Chương 96: Tình yêu không già

Tình yêu không già

– Ta cho rằng cả đời này đã không còn cơ hội… gặp nàng lần nữa!

Lãnh Vân Thương nắm tay Cầm Mặc, ông đã chờ nàng quá lâu, không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa, nhưng ngày nào ông cũng chờ.

– Có thể thấy nàng bình an, ta… không còn gì tiếc… nuối…

Ông mỉm cười nói, thân thể không chống đỡ nổi nữa, ngã trên mặt đất.

Ông chỉ là một phàm nhân, lại đi yêu một yêu quái, đã định trước là không có kết cục tốt.

– Đừng đi! Chúng ta mới gặp nhau, chàng đừng rời xa thiếp!

Cầm Mặc ôm lấy thân thể ông, giọng run run đầy sợ hãi.

– A Mặc…

Lãnh Vân Thương nhắm mắt lại, thần sắc cực kỳ an tĩnh.

Ông chịu đựng quá lâu chỉ vì muốn gặp nàng một lần, biết nàng vẫn ổn.

Bây giờ tâm nguyện đã thành, ông không thể nào tiếp tục chống đỡ nữa.

– Vân Thương!

Cầm Mặc khàn giọng la lên, vang vọng giữa đất trời.

Khóe mắt nàng rơi dòng huyết lệ, nhớ tới quá trình hai người quen nhau hiểu nhau yêu nhau.

Chàng từng là họa sĩ thiên phú nhất, có thể dùng bút mực trong tay vẽ nên phong cảnh xinh đẹp nhất và con người kiều diễm nhất thế gian.

Nàng yêu chàng, thích lặng lẽ ngắm chàng vẽ tranh.

Chàng thanh lịch mà thuần khiết, tựa như tên của chàng, yên lãnh vân thương (1), nước trong lững lờ.

(1) Khói lạnh mây ngàn.

Đến khi chàng phát hiện sự tồn tại của nàng, nàng mới hiện thân trước mặt chàng.

Chàng biết nàng là yêu quái nhưng chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường. Chàng dạy nàng biết chữ vẽ tranh, nàng ngốc nghếch nhưng nghiêm túc học hành.

Song, nàng là yêu quái không già, chàng là phàm nhân đường đời ngắn ngủi, không thể nào thoát khỏi sinh lão bệnh tử luân hồi.

Nàng không muốn chàng già đi nên đã dùng hết mọi biện pháp.

Cuối cùng, nàng đã làm một cuộc giao dịch với ma long, nàng bán mạng cho ma long, điều kiện duy nhất là có thể để chàng sống được dài lâu.

Vì tình yêu không già của họ, nàng đồng ý trả giá hết thảy, dù là tự do.

Sau khi ma long bị phong ấn, nàng và những yêu quái khác cũng bị phong ấn theo, trong những tháng năm dài đằng đẵng, nàng đã vô số lần muốn chạy thoát, chỉ vì muốn gặp chàng.

Nàng sợ, sợ đến ngày nàng được tự do thì chàng đã già mà chết. Không còn sức mạnh của ma long, chàng cũng không thể nào trường sinh bất lão.

Chàng vốn đã không chống đỡ nổi từ lâu, chỉ dựa vào chấp niệm trong lòng mà vẫn đợi chờ nàng.

– Thế giới không có chàng, thiếp ở lại thì còn ý nghĩa gì?

Nàng nắm lấy bàn tay già nua của chàng, dù đã già đi nhưng chàng vẫn luôn là mối tình chân thành không đổi trong lòng nàng.

Nàng chấn vỡ nội đan của mình, không còn bất kỳ lưu luyến gì với thế gian.

– Thần khí Thái Hư Mặc Cầm Hồn Đồ ở hồ phong ấn trong hoàng cung, ta giấu nó… ở chỗ cũ…

Nàng không quên lời hứa của chính mình, họ đưa nàng đi gặp tình yêu chân thành trong lòng, nàng cũng thực hiện đúng lời hứa của mình.

Bóng nàng hóa thành cơn mưa ánh sáng biến mất giữa đất trời.

Thân thể Lãnh Vân Thương cũng hóa thành tro bụi, hòa vào trong tuyết.

Trong căn viện vắng vẻ chỉ còn một bức tranh chưa hoàn thành, bên trên lốm đốm mai đỏ, một vẻ đẹp bi thương thê thiết.

Nhìn cảnh sinh ly tử biệt này, Mộng Hàm Yên cảm thấy lòng âm ỉ đau.

Dù là yêu quái cũng có một tình yêu nóng bỏng, dẫu bao năm tháng trôi qua, dẫu tóc xanh hóa thành tóc bạc vẫn không đổi trái tim ban đầu.

Thanh Ý Dao cũng từng trải qua sự đợi chờ đằng đẵng trong tuyệt vọng, trải qua nỗi đau mất đi tình cảm chân thành nên hiểu rõ cảm nhận của hai người họ.

– Chúng ta về thôi!

Mộng Hàm Yên cảm giác không khí yên tĩnh lại, Tuyết Trần Phong không nói gì, chỉ là thần sắc nghiêm nghị.

Trên đường về, Thanh Ý Dao đi đến cạnh Tuyết Trần Phong.

– Nếu chỉ có thể chọn một giữa thần khí Thái Hư và Tiểu Yên, cậu sẽ chọn thế nào?

Thanh Ý Dao nhìn Tuyết Trần Phong, đã đến lúc để hắn biết chân tướng rồi.

Phi Tuyết Mộng Hoa

Phi Tuyết Mộng Hoa

Status: Completed Author:

Tác giả: Tiên Mị
Editor: Thùy Lam
Độ dài: 100 chương

Đêm động phòng hoa chúc lại chẳng thấy tân nương trên tường lại dán mấy chữ vô cùng nổi bật:"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nữ tử báo thù một ngày đã muộn"
Hoàng Thiên Ngọc nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ vạn năm. Nàng rốt cuộc là ai?

Mặc giá y đỏ thẫm, dung nhan khuynh thành, nơi trước kia nàng sống là cổ đại nay một giấc mộng thiên cổ, bãi bể hóa nương dâu.

Khi nàng gặp được nửa kia trong sinh mệnh, được hắn dốc hết yêu thương cưng chiều trong thiên hạ, băng tuyết trong lòng dần dần tan ra.

Rung động chẳng qua là chuyện của một giây, chỉ cần gặp đúng người.

Một thoáng kinh hồng, nàng đã mê hoặc ánh mắt ai? Lại rối loạn tâm ai?

Khi tầng tầng sương mù trong mộng được vạch ra, nàng lại đi đâu về đâu?

Hắn không nhiễm bụi trần, làm say đắm muôn nghìn nữ tử nhưng chỉ độc sủng một mình nàng.

Hắn phụ hết người trong thiên hạ, cam nguyện vì nàng mà bước vào hồng trần tử mạch (2), dốc hết mọi cưng chiều.
Hắn nắm cả thiên hạ, chỉ nở nụ cười tao nhã vì nàng.

Cả đời này hắn chỉ yêu một người, để bảo vệ nàng bình yên, dù muôn lần chết hắn cũng không nề hà.

Một điệu múa nghiêng nước nghiêng thành, một khúc nhạc thiên hoang địa lão.

Tam sinh tam thế luân hồi khổ, chỉ nguyện cùng chàng lại gặp nhau.

Nửa bầu tuyết hoa mai, một ly lệ ráng bình minh.

Cả đời này, người nguyện cùng ta mơ một giấc mơ dài, say hoài không tỉnh…….

Giải thích tên truyện:

‘Phi’ đại diện cho thân phận của nữ chính. ‘Tuyết’ đại diện cho nam chính. ‘Mộng’ đại diện cho nữ chính.

‘Mộng hoa’ là chỉ một giấc mộng Hoa Tư (3). ‘Phi Tuyết’ (妃雪 – tên truyện) đồng âm với ‘Phi Tuyết’ (飞雪 – nghĩa là ‘tuyết bay’), có cảm giác tuyết bay như mộng ảo.

(3) Giấc mộng Hoa Tư: theo ghi chép trong “Liệt tử - Hoàng đế”, vua Hoàng buồn phiền vì quốc gia đại loạn, đêm chiêm bao chu du đến nước Hoa Tư nhìn thấy một vương quốc lý tưởng, khi tỉnh giấc ông trị vì đất nước theo những gì nhìn thấy trong mộng, khiến thiên hạ thái bình, đất nước phồn vinh. Về sau, “giấc mộng Hoa Tư” dùng để chỉ một giấc mộng ảo.

Thông tin về tác giả:

Tiên Mị, sinh năm 1990, là tác giả rất nổi tiếng của Tiêu Tương, tốt nghiệp khoa Kinh tế chính quy, bắt đầu ký hợp đồng với Tiêu Tương ngày 15/5/2011. (Theo baike.baidu.com)

Trên baike chỉ có nhiêu đó thông tin, tác giả này viết tổng cộng chín truyện (đến thời điểm này được biết), chủ yếu là cổ đại và huyền huyễn.

Truyện "Phi Tuyết Mộng Hoa" này được đăng chương 1 vào ngày 5/5/2016 và chương cuối (chương 100) ngày 21/12/2016.

Lời tác giả:

Người bất mãn với tác giả, xin tự trồng một chậu thủy tiên, ở nhà từ từ ngược!

Người ném gạch, toàn bộ cấm phát ngôn! Delete, không giải thích!

Các người chỉ thấy văn chương của tôi mà không thấy sự kiên trì của tôi;

Các người có chất vấn của các người, tôi có ý chí của tôi;

Các người phủ định con đường của tôi, tôi quyết định cứ tiến về phía trước;

Các người cười nhạo tôi không có tài văn chương, vừa nhàm chán vừa tiểu bạch,

Tôi thương hại các người vạch lá tìm sâu không đáng yêu;

Các người có thể khinh thường tôi viết nhi nữ tình trường không sắc bén,

Tôi sẽ chứng minh ba tấc bút cũng viết nên chỗ đặt chân,

Sáng tác đã định là con đường lữ hành cô độc, dọc đường sẽ không thiếu lời chửi mắng và phê bình,

Vậy thì sao chứ, dù cho sét đánh cũng phải sống thật xinh đẹp!

Tôi là Tiên Mị, tôi phát ngôn cho chính mình!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset