Quyển 2 – Chương 6: Không chỉ là tuyển lựa phi tần nhé, tôi đã xuyên không thì còn sợ ai chứ!

Không chỉ là tuyển lựa phi tần nhé, tôi đã xuyên không thì còn sợ ai chứ!

Hãy cho tôi một khẩu súng liên thanh, tôi muốn xuyên không về thời Dân quốc để kháng Nhật.

Hãy cho tôi một con tàu vũ trụ, tôi muốn ngồi trên đó đến sao Hỏa tìm người ngoài hành tinh.

Tôi muốn đàm đạo với trùm tổ chức khủng bố về hòa bình thế giới.

Tôi muốn tham dự hôn lễ của người phụ nữ xấu nhất hành tinh với ca sĩ mà tôi thần tượng nhất.

Tóm lại, Thượng đế ơi, hãy đến đưa tôi đi, hãy để tôi rời khỏi nơi này.

“Tiểu thư, người nên mặc bộ y phục này đi. Nếu không Tả Thân vương lại trách tội chúng tiểu nhân.”

Bộ y phục đặt trước mặt tôi lúc này nhìn sao mà nguy hiểm như bom vậy. Nực cười, bộ trang phục đẹp như thế lúc bình thường lại cần mặc đến sao?

“Rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?”, tôi cảnh giác hỏi.

“Nô tỳ không biết.”

Trong lòng xuất hiện một dự cảm, dự cảm rất không lành. Kể từ khoảnh khắc tôi oai phong lẫm liệt bị cướp đi nụ hôn đầu, Giang Tả sau khi đẩy cửa ra khỏi phòng, thì trong lòng tôi luôn tồn tại dự cảm này.

Mưa núi quét đến đánh sập lầu hả?

Mấy ngày này hoàng cung rất loạn. Cái vị phi tử gì gì đó dường như vì đắc tội với Giang Tả nên bị Hoàng đế thờ ơ lạnh nhạt. Huynh muội Mộ Dung thì tuyệt nhiên không thấy xuất hiện nữa. Nhưng đám nô tỳ thái giám lại bận bận rộn rộn chuẩn bị cho buổi tuyển lựa phi tần.

Tại sao phải tuyển lựa phi tần?

Đương nhiên là tạo điều kiện cho người đó có cơ hội biểu diễn tài năng trí tuệ của mình trong kinh thành. Vốn chỉ là trò tiêu khiển thôi, nhưng ai bảo một lời của Vương gia xe trăm ngựa kéo cũng chẳng đuổi kịp. Tin tức nhanh chóng được truyền đến hoàng cung, Hoàng đế nước mắt nước mũi đầm đìa, cảm động nói: “Nhi tử cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi. Tất cả hãy chuẩn bị! Tuyển lựa phi tần!”

Lời nói dứt khoát, động tác nhanh gọn, khiến Giang Tả trở tay không kịp.

Cũng vì thế, mấy ngày này Giang Tả cứ thấy tôi ở đâu là lại giương ánh mắt căm hận trừng trừng nhìn tôi rồi lập tức xoay người bước đi. Chỉ là tôi có chút khó hiểu, Giang Tả nhất định không thể bị người khác sắp đặt. Chứ nếu không, lão Hoàng đế đã không chịu để nhi tử của mình đi làm sơn tặc rồi. Cho nên nhất định là hắn đang âm mưu khiến cho thiên địa kinh hoàng mà quỷ thần than khóc.

“Tỉ võ chiêu thân!”

Tôi há hốc miệng, kính phục sự lợi hại của Giang Tả! Sơn tặc quả nhiên là sơn tặc, thân vốn là Hoàng tử, cho nên dù có làm sơn tặc thì cũng phải là “sơn tặc Hoàng tử”. Và đương nhiên, nếu không phải tuyển lựa phi tần thì cũng là tuyển chọn “trại chủ phu nhân”.

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến tôi, lúc nào tôi cũng giương cao phẩm chất tốt đẹp, quyết định rời xa bốn huynh đệ Âu Dương, ở lại hoàng cung an dưỡng mấy ngày. Thế nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như tôi tưởng.

Trước tình hình hiện tại mà nhìn nhận thì mọi thứ đều chẳng có gì lạc quan.

“Nói cho tôi biết, Vương gia của các người đang ở đâu?”

“Nô tỳ không biết.”

Tôi bốc hỏa! Nha đầu đáng ghét, vậy cô biết cái gì? Hỏi cái gì cũng không biết, không biết!

Được thôi, kẻ không biết không đáng phải chết, bởi có chết cũng như không. Cho nên tôi đồng ý thay y phục rồi đi theo a hoàn. Càng đi tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Đây có vẻ không phải đường tới chính điện, lẽ nào không phải là đi gặp Hoàng thượng? Nơi này sao lại giống như địa điểm tổ chức săn bắn vậy.

Đi được một lát, không gian đột nhiên trở nên thoáng đãng, trước mắt tôi xuất hiện một lôi đài rất lớn. Tuy có chút lộng lẫy không giống lôi đài lắm nhưng bà cô tôi vẫn cứ đoán định đây chính là lôi đài.

Đám người vây bên dưới đang mỉm cười, sau đó có vài người ngồi xuống, dáng vẻ cao quý.

Ha ha! Lúc này mà tôi còn không hiểu ra trong khung cảnh như thế sẽ phải làm gì thì tôi vô cùng hối hận khi mình là một cây nấm hương thông minh cơ trí.

Đây là buổi tiệc gặp mặt sao!

Tôi thấy đám huynh đệ Âu Dương đang ở phía xa xa. Bốn người cũng nhìn thấy và nháy mắt ra hiệu với tôi. Lẽ nào các người tập trung đầy đủ ở đây để rút gân tôi?

Lại nhìn sang chỗ khác, một bộ y phục thật đẹp, họa tiết tinh tế gọn gàng… A! Không! Chàng trai tuyệt đẹp mặc trang phục hoa lệ kia không phải là Giang Tả đấy chứ.

Giang Tả vừa nhìn thấy liền ném một nụ cười về phía tôi. Đây là phiên bản chàng Monalisa mới sao?

Tập đoàn da gà da vịt trên người tôi đã anh dũng hy sinh. Tôi than thở, hóa ra mỉm cười cũng là một loại vũ khí giết người.

Giang Tả bước đến nắm tay tôi. Tôi đứng một bên, kinh hoàng khiếp đảm trước uy phong của Hoàng đế cổ đại, liền nhẹ bước cánh sen xích lại, thì thầm hỏi Giang Tả.

“Muốn tôi mặc thế này, huynh định làm gì?”

“Đương nhiên là muốn nàng tham gia tuyển phi rồi.”

“Xí, huynh bệnh hả. Tôi nói là muốn tham gia sao?”

“Ai bảo họa này do nàng gây ra. Dù sao ta cũng tâu với phụ hoàng rồi. Nếu nàng không tham gia, ta không dám đảm bảo cho sự an toàn của nàng và bốn huynh đệ Âu Dương gia đâu.”

Cười…

Nhất định Giang Tả đang cười…

Chắc chắn một trăm phần trăm hắn đang cười mờ ám.

Tên sơn tặc đáng chết! Đồ vương tử xấu xa, lại dám uy hiếp tôi.

Được thôi, được thôi, cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.

Tiểu gia tôi đây xuyên không thì đã xuyên rồi, còn có thứ gì mà chưa từng nhìn thấy? Tuyển lựa phi tần đã là gì chứ, tôi tham gia.

Tôi không tin người như tôi cũng có thể trúng tuyển.

Đến đi!

Tôi xuyên không rồi thì còn sợ ai nữa chứ!

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset