Quyển 2 – Chương 14: Hỏi xem cô ngốc đến mức nào, nếu thích hợp chúng ta cùng đi lầu xanh

Hỏi xem cô ngốc đến mức nào, nếu thích hợp chúng ta cùng đi lầu xanh

“Tiểu Tình, cần bọn ta trừ khử hắn không?”, Âu Dương Thiếu Nhân ôm chặt tôi vào lòng, dịu dàng hỏi.

Tôi lười nhác nằm gọn trong lòng Thiếu Nhân mà cười với Trần Nam: “Không cần đâu, vị huynh đài này đã cứu tôi một mạng, chúng ta đi thôi. Cáo từ”. Tôi vẫy tay chào tạm biệt Trần Nam, rồi xoay người bước đi cùng bốn huynh đệ Âu Dương.

Phía sau tĩnh lặng như tờ, tôi biết kẻ thức thời như Trần Nam nhất định sẽ không đuổi theo tôi đâu.

“Tiểu Tình, sao nàng lại bỏ trốn ra ngoài được?”, rõ ràng Âu Dương Thiếu Nhân vô cùng hiếu kỳ.

Tôi mỉm cười, đắc ý nói: “Nhân cơ hội ma quân không chú ý liền bỏ chạy”.

Tôi phải cất thật kỹ bí mật đã từng lãng du vào thanh phong quán đầy hoa lệ kia. Đây chỉ là bí mật của mình tôi thôi.

Thực ra, tôi rất muốn chia sẻ niềm hạnh phúc hiếm có này cho mọi người, rất muốn lan truyền thông tin phấn khích này cho toàn bộ hủ nữ trên khắp thế gian được biết.

***

Mãi sau này tôi mới biết, ngay khi tôi rời đi, còn xảy ra một chuyện như thế này…

Mặc Nguyệt từ trên không bay xuống, đáp ngay bên cạnh Trần Nam, mặt phủ sương mù lạnh băng hỏi: “Ngươi muốn chết phải không? Mạch Thiếu Nam”.

“Không muốn”, Mạch Thiếu Nam cũng chính là Trần Nam đang cố nhịn cười, rõ ràng muốn thông báo rằng: Ta muốn chết thì ngươi tính thế nào?

“Tìm ta có việc gì?”

“Không có gì, Mạch Vân nhớ ngươi muốn phát điên nên bảo ta đến tìm ngươi.”

“Chẳng phải ta bảo với ngươi rồi sao? Ta ghét ả.”

“Hả? Thế ngươi hứng thú với tên tiểu tử tuấn tú vừa rồi hả? Ta biết ngươi là loại người nam cũng chén mà nữ cũng xơi, nhưng không phải ngươi định lấy một nam nhi đấy chứ.”

Mặc Nguyệt đang định phản bác thì liền nghĩ, thực không muốn để tên tiểu tử này biết “y” là Thượng Quan Tình, nếu để Mạch Thiếu Nam biết đó chính là nữ nhi thì nhất định sẽ có chuyện không lành xảy ra.

“Đúng vậy, ngươi chớ có quên tại sao ta lại bị truy sát. Mạch Vân cho rằng sai người đến truy đuổi y thì có thể ép ta được hả, nếu ta nhất thời tức giận lấy y thì sao? Ép quá, ta thà lấy một tên tiểu tử”, Mặc Nguyệt chau mày nói.

Mạch Thiếu Nam cười cười, xoay người, vừa bước đi vừa nói: “Ta chẳng qua đến truyền đạt đôi lời đó thôi. Ngươi không lấy nó là tốt nhất. Ta rất ghét ngươi, ngươi hiểu không?”.

Mặc Nguyệt cũng xoay người rời đi: “Tốt lắm, ta cũng rất ghét ngươi”.

Đúng là!

Nhìn thấy cái mặt ngươi, ta cảm thấy ông Trời đúng là không có mắt mới tạo tác ra ngươi trên thế gian này.

Cho nên mới nói, mỹ nam vĩnh viễn luôn có lý do để căm ghét lẫn nhau.

***

Để tránh việc gặp lại ma quân thêm lần nữa, tôi nhanh chóng hóa thân thành một… sinh vật rất hoa lệ.

“A ha ha, làm sao mang cái mặt rỗ này mà đi được!”

“Phụt! Rất hợp đấy.”

“Tiểu Tình, mặt nàng giờ trông giống bánh vừng lắm.”

“Âu Dương… Thiếu Nhân!!!”

Tôi cầm gương lên soi, đúng là chỉ biết tự cười mình trong phẫn nộ mà thôi!

