– Có thể đem đồ đi bán đấu giá.
Lãnh Nguyệt Ly nói, hắn nhớ đằng trước có một phòng đấu giá, có thể đem đồ tới đó bán.
– Phụ thân, hai chúng ta trừ bộ y phục này thì hình như đâu còn gì khác. Người không phải muốn bán nữ nhi bảo bối của mình đấy chứ?
Mộng Hàm Yên chớp chớp mắt, đánh giá Lãnh Nguyệt Ly từ trên xuống dưới, không phát hiện hắn có thứ gì có thể lấy ra bán, ngoại trừ nhan sắc.
– Ta cũng muốn bán lắm nhưng đoán là không ai mua.
Lãnh Nguyệt Ly vô cùng chê bai nói, hắn chưa bao giờ gặp phải phiền phức lớn thế này, lại còn không thể vứt. Nếu thật có thể đem bán, hắn sẽ rất vui vẻ thoải mái.
– Phụ thân, con cũng thấy vậy! Phụ thân đi bán tiếng cười còn đáng tin hơn, tùy tiện bán là chúng ta có thể không lo ăn uống.
Mộng Hàm Yên đã hạ quyết tâm đi theo hắn, bây giờ nàng ngay cả mình là ai cũng không biết, càng không có nơi để đi.
Tuy hắn cực kỳ lạnh lùng cũng rất ngại phiền toái, nhưng nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi nàng.
Không vì lý do gì cả, chỉ là nàng có một niềm tin như vậy với hắn.
Ngón tay thon dài của Lãnh Nguyệt Ly chỉa lên cái trán trơn mịn của nàng, tức giận nói:
– Trong cái đầu nhỏ của con rốt cuộc chứa gì vậy?
– Chứa toàn những tư tưởng kỳ diệu!
Mộng Hàm Yên tự hào nói, không hề cảm thấy ngại ngùng.
– Phụ thân chờ con với! Con còn chưa nói xong mà!
Nàng thấy Lãnh Nguyệt Ly nhấc bước đi về phía trước thì vội vã đi theo.
Người trên đường rộn ràng hối hả, hàng quán vỉa hè bày bán đủ loại, rất nhiều thứ Mộng Hàm Yên chưa thấy bao giờ.
Nàng không biết là mình không nhớ hay thực sự chưa từng tiếp xúc, tóm lại hết thảy đều rất mới lạ.
– Xâu lấp lánh kia đẹp quá, nhìn rất ngon!
Nàng nhìn quầy hàng bán các loại mứt quả, mắt sáng lên.
Lãnh Nguyệt Ly nhàn nhạt liếc nàng, bước chân vẫn không ngừng.
– Phụ thân, người nhìn xem họ đang nướng gì kìa, thơm quá!
Lại thấy một gian hàng đồ nướng, nàng không kìm được nuốt nước miếng, thật đói.
– Trái cây bên kia bán nhìn có vẻ cũng ngon!
Dọc đường nàng luôn nuốt nước miếng, nói một mình không ngớt, Lãnh Nguyệt Ly thì một câu cũng không nói, lạnh như núi băng.
– Thứ giống như đám mây kia ăn cũng ngon à? Hình dáng và màu sắc cũng đẹp nữa!
Nàng còn muốn đến xem kỹ hơn thì thấy Lãnh Nguyệt Ly đã đến một chỗ mái vòm màu trắng, nàng bèn không quan tâm những thứ này nữa, cất bước chạy theo hắn.
Nàng chạy quá nhanh, va phải người khác, ngã trên mặt đất.
– Thôn cô quê mùa ở đâu ra mà dám đụng vào ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta là tiểu thư Cơ gia! Dã nha đầu không có mắt nhà ngươi nếu làm hỏng bộ y phục số lượng hạn chế của ta thì ngươi có đi rửa chén cả đời cũng không đền nổi một cái khuy đâu!
Một nữ tử mặc váy gợi cảm, ngông cuồng vênh váo chỉ vào mũi Mộng Hàm Yên mà mắng.
Mặt nàng ta trang điểm đậm, đôi mắt tô màu khói khiến khuôn mặt trông cực kỳ diêm dúa.
Người chung quanh thấy động tĩnh nơi đây đều định vây lại nhưng thấy đó là tiểu thư Cơ gia – Cơ Phân thì chỉ đưa mắt nhìn sang.
Cơ gia là một trong tám đại gia tộc thượng cổ, truyền thống lâu đời, bởi thế nội tình rất thâm hậu, không ai muốn va chạm với họ.
Trong các gia tộc lánh đời cổ xưa, Cơ gia thuộc về một trong những gia tộc có thực lực rất mạnh.
Mộng Hàm Yên ngã dưới đất, chân đau không thể đứng dậy. Lòng bàn tay nàng cọ xát với mặt đất thô ráp làm xước da, trông vô cùng chật vật.
Người chung quanh không ai đến giúp đỡ, họ rất kiêng kỵ Cơ gia, không muốn vô cớ gây xích mích với vị tiểu thư này.
Nghe nói nàng ta thiên phú rất cao, rất được lão tổ tông Cơ gia yêu thích.
– Đứa trẻ này xui xẻo, gặp phải tiểu thư Cơ gia.
– Đành tự chịu xui thôi.
– Còn không phải sao? Đó là Cơ gia đấy!
– ….
– Đừng có ăn vạ ở đây chắn đường! Đúng là chướng mắt!
Cơ Phân hất cằm, nhấc đôi chân mang giày cao gót muốn giẫm lên người Mộng Hàm Yên.
Có điều chân nàng ta còn chưa đặt xuống thì một cơn đau từ dưới chân truyền tới khiến thân thể nàng ta lảo đảo ngã vào ao nước bên cạnh.
Lãnh Nguyệt Ly đáng lẽ đã đi xa thế nhưng lại xuất hiện bên cạnh Mộng Hàm Yên, thấy dáng vẻ chật vật của nàng thì cau mày, cúi người bế nàng lên.
– Phụ thân!
Mộng Hàm Yên dựa vào lòng Lãnh Nguyệt Ly, mũi chợt ê ẩm, trong lòng vô cùng hờn tủi.
Trước khi hắn đến, nàng cảm thấy mình cô đơn bất lực, ánh mắt mọi người xung quanh đều hờ hững khiến lòng nàng lạnh lẽo.
Chỉ khi có hắn bên cạnh, nàng mới yên tâm.
Lãnh Nguyệt Ly đặt nàng lên một chiếc ghế dài, đưa tay nắm lấy bàn tay bị thương của nàng, một dòng linh lực truyền ra từ tay hắn, miệng vết thương của nàng nhanh chóng khép lại.
– Giơ chân lên.
Hắn chỉ nhẹ nhàng quét mắt qua là biết nàng bị thương chỗ nào, không cần nàng mở miệng nói gì.
– Vâng.
Mộng Hàm Yên giơ chân lên, trên chân vẫn mang đôi giày lá do Tuyết U làm.
Nhìn vết thương trên chân nàng, trong lòng hắn âm thầm ảo não vì sự sơ sót của mình, không chuẩn bị giày mới cho nàng khiến đôi chân ngọc xinh đẹp của nàng bị thương.
Lúc hắn cầm chân nàng, nàng không kìm được mà run run, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.
– Phụ thân, đau….
Giọng nói mềm nhũn ngọt ngào của nàng khiến người nghe cũng thấy mềm lòng, tim hắn chợt đau nhói, dâng lên niềm thương tiếc.
Chân nàng bị trẹo, hắn nắm như vậy khiến nàng đau.
Lãnh Nguyệt Ly nắm chân nàng, hơi cử động một chút, chân nàng liền không đau nữa.
Theo dòng nước ấm từ tay hắn chảy vào chân, tai nàng trong chớp mắt đỏ lên.
Tất cả vết thương trên chân đều biến mất như chưa từng xuất hiện.
– Đa tạ phụ thân.
Mộng Hàm Yên thấy vết thương của mình liền lại không chút dấu vết thì nở nụ cười vui vẻ, dường như những tủi thân uất ức trước đó đều tan thành mây khói.
Nàng tự mang giày vào, nhớ đến hơi ấm từ tay hắn khi hắn nắm chân nàng, tim nàng liền đập nhanh.
– Đi thôi! Phòng đấu giá ở phía trước!
Lãnh Nguyệt Ly rửa sạch tay rồi nắm lấy tay nàng, sợ nàng lại bị lạc.
Nàng giống như búp bê sứ mỏng manh, nếu không được che chở tốt, đụng vào sẽ vỡ tan.
Thân thể nàng đã ngủ say quá lâu, giờ đây vẫn chưa khôi phục, vô cùng yếu ớt, cũng rất dễ bị thương.
Cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng cảm thấy dù đi đến đâu nàng cũng không sợ hãi, vì có hắn bên cạnh, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, sẽ không bỏ rơi nàng.
– Phụ thân, vừa nãy người rất lợi hại! Lúc nào người cũng dạy con nha? Con cũng muốn lợi hại giống người!
– Con không cần học.
Lãnh Nguyệt Ly thản nhiên nói, trên dung nhan tuấn tú đạm nhạt của hắn, đôi con ngươi thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu.
– Con chịu được khổ nhọc! Con sẽ học rất nghiêm túc, người không cần sợ quá khó con không học được.
Mộng Hàm Yên vỗ ngực cam đoan.
– Có ta ở đây, con không cần học.
Lãnh Nguyệt Ly nói như lẽ đương nhiên, tự tin cao ngạo.
Có hắn ở đây, khắp thiên hạ không ai có thể tổn thương nàng.
Nghe lời của hắn, tim Mộng Hàm Yên như lỡ mất một nhịp.