trong đình viện, Trịnh Kim Long nhét mật thư vào ống đồng cột dưới chân thương ưng vẫn còn tỏ ra do dự, bồi hồi không quyết. Cuối cùng vẫn cắn răng một cái, vứt thương ưng trong tay bay lên không.
Thương ưng truyền tin nhanh chóng vỗ cánh bay về phía phương xa…
———–
Có câu nói anh hùng nan quá mỹ nhân quan, có lẽ câu này có hơi quá đáng, nhưng tối thiểu sau khi tắm rửa chung với hai tên thị nữ một lần, Miêu Nghị không còn thuần túy coi hai nàng như nha hoàn sai vặt nữa.
Mặc dù Miêu Nghị khống chế mình không đột phá ranh giới cuối cùng, nhưng dù sao hai bên gần gũi da thịt trong hoàn cảnh hết sức riêng tư, lần đầu tiên thân mật cùng nữ nhân như vậy, nhìn lại hai người cảm giác đã không giống như trước. Theo bản năng trong lòng hắn đã xem hai người trở thành người của mình, sai sử cũng càng thêm tùy ý.
Thiên nhi và Tuyết nhi đối mặt động chủ Đại nhân cũng còn không lộ ra vẻ thấp thỏm bất an như vậy nữa. Thậm chí nhớ tới tình hình lần đầu tiên giúp động chủ Đại nhân tắm trong lòng cảm thấy buồn cười, đường đường động chủ Đại nhân lại còn xấu hổ còn khẩn trương hơn các nàng, thì ra tiên nhân cũng biết xấu hổ.
Diêm Tu tiến vào hậu viện Đông Lai đại điện khẽ mỉm cười, chỉ thấy trong đình, Tuyết nhi dùng mười ngón tay khảy đàn, giữa tiếng đàn du dương, Thiên nhi đang múa, dáng vẻ đẹp như tiên. Mà Miêu Nghị đang cầm chén trà đang thưởng thức, cuộc sống hưởng thụ như vậy thật sự rất tốt.
Thấy Diêm Tu tiến vào, Miêu Nghị phất phất tay, Thiên nhi và Tuyết nhi song song dừng lại.
Đi vào trong đình Diêm Tu liếc hai người một cái, cười hỏi:
– Động chủ, có hài lòng hai tên thị nữ này không, nếu như không hài lòng, ta sẽ bảo thành chủ Đông Lai thành đổi hai người khác.
Căn cứ vào nguyên nhân tín đồ, người khác cũng không có được đãi ngộ tốt như vậy, một khi chọn lựa thì không thể đổi đi đổi lại. Dù là bất cứ tu sĩ nào cũng không thể xem toàn bộ nữ nhân thiên hạ trở thành nữ nhân của mình tùy tiện mà dùng, nếu thật sự như vậy chẳng phải là thiên hạ đại loạn hay sao, bất quá động chủ ít nhiều gì vẫn có chút đãi ngộ đặc thù.
Loại đãi ngộ có được thị nữ hầu hạ này chỉ có người bên trong chế độ dưới quyền của Lục Thánh có thể hưởng thụ, tu sĩ bên ngoài chế độ cũng không có đãi ngộ này. Những tu sĩ khác đi dạo thanh lâu không thành vấn đề, nhưng nếu dám hạ thủ loạn tín đồ, phá hư thế cân bằng trong đời sống sinh hoạt tín đồ, tu sĩ bên trong chế độ lập tức sẽ điều động binh mã tiễu trừ đuổi giết, bọn họ phải duy trì đặc quyền của mình.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao mọi người đều muốn tiến vào bên trong chế độ, đủ loại quyền lợi hưởng thụ không phải là những tán tu kia có thể so sánh được.
Diêm Tu vừa thốt ra những lời này, Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời lộ vẻ khẩn trương nhìn Miêu Nghị.
Trước khi các nàng sắp trở thành thị nữ tiên nhân, có thể nói Đông Lai thành đã tốn thật nhiều tâm huyết dạy dỗ các nàng, nuôi ăn nuôi uống đầy đủ, cũng không ai dám đắc tội các nàng, bởi vì các nàng sắp trở thành thị nữ tiên nhân, nếu đắc tội tương lai rất có thể sẽ bị báo thù.