Xí! Tên tiểu tử này lại vẽ cái mặt tôi lỗ chỗ như thế. Tuy rất không đồng ý cách nói của Âu Dương Y. Nhưng ngay đến phản ứng đầu tiên của tôi khi soi mình trong gương cũng chính là… công nhận giống bánh vừng thật.

Sau mấy lần phản bác không hiệu quả, cùng sự đồng tâm nhất trí của bốn huynh đệ Âu Dương, tôi phải vác cái mặt bánh vừng đầy hoa lệ này ra đường. Nhưng may mắn là, cũng trưng bản mặt xấu xí như bôi tro trát trấu đi cùng tôi còn có bốn người nữa.

A ha ha! Muốn đấu với tiểu gia tôi hả, các huynh phải sống thêm ba mươi năm nữa nhé.

“Tiểu Tình…”, Âu Dương Thiếu Nhiên oan uổng nhìn tôi.

Tôi mỉm cười dịu dàng nói: “Ngoan nào, Thiếu Nhiên như thế này sẽ càng gần gũi tôi hơn đấy”.

“Thật sao?”, ánh mắt Âu Dương Thiếu Nhiên lóe sáng hỏi lại.

“Thật!”, tôi nhìn Âu Dương Thiếu Nhiên đang cải trang nữ nhi, rồi lại nhìn bản thân mình giả dạng nam nhân, vẻ mặt vô cùng giả tạo.

Dù sao thì lừa dối nhưng không phạm pháp.

Thượng lộ bình an, tôi đến Lạc Dương đây.

Đi thẳng đến thành Lạc Dương, tâm trạng tôi hào hứng hưng phấn cả buổi, tung tăng mãi không thôi. A a a… Lạc Dương… Lạc Dương là nơi mà bán giấy thôi cũng trở thành phú ông đấy, tôi nhất định phải làm một chuyện đại sự rầm rộ tại đây mới được.

“Thượng Quan Tình, nếu không muốn bị bắt lại, tốt nhất nàng nên nói thật”, Âu Dương Huyền vẻ mặt lạnh băng nói.

Tôi tròn mắt nhìn, bổn nấm hương đây không thèm đếm xỉa đến những lời lôi thôi của huynh.

Đến thành Lạc Dương, bốn mỹ nam nhà Âu Dương còn bận rộn hơn tôi nhiều. Họ phải đi yết kiến mấy lão nhân đức cao vọng trọng trong võ lâm.

Âu Dương Thiếu Nhân kéo tôi, dặn đi dặn lại: “Không được chạy lung tung, phải cẩn thận”.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Khoảng nửa canh giờ sau… tôi mơ hồ nhìn đám người đi lại trên đường lớn: “Này Âu Dương… người kia?”.

Thực ra tôi biết mình đã bị lạc. Tôi sai rồi, Âu Dương Thiếu Nhân, hu hu, huynh nhớ phải tìm tôi nhé.

Đang lo lắng chờ đợi, chợt tôi nhìn thấy trong đám người phía xa lóe ra luồng sáng bạc. Nhìn kỹ lại một lần, đôi mắt tôi lập tức trợn tròn lên.

Khốn kiếp! Đúng là oan gia chẳng gặp ở đâu, lại gặp đúng nơi ngõ hẻm chết người!

Muốn chết quá, lại là tên ma quân này. Tôi còn nhớ lần trước mình khoa trương lớn miệng nói với hắn rằng “không hẹn ngày tái ngộ”.

Quay người, tôi cứ nhằm thẳng con ngõ nhỏ trước mặt mà chạy.

Tôi biết, mình làm như thế là không có khí phách. Nhưng, chỉ cần khí phách thôi liệu có thể sống được không? Nếu bị hắn bắt lại, tôi có thể trở thành nữ nhân vật chính xuyên không đầu tiên trong lịch sử bị người khác bẻ như cây gậy kêu “rắc rắc”. Tôi không thể bị sỉ nhục trong lịch sử xuyên không như thế được.

Tôi trốn trong con ngõ, thấy ở đấy có mấy tên ăn mày, liền cuống cuồng chạy tới chỗ họ, còn đụng phải một tên trong số đó nữa chứ.

Bốc hỏa, tiểu gia tôi gặp nạn, ngay cả ăn mày cũng ức hiếp tôi.

Gió lạnh ùa về đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi chạy bán sống bán chết qua mấy con ngõ, khi chắc chắn rằng ma quân không thể phát hiện ra nữa, tôi mới an tâm chạy xuyên đến con đường lớn phồn hoa. Tôi quyết định trước khi kiếm một khách điếm để nghỉ lại, cần phải đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương. Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi đưa tay xuống lần tìm chiếc túi trên eo mình.

Không, không, không, không thấy nữa rồi! A a a!!!

Bên trong đó có lệnh bài mà bốn huynh đệ Âu Dương đưa cho tôi!

Túi đã không còn, tôi tiếp tục tìm chiếc còi đeo trên cổ, nhưng lại đau đớn phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Khốn nạn thân tôi! Lại mất rồi.

Thế là tôi đành quay người trở lại con ngõ.

Tôi phải đi cưỡng chế đám ăn mày chết tiệt kia, dám trộm đồ của tiểu gia tôi. Đợi tôi tìm ra chiếc còi, gọi được bốn huynh đệ Âu Dương tới, tôi không đến làm loạn chỗ của bang chủ các người thì tôi không phải là Thượng Quan Tình!

Đang mải mê tìm kiếm món đồ của mình, một cảnh tượng bất ngờ ập vào mắt tôi.

Tôi trông thấy một nữ nhi bị ba tên nam nhân lực lưỡng bắt cóc, kéo lê đi, mấy tên nam nhân còn lùng bùng nói: “Nên biết điều hợp tác thì sẽ không phải chịu đắng cay như thế”.

“Đến chỗ đó, muốn ăn món ngon gì cũng có.”

Cô gái kia khóc lóc tựa hoa lê dính mưa vậy.

Lòng tôi chợt ngùn ngụt bốc lên một ngọn lửa, ngọn lửa đó “tinh” một tiếng xông thẳng lên đỉnh đầu, tôi liền chạy tới chỗ đó.

“Ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật…”, tôi vừa nói được hai câu liền thấy mấy tên nam nhân kia mặt mày kích động như đang muốn nhảy xổ tới.

Ngọn lửa vừa bốc cháy trong tôi đột nhiên tụt xuống hố băng sâu thẳm.

Thượng Quan Tình à, mày chết chắc rồi. Tự nhiên lại tỏ vẻ anh hùng. Biết nguy hiểm đến tính mạng thế mà còn lao đầu vào.

Tôi bị dọa cho run cầm cập, cười mỉa nói: “Đại ca à, các huynh đang tìm đầy tớ phải không?”.

Có thể do thái độ lễ phép của tôi, cũng có thể vì chúng sợ tôi tay chân ngờ nghệch sẽ làm hỏng món hàng, nên mấy tên đó chỉ vẫy tay chào tôi nói: “Đâu có, mau cùng chúng ta đưa ả tới lầu xanh”.

Tôi không biết nói gì nữa, tôi thật ngốc phải không, bọn chúng cũng thật ngốc phải không. Làm gì có người nào lại chấp nhận lời đề nghị đó chứ.

Tôi đi theo thiếu nữ kia, để lại bóng lưng cho mấy tên hành khất. Mỹ nữ kia thấy tôi bước đến thì tròn mắt nhìn, sớm đã không còn bộ dáng tựa hoa lê dính mưa nữa. Tôi lúc này mới nhìn rõ, mỹ nữ này là ai thế? Khốn nạn thân tôi! Mộ Dung Tiên!

Lúc này tôi vô cùng hối hận về hành vi tự chui đầu vào rọ của mình. Nha đầu kia nhất định đang cố tình thu hút bốn huynh đệ Âu Dương đây mà. Nhưng, tôi lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết chừng, nhân cơ hội này mình có thể lợi dụng cô ta một chút.

Tôi mỉm cười với cô ta, nói một câu: “Bốn huynh đệ Âu Dương không có ở đây”.

Trong khoảnh khắc cô ta sững người, tôi liền đưa tay đỡ cô nàng đang chuẩn bị ngất.

Quay đầu, cười tươi rói với ba người đang kinh ngạc: “Phiền ba vị đại ca ai có thể cõng cô ấy”.

Ba người lập tức tỏ vẻ sùng bái bước đến cõng cô ta, rồi đưa chúng tôi đến nơi đã định.

Mộ Dung Tiên ơi Mộ Dung Tiên! Nói cô ngốc thì đúng là cô ngốc thật. Cô có biết con gái như thế nào là ngốc nghếch nhất không? Chính là loại con gái ngồi đợi anh hùng đến cứu đấy.

Hỏi xem cô ngốc đến mức nào, nếu thích hợp chúng ta cùng đi lầu xanh.

Câu này, tặng cho cô, cũng là tặng cho tôi vì đã muốn cứu cô.

Khốn kiếp, tiểu gia tôi đã tạo nghiệt gì thế này, tại sao lại vướng vào mớ phiền phức với đám người này chứ.

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset