Quyển 3 – Chương 27: Hóa ra trên đời này, từ trước đến nay chưa từng tồn tại Lưu Niên

Hóa ra trên đời này, từ trước đến nay chưa từng tồn tại Lưu Niên

Có một bàn tay đang bắt mạch trên tay tôi.

Tôi cười.

“Muốn giải thoát cho ta hả?”

Bất chợt nghe thấy lời than thở mơ hồ tựa như ảo giác. Lời than thở ấy thật ngắn ngủi, nhưng dường như chứa đựng nhiều tâm tư.

“Tiểu Tình, sao nàng phải tự làm khổ mình như thế. Ta không có ý giết nàng”, từ động mạch của tôi chầm chậm truyền xuống một luồng nhiệt.

Tôi khẽ cắn môi, ra sức tự nói với mình không được khóc. Nhưng tôi không kiềm chế được.

“Chàng biết không, trên thế gian có một câu chuyện thế này. Có một tiểu mỹ nhân ngư đã yêu một chàng Hoàng tử bị ngã xuống biển khơi, lúc chàng Hoàng tử tỉnh lại thì người đầu tiên chàng nhìn thấy lại chính là Công chúa của vương quốc nọ. Tiểu mỹ nhân ngư đã yêu chàng Hoàng tử, vì chàng, nàng đã đến tìm mụ phù thủy, đánh đổi giọng nói của mình để lấy đôi chân. Mụ phù thủy nói: Nếu Hoàng tử không yêu nàng, vậy thì nàng sẽ biến thành bong bóng nước. Sau này Hoàng tử muốn kết hôn với Công chúa nọ. Trước ngày tổ chức hôn lễ, các tỷ tỷ của tiểu mỹ nhân ngư đã đưa cho nàng một con dao nhỏ. Nói rằng chỉ cần giết Hoàng tử, dùng máu của chàng nhỏ lên chân mình thì nàng có thể trở lại thành người cá. Thế nhưng, kết cục cuối cùng, tiểu mỹ nhân ngư vẫn biến thành bong bóng nước.”

“Yêu một người, từ trước đến nay ai ai cũng ngốc như vậy, chẳng phải sao? Ta không cảm thấy bản thân mình giống tiểu mỹ nhân ngư, nhưng ta sẽ là bong bóng nước. Lưu Niên, xin chàng hãy giết ta đi.”

Lưu Niên giơ tay ra, khẽ lau dòng lệ đang chảy dài trên khóe mắt tôi, dịu dàng hỏi: “Tại sao? Tại sao nàng nhất định phải tìm đến cái chết”.

Không phải tôi tìm đến cái chết, mà vì tôi biết, nếu tôi không chết, thì âm mưu phía sau kia sẽ càng ngày càng lớn hơn.

Lần đầu gặp gỡ, nam nhân này đã liền giăng thiên la địa võng.

Thượng Quan Tình tôi chẳng thông minh nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

“Là ta đã giết tất cả những người ở đây, sau đó bất ngờ tự sát. Hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến chàng, cho nên, hãy giết ta đi, đừng gây khó dễ cho họ nữa, họ là những người quan trọng nhất đối với ta”, tôi mím hờ đôi môi nhợt nhạt, chăm chú nhìn chàng.

Vẫn là dáng vẻ anh tuấn đó, cho dù là khoảnh khắc này nhưng chàng vẫn mang dáng vẻ như vậy, gương mặt vẫn đẹp tựa yêu tinh.

“Tại sao?”, chàng cúi đầu, chau mày lại hỏi.

“Tại sao cứ nhất định phải chết, nàng không thích ta sao? Không thể giúp ta được sao? Ta thực sự thích Tiểu Tình mà.”

Giọng nói mê hoặc ấy khiến lòng tôi bấn loạn, khiến trái tim tôi nhói lên từng hồi.

Dù là giả dối, tôi cũng vẫn thích câu nói đó.

Khép mắt lại, bên cạnh tôi chợt xuất hiện những ảo ảnh về chàng. Chàng mỉm cười, ấm áp nói với tôi: “Ta yêu nàng, Tiểu Tình, ta yêu nàng”.

Nam nhân này đang đứng trước mặt tôi, còn tôi lại đang cố ảo tưởng về một con người khác của chàng.

“Tất cả đều không phải tình cờ, Hầu gia xuất hiện là để ngăn cản hành động của bọn ta, cho nên mới giết những người này. Hầu gia có dã tâm của Hầu gia, đám nhân sĩ võ lâm bọn ta sao có thể chen vào nghị luận. Chỉ hy vọng Hầu gia, muốn lấy cái mạng này của Thượng Quan Tình thì hãy để bọn họ được tự do thanh sạch. Nếu được như vậy tiểu nữ Thượng Quan Tình vô cùng cảm kích. Điều mà Thượng Quan Tình muốn, đối với Hầu gia cũng đâu có khó gì.”

Lưu Niên đứng dậy ôm tôi vào lòng, tôi có chút mơ màng, muốn vùng ra, nhưng chẳng cách nào cử động được.

Chàng đã điểm huyệt đạo của tôi.

Xoa xoa lên trán tôi, Lưu Niên dịu dàng nói: “Tiểu Tình, ta không để nàng chết đâu, qua đêm nay, ta sẽ thả nàng đi. Nhưng, ta sẽ lại đưa nàng trở về bên ta. Đối với ta mà nói, những thứ nàng muốn đều vô cùng đáng giá. Tuy ta không thể khẳng định, nhưng nàng chính là người đầu tiên có thể chống đối ta”.

Cơ thể không cách nào cử động, miệng không cách nào nói được.

Tôi thật lòng muốn nói với chàng rằng: Ta cam lòng vì chàng gánh vác tội danh và món nợ máu này, nhưng ta không chấp nhận để chàng làm thương hại những người mà đối với ta họ cực kỳ quan trọng.

Cuối cùng, tôi kiệt sức nằm một mình trong căn phòng nhỏ, dõi mắt theo ánh tà dương đang khuất sau triền núi.

Tràn ngập khắp viện giờ là những âm thanh thống thiết, thấp thoáng sắc đỏ còn như rớt trên bệ cửa sổ.

Nước mắt tôi bất giác trào ra.

Nếu vương tử thân yêu của tôi được cấp báo rằng tôi giết nhiều người như thế, không biết chàng sẽ buồn đến mức nào.

Tiểu vương tử của tôi, tiểu vương tử luôn đối tốt với tôi như vậy, không biết chàng sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch gì nữa.

Cánh cửa được mở ra, tôi thấy Lưu Niên thân khoác hồng y bước vào.

Toàn thân sắc đỏ, lọt trong tầm mắt, màu đỏ tươi tựa sắc máu ngoài kia như đâm như chọc vào mắt tôi.

Tôi… tại sao lại yêu một người như thế…

Chàng bước đến, lại giải khai các huyệt đạo trên mình tôi.

Khoảnh khắc đầu tiên có lại tự do đó, tôi liền vung tay, một quyền thật mạnh giáng lên mặt chàng.

Chàng không né tránh, thẫn thờ đón nhận.

Đôi tay cùng trái tim dường như đang run rẩy, nhưng tôi vẫn không thể không hét vào mặt chàng: “Lưu Niên, hãy giết ta đi! Lúc này hãy giết ta đi”.

Lưu Niên mỉm cười, dưới ánh quang mang, mái tóc dài đen nhánh rối bời, nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng, Lưu Niên ôm chầm lấy tôi.

“Tiểu Tình, qua đêm nay, trên đời này sẽ không tồn tại người nào mang tên Lưu Niên nữa. Giờ nàng đã mang trên mình tội danh của ta, nàng đi đi, nếu có thể, một ngày nào đó hãy quay về tìm ta, tìm ta để đòi lại tất cả.”

“Tại sao, tại sao chàng lại tàn nhẫn như vậy!!!”

“Tiểu Tình, hãy nhớ tên của ta, tên thực của ta là Triều Lưu, Triều Lưu, mà thôi không cần nữa… quên đi.”

Khoảnh khắc đó, cơ hồ tôi đang bơi trong biển máu, ngẩng lên ngắm nhìn vô vàn cánh hoa trắng muốt phiêu phất khắp tòa thành.

Phiêu phất, bồng bềnh, ngập đầy trong đôi mắt ngấn lệ.

Đây, phải chăng là một buổi tang lễ.

Mai táng rồi, yêu tinh mà tôi thích nhất, có tên Lưu Niên.

Từ nay về sau, yêu tinh mang nụ cười yêu kiều đó, sẽ chỉ thực sự xuất hiện trong ảo tưởng của tôi mà thôi.

Lưu Niên, hóa ra người con trai mà tôi yêu thương không chỉ là một người tàn nhẫn mà còn là một ảo tưởng.

Trên đời này, từ trước đến nay chưa từng có Lưu Niên.

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset