Quyển 3 – Chương 14: Đêm khuya thanh vắng, ma tốt dọa người

Đêm khuya thanh vắng, ma tốt dọa người

Tục ngữ nói rất hay: Quanh năm đánh ma, nhất định có lúc bị ma đánh lại.

Tất nhiên, câu tục ngữ này là do bổn nữ hiệp tự sáng tạo ra.

Có kẻ xông vào nhà cướp của rồi lại tự cho rằng mình cực kỳ lợi hại, người mở ra hắc điếm này, cũng tự cho rằng mình sẽ không gặp trở ngại nào hay sao.

Tôi lắc đầu, trong lòng vô cùng cảm thán.

Kỳ thực, lý do vì sao trước đây các người luôn bình an vô sự? Chắc chắn là vì các người chưa gặp phải Thượng Quan nữ hiệp tôi.

Đeo mặt nạ lên, sau đó lại tháo xuống rồi ngắm đi nghía lại, tôi vô cùng nghi ngờ, không biết “công ty” của Mạch Thiếu Nam có chế tạo thêm thứ gì xấu xa trong mặt nạ này không?

Tôi cố buộc chiếc mặt nạ cho thật chặt rồi chợt nảy ra ý đồ mới, vừa kinh dị vừa xấu xa…

Bà chủ tiến đến bên cạnh Âu Dương Thiếu Nhân, luôn miệng nói: “Mỹ nam đẹp thế này, tôi thật muốn giữ lại bên mình”.

Tiểu nhị lắc đầu vẻ khinh thường, nói: “Đẹp hơn ta không?”.

Tôi đang trốn trong chăn, khi nghe thấy lời đó, chỉ muốn phì cười.

Ha ha, tên tiểu nhị kia sẽ vô cùng thích hợp khi được đưa vào vườn bách thú cho người ta thưởng lãm.

Cá nhân tôi cho rằng, trong số những loài động vật ở vườn bách thú, thì hắn nhất định sẽ trở thành “thần thú” cổ đại thứ mười một.

Tôi vỗ vỗ vào tay Âu Dương Thiếu Nhân, dùng hành động để an ủi huynh ấy.

Thực ra bị so sánh với thần thú như thế, cũng có thể xem là một vinh hạnh cho đại thiếu gia của gia tộc Âu Dương huynh đấy. Có điều, tôi cảm thấy hình như Âu Dương Thiếu Nhân đang cố gắng duỗi chân ra kẹp chân tôi lại.

Haizzz, thôi được rồi, con người mà, dù sao cũng có tâm lý xấu hổ.

Nhưng Âu Dương Thiếu Nhân, tôi biết, thực ra trong lòng huynh đang rất vui phải không?

Giây phút mụ đàn bà kia sờ lên người Âu Dương Thiếu Nhân, tôi bỗng cảm thấy, mình nên trở thành người giám hộ của huynh ấy.

Tôi cần phải bảo vệ sự thuần khiết đang có nguy cơ biến mất của huynh ấy.

Thong dong duỗi thẳng lưng, tôi dùng giọng điệu cảm thán thở dài nói: “Một cái trâm, hai cái trâm, ba cái trâm, bốn cái trâm…”.

Vừa nói, tôi vừa từ từ ngồi dậy.

Sau khi ngồi ngay ngắn, tôi nghiêng đầu nhìn hai kẻ đang run rẩy lẩy bẩy trước mặt.

Bà chủ đáng thương dung nhan biến sắc nhợt nhạt, còn tên tiểu nhị thì đang trong trạng thái thần thú phát cuồng.

Tôi vui, nhưng phải cố nén, muốn cười toáng lên mà lại không dám cười.

Hai kẻ đáng thương, các người đã sai lại càng sai, không chịu hỏi kỹ càng xem tiểu gia tôi là ai, còn muốn ra tay với người của tôi nữa.

“Á, còn thiếu một cây!”, tôi trừng mắt nói.

Đột nhiên cao giọng hét lên: “Còn một cây trâm của ta!”.

Xí! Tôi diễn rất nhập vai phải không? Ai ngờ đột nhiên có người từ trên xà nhà rớt xuống, dọa cho tim tôi suýt bắn ra ngoài.

Có nhầm lẫn gì không vậy, Mạch Thiếu Nam, không phải huynh muốn để tôi giả ma tự dọa chết mình đấy chứ.

Tiếu nhị và bà chủ đã hoàn toàn khụy xuống, ôm nhau mà hét thất thanh: “Có ma!!!”.

Tiếp sau, hai tên đó vô cùng thần tốc, biến thành chim bay, động tác thống nhất cùng lao ra ngoài, cảnh cánh cửa được mở ra cũng thật là đẹp mắt.

Tôi trừng mắt nhìn Mạch Thiếu Nam: “Nè! Huynh nhảy xuống làm cái gì thế hả? Tiểu gia còn chưa diễn xong mà!”.

Mạch Thiếu Nam tháo chiếc mặt nạ xấu xí ra. Dung nhan vẫn cực kỳ khó coi, tố cáo: “Ai bảo nàng đột nhiên lại to tiếng như thế?”.

Mặc Nguyệt cũng nhảy xuống, buông một câu: “Ta đi giải quyết bọn chúng”.

Rồi lập tức xoay người rời đi.

Tôi nhất định phải đấu lý với Mạch Thiếu Nam.

Thế là bắt đầu tạo thế cãi nhau.

Lúc này một giọng nói yếu ớt khẽ khàng vang lên: “Làm ơn đi, hai người có thể xuống khỏi người tôi được không?”.

Tôi và Mạch Thiếu Nam lúc này mới nhớ trên giường còn đang có người nằm.

Vội vàng nhảy xuống, tôi lập tức kéo Mạch Thiếu Nam chạy đi.

“Chạy, chạy, chạy. Nếu không nhanh một chút, thì không có trò hay đâu.”

Và như thế, tôi cứ kéo một người mà chạy.

Nhưng hình như tôi đã quên cái gì đó.

Có điều, cũng chẳng sao.

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset