– Không biết nữa! Muội không biết mẹ mình trông thế nào!
Mộng Hàm Yên chăm chú nhìn pho tượng bạch ngọc vô cùng mỹ lệ này, cảm giác chắc không phải là mẹ mình bởi vì lúc nàng nhìn không hề có cảm giác như gặp được người thân.
Thanh Ý Dao từng nói, nàng là cô nhi, chỉ có sư phụ, không có người nhà.
Còn một điểm rất quan trọng nữa, Thanh Ý Dao từng nói, tuổi thực của nàng không nhỏ thế này mà là một giai nhân phong hoa tuyệt thế.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, nàng đưa ra một suy đoán to gan:
– Đây không phải là tượng mình chứ?
– Yên nhi đừng đùa nữa! Muội nhỏ như vậy, sao lại là muội được chứ! Hơn nữa muội nhìn nơi này xem, nhất định nó đã có từ rất lâu rồi.
Nguyệt Thiển Mi nghe nàng nói, chỉ cho rằng nàng đang đùa.
– Muội nói thật đấy! Muội cảm thấy đây là dáng vẻ của mình! Không sai! Khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ tứ phương!
Mộng Hàm Yên vô cùng tự hào nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào.
– Yên nhi, muội thật biết đùa!
Nguyệt Thiển Mi vẫn cho rằng nàng đang đùa, không kiềm được bị nàng chọc cười, tâm trạng hoảng sợ ban đầu tiêu tan đi rất nhiều.
Mộng Hàm Yên thấy trong này chỉ có một pho tượng, ngoài ra không còn gì khác:
– Chúng ta ra ngoài thôi! Ở đây cũng không có gì để xem!
Lúc nàng sắp đi thì chợt thấy pho tượng bạch ngọc hình như nháy mắt với nàng, dọa nàng giật nảy mình.
Nàng nhìn kỹ lại lần nữa thì không có gì xảy ra.
– Lẽ nào mình hoa mắt?
Mộng Hàm Yên và Nguyệt Thiển Mi bước ra ngoài, đóng cửa mật thất lại.
Hai người ngồi trong miếu cổ, tìm ít thứ vứt đi để nhóm lửa, ngọn lửa ấm áp sáng lên, các nàng mới cảm thấy ấm hơn một tí.
– Giờ có thể thổi tắt cây nến màu tím này rồi!
Nguyệt Thiển Mi thổi một hơi nhưng nến tím không tắt, nàng lại dùng sức thổi lần nữa nhưng cây nến này vẫn khăng khăng không tắt.
Hai người cảm thấy như có một luồng gió lạnh bốc lên, cây nến tím này quá kỳ lạ.
– Yên nhi, muội thổi thử xem! Tỷ không thể nào thổi tắt được!
– Xem muội đây!
Mộng Hàm Yên nhận lấy cây nến tím, ấn nó xuống đất, phương pháp vô cùng thô bạo đơn giản.
Lẽ ra dập nến bằng cách này chắc chắn nến sẽ tắt. Nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra, cây nến ấy vẫn cháy.
– Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có phát hiện không, nến này đốt đã lâu mà không hề bị ngắn đi tí nào?
Lời Mộng Hàm Yên khiến Nguyệt Thiển Mi sợ run.
– Đúng là không ngắn đi này!
Nguyệt Thiển Mi trợn to mắt chăm chú nhìn cây nến, cảm giác tim đập dồn dập.
– Nên làm gì với nó đây? Nếu không dập tắt được thì cứ ném vào đống lửa thôi!
Mộng Hàm Yên vứt cây nến tím vào trong đống lửa, lửa chẳng những không làm tan chảy nến mà ngược lại còn bị tắt trong nháy mắt.
Điều này khiến da đầu nàng tê dại, thần kinh và lá gan có to đến mấy cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Mộng Hàm Yên nhặt cây nến tím ra, lúc này nàng mới cảm giác được ngọn lửa trên cây nến này lạnh lẽo thấu xương.
– Nguyệt tỷ tỷ, châm lửa.
– Ờ! Ờ!
Nguyệt Thiển Mi đã bị dọa sững sờ, nghe lời này của nàng mới phản ứng lại, vội vã dùng bật lửa nhóm lửa, nhớ tới cảnh vừa nãy nàng vẫn cảm thấy quá kinh hãi.
– Cây nến tím này thật tà môn!
Mộng Hàm Yên nắm chặt cây nến trong tay, nàng nghĩ nghĩ rồi đặt nó lên trên giá nến hoa sen bằng đồng cổ.
– Để mày ở đây vậy!
Nếu không thể nào dập tắt thì cứ trực tiếp không nhìn tới là được rồi.
– Chúng ta nghỉ ngơi thôi! Đợi ngày mai, muội dẫn tỷ đi tìm Dao.
Mộng Hàm Yên nhìn trời, tính toán thời gian, có lẽ khoảng nửa đêm rồi.
Lúc này đặc biệt lạnh, dù co người bên đống lửa vẫn lạnh lẽo vô cùng.
– Ngươi muốn dẫn ta đi tìm ai?
Một trận hàn khí lạnh giá toát ra từ người Nguyệt Thiển Mi khiến Mộng Hàm Yên giật mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn Nguyệt Thiển Mi, phát hiện mắt tỷ ấy lại biến thành màu đỏ yêu quái, hơn nữa lúc này ánh mắt tỷ ấy rất lạnh lẽo, rất vô tình.
– Ngươi không phải Nguyệt tỷ tỷ của ta, ngươi là yêu quái gì? Mau cút khỏi cơ thể tỷ ấy!
Mộng Hàm Yên tức giận nói, rất lạ là nàng không hề sợ hãi mà phẫn nộ nhiều hơn.
– Ha ha ha! Bây giờ là nửa đêm, nàng ta đấu không lại ta.
Tiếng cười nhẹ nhàng ấy đầy rét lạnh.
Nguyệt Thiển Mi không còn là chính mình, con yêu quái này cần bổ sung sức mạnh trong khi nàng ấy bây giờ quá yếu.
Thấy Mộng Hàm Yên nhỏ yếu, nó lập tức lao về phía nàng.
– Nguyệt tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại đi!
Chân nàng bị thương, đâu so tốc độ và sức mạnh với con yêu quái này được.
Khi yêu quái lao tới, một con bướm địa ngục xinh đẹp quỷ dị xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ cánh, nàng ấy liền bay ngược lại.
– Có bùa trấn yêu đó không?
Bóng dáng trích tiên phóng khoáng xuất hiện trước mặt Mộng Hàm Yên, giọng nói cực kỳ êm tai khiến nàng lộ ra biểu cảm vô cùng kích động.
– Trần Phong ca ca!
Mộng Hàm Yên muốn chạy tới nhưng chân bị thương, vừa chạy liền bị ngã.
Bóng dáng Tuyết Trần Phong lóe lên, đỡ lấy thân thể nho nhỏ của nàng.
Lúc này, yêu quái lại muốn lao tới, Tuyết Trần Phong định ra tay nhưng hình như kiêng kỵ gì đó, một lần nữa dùng bướm địa ngục ngăn nàng ấy lại.
– Nếu không muốn cơ thể nàng ta bị thương thì cần bùa trấn yêu.
– Bùa trấn yêu? Muội không có! Muội chỉ có bùa bình an thôi, được không?
Mộng Hàm Yên nhớ tới lá bùa bình an mà Thanh Ý Dao cho mình, bèn vội vàng lấy ra.
– Được.
Tuyết Trần Phong đón lấy bùa bình an, ngón tay khẽ búng, treo vào cổ Nguyệt Thiển Mi, nàng ấy liền hôn mê.
– Giúp muội đỡ Nguyệt tỷ tỷ sang bên này, đừng để tỷ ấy bị đông lạnh.
Mộng Hàm Yên nói, thấy nàng ấy hôn mê thì nàng biết bùa này hữu dụng.
Gương mặt tuấn tú vô song của Tuyết Trần Phong lộ vẻ khó hiểu:
– Nàng ta muốn giết muội mà muội vẫn che chở nàng ta như thế, muội ngốc à?
– Nguyệt tỷ tỷ sao giết muội được? Huynh ngốc à? Đó là yêu quái muốn giết muội, chứ không phải Nguyệt tỷ tỷ thiện lương của muội.
Lời Mộng Hàm Yên rất đơn thuần, nhưng khiến Tuyết Trần Phong không thốt được lời phản bác.
Mộng Hàm Yên lấy ra một chiếc chiếu nhỏ đơn giản, nhờ Tuyết Trần Phong giúp đưa Nguyệt Thiển Mi lên.
Nàng làm đống lửa cháy mạnh hơn, tránh cho cơ thể tỷ ấy bị đông cứng.
– Đúng rồi, Trần Phong ca ca, sao huynh tới nơi này? Đa tạ huynh cứu muội một mạng!
– Ta trùng hợp đi ngang qua.
Tuyết Trần Phong tìm bừa một cái cớ, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Mộng Hàm Yên nhìn hắn với ánh mắt quái gở, lời nói dối này cũng quá giả tạo rồi.
Nơi hoang vu thế này, có ai nửa đêm nửa hôm đi ngang qua bao giờ.
– Muội đói bụng không? Huynh có mang theo gà quay này.
Tuyết Trần Phong lấy ra con gà quay thơm phức khiến mắt Mộng Hàm Yên sáng lên ngay lập tức.
Chỗ này tiện đường đi ngang qua đã đành, còn tiện đường mang theo gà quay nữa, đúng là nhân tài!
Mộng Hàm Yên đáng thương nói:
– Muội sắp đói chết rồi!
Tuyết Trần Phong đưa gà quay cho nàng, nhưng khi thấy cây nến màu tím kia thì ánh mắt đột nhiên thay đổi.