Chương 61: Pho tượng bạch ngọc

Pho tượng bạch ngọc

– Nguyệt tỷ tỷ, trên người tỷ có bật lửa hay không?

Mộng Hàm Yên hỏi, tòa miếu cổ này đen như mực khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.

– Có. Nhưng không có đuốc!

Nguyệt Thiển Mi lấy bật lửa ra, nơi này không có gì có thể nhóm lửa.

– Trong miếu không chừng có nến, chúng ta vào tìm xem.

Mộng Hàm Yên nghĩ bình thường trong miếu sẽ có người thờ cúng, đương nhiên cũng sẽ có nến.

– Ừ.

Nguyệt Thiển Mi và nàng cùng vào ngôi miếu cổ tối đen, bầu không khí cổ xưa phả vào mặt, không rõ đã bao lâu không có ai vào rồi.

Sau khi bật lửa lên, các nàng thấy trên bàn thờ có một cây nến màu tím.

Tuy thấy lạ sao nến lại có màu tím nhưng các nàng cũng không nghĩ nhiều mà đốt nó lên.

“Xì xì__”

Cây nến được đốt lên, ánh nến màu tím âm u nhảy nhót, chiếu ra một mảng sáng tím trong ngôi miếu cổ anh đào này.

“Két!”

Tiếng cửa mở trong trẻo vang lên, dọa Mộng Hàm Yên giật mình.

Nguyệt Thiển Mi cũng theo bản năng túm lấy tay Mộng Hàm Yên, bất an nhìn vào chỗ sâu tăm tối trong ngôi miếu cổ.

“Ầm ầm ầm!”

Bên ngoài vang rền tiếng sấm, mưa tuyết nổi lên khiến đêm tối càng thêm mờ mịt.

– Ai? Giả thần giả quỷ! Ra đây cho ta! Bà đây không sợ ngươi đâu!

Giọng nói trong trẻo của Mộng Hàm Yên vang lên vô cùng rõ ràng trong ngôi miếu cổ.

– Hình như không có ai cả.

Nguyệt Thiển Mi nói, họ chỉ nghe được tiếng vang chứ không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Không có ai cả, vậy tiếng mở cửa đó cũng quá kỳ lạ rồi.

– Đi qua xem xem.

Mộng Hàm Yên được Nguyệt Thiển Mi dìu đỡ đi về phía âm thanh kia.

Âm thanh kia phát ra từ trên tường của ngôi miếu cổ, vách tường ban đầu đã di chuyển, lộ ra một khe cửa đen ngòm.

– Yên nhi, trong đây có lẽ có gì đó nguy hiểm, hay là chúng ta đừng mạo hiểm?

Nguyệt Thiển Mi nhìn bóng tối âm u, trong lòng không khỏi lo lắng, vô cùng sợ hãi.

Mộng Hàm Yên vỗ vỗ ngực, lên tiếng tiếp sức cho nàng ấy:

– Nguyệt tỷ tỷ đừng sợ! Có muội ở đây!

– Bây giờ tỷ là yêu quái, tỷ có gì phải sợ? Người khác sợ tỷ còn không kịp đấy chứ!

Nguyệt Thiển Mi nói, tâm trạng ngược lại bình ổn hơn không ít.

– Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ biến trở về hình dáng trước đây thôi, tin muội đi.

Mộng Hàm Yên nghiêm túc nói, nàng sẽ mang Nguyệt Thiển Mi đi tìm Thanh Ý Dao, hắn lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp tỷ ấy.

– Yên nhi, đa tạ muội ở bên tỷ! Trước giờ đều là muội chăm sóc tỷ, tỷ làm tỷ tỷ nhưng không giúp gì được cho muội.

Nguyệt Thiển Mi nắm tay Mộng Hàm Yên, dù hiện tại nàng đã biến thành yêu quái, Yên nhi vẫn không ghét bỏ nàng.

– Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta vào thôi.

Mộng Hàm Yên đẩy mảnh vách tường đó ra, hai người đi vào phía sau.

Ánh nến màu tím soi rọi gian phòng này, trong phòng là một pho tượng nữ tử bằng bạch ngọc, nữ tử kia trông hệt như thần tiên, cực kỳ mỹ lệ.

Nguyệt Thiển Mi nhìn pho tượng vô cùng tinh xảo ấy, không nhịn được cảm khái:

– So với nữ tử này thì dung nhan của tỷ thực chưa được tính là khuynh thành.

Pho tượng nữ tử ấy đúng là khuynh thành tuyệt thế, đẹp như thiên tiên.

– Bức tượng nhìn quen quá, muội đoán ngôi miếu cổ này có lẽ chính là thờ nàng ấy. Không biết nàng ấy là ai nhỉ, còn bị giấu ở mặt sau vách tường.

Mộng Hàm Yên tò mò đánh giá pho tượng bạch ngọc, nàng luôn cảm thấy nó rất quen thuộc.

Nhưng nàng không nhớ được mình từng thấy nó ở đâu!

– Yên nhi, sao tỷ càng nhìn càng thấy muội có chút giống với pho tượng này nhỉ, bà ấy có phải là mẹ muội không?

Nguyệt Thiển Mi chợt phát hiện ra điều này, kinh ngạc nói.

Phi Tuyết Mộng Hoa

Phi Tuyết Mộng Hoa

Status: Completed Author:

Tác giả: Tiên Mị
Editor: Thùy Lam
Độ dài: 100 chương

Đêm động phòng hoa chúc lại chẳng thấy tân nương trên tường lại dán mấy chữ vô cùng nổi bật:"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nữ tử báo thù một ngày đã muộn"
Hoàng Thiên Ngọc nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ vạn năm. Nàng rốt cuộc là ai?

Mặc giá y đỏ thẫm, dung nhan khuynh thành, nơi trước kia nàng sống là cổ đại nay một giấc mộng thiên cổ, bãi bể hóa nương dâu.

Khi nàng gặp được nửa kia trong sinh mệnh, được hắn dốc hết yêu thương cưng chiều trong thiên hạ, băng tuyết trong lòng dần dần tan ra.

Rung động chẳng qua là chuyện của một giây, chỉ cần gặp đúng người.

Một thoáng kinh hồng, nàng đã mê hoặc ánh mắt ai? Lại rối loạn tâm ai?

Khi tầng tầng sương mù trong mộng được vạch ra, nàng lại đi đâu về đâu?

Hắn không nhiễm bụi trần, làm say đắm muôn nghìn nữ tử nhưng chỉ độc sủng một mình nàng.

Hắn phụ hết người trong thiên hạ, cam nguyện vì nàng mà bước vào hồng trần tử mạch (2), dốc hết mọi cưng chiều.
Hắn nắm cả thiên hạ, chỉ nở nụ cười tao nhã vì nàng.

Cả đời này hắn chỉ yêu một người, để bảo vệ nàng bình yên, dù muôn lần chết hắn cũng không nề hà.

Một điệu múa nghiêng nước nghiêng thành, một khúc nhạc thiên hoang địa lão.

Tam sinh tam thế luân hồi khổ, chỉ nguyện cùng chàng lại gặp nhau.

Nửa bầu tuyết hoa mai, một ly lệ ráng bình minh.

Cả đời này, người nguyện cùng ta mơ một giấc mơ dài, say hoài không tỉnh…….

Giải thích tên truyện:

‘Phi’ đại diện cho thân phận của nữ chính. ‘Tuyết’ đại diện cho nam chính. ‘Mộng’ đại diện cho nữ chính.

‘Mộng hoa’ là chỉ một giấc mộng Hoa Tư (3). ‘Phi Tuyết’ (妃雪 – tên truyện) đồng âm với ‘Phi Tuyết’ (飞雪 – nghĩa là ‘tuyết bay’), có cảm giác tuyết bay như mộng ảo.

(3) Giấc mộng Hoa Tư: theo ghi chép trong “Liệt tử - Hoàng đế”, vua Hoàng buồn phiền vì quốc gia đại loạn, đêm chiêm bao chu du đến nước Hoa Tư nhìn thấy một vương quốc lý tưởng, khi tỉnh giấc ông trị vì đất nước theo những gì nhìn thấy trong mộng, khiến thiên hạ thái bình, đất nước phồn vinh. Về sau, “giấc mộng Hoa Tư” dùng để chỉ một giấc mộng ảo.

Thông tin về tác giả:

Tiên Mị, sinh năm 1990, là tác giả rất nổi tiếng của Tiêu Tương, tốt nghiệp khoa Kinh tế chính quy, bắt đầu ký hợp đồng với Tiêu Tương ngày 15/5/2011. (Theo baike.baidu.com)

Trên baike chỉ có nhiêu đó thông tin, tác giả này viết tổng cộng chín truyện (đến thời điểm này được biết), chủ yếu là cổ đại và huyền huyễn.

Truyện "Phi Tuyết Mộng Hoa" này được đăng chương 1 vào ngày 5/5/2016 và chương cuối (chương 100) ngày 21/12/2016.

Lời tác giả:

Người bất mãn với tác giả, xin tự trồng một chậu thủy tiên, ở nhà từ từ ngược!

Người ném gạch, toàn bộ cấm phát ngôn! Delete, không giải thích!

Các người chỉ thấy văn chương của tôi mà không thấy sự kiên trì của tôi;

Các người có chất vấn của các người, tôi có ý chí của tôi;

Các người phủ định con đường của tôi, tôi quyết định cứ tiến về phía trước;

Các người cười nhạo tôi không có tài văn chương, vừa nhàm chán vừa tiểu bạch,

Tôi thương hại các người vạch lá tìm sâu không đáng yêu;

Các người có thể khinh thường tôi viết nhi nữ tình trường không sắc bén,

Tôi sẽ chứng minh ba tấc bút cũng viết nên chỗ đặt chân,

Sáng tác đã định là con đường lữ hành cô độc, dọc đường sẽ không thiếu lời chửi mắng và phê bình,

Vậy thì sao chứ, dù cho sét đánh cũng phải sống thật xinh đẹp!

Tôi là Tiên Mị, tôi phát ngôn cho chính mình!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset