Quyển 3 – Chương 39: Thiện Thủy, chúng ta hợp mưu đi, không từ thủ đoạn

Thiện Thủy, chúng ta hợp mưu đi, không từ thủ đoạn

Phiền phức à, quả nhiên là phiền phức mà. Thiện Thủy đến tìm tôi, điều đó chứng tỏ chúng tôi đã đến lúc lật bài.

Dáng vẻ đáng yêu trong sáng cuối cùng đã lộ mặt thật, thiếu nữ thuần khiết cũng khôi phục lại bản tính ác nữ của mình. Phát triển như thế mới là chuẩn chứ.

“Nhất Nguyệt, ngươi ra ngoài trước, ta muốn ở lại với Thiện Thủy một lát.”

Ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục, ánh mắt tôi bất giác đụng phải Thiện Thủy đang ngồi trên bệ cửa sổ. Giữa ánh nhìn đó, Thiện Thủy thoáng nghiêng đầu, một nửa khuôn mặt khuất bóng cùng với nửa khuôn mặt đang đón luồng sáng tạo nên một ảo ảnh thần kỳ. Hai chân hắn khẽ lắc lư, vốn là một cách thể hiện sự đáng yêu dễ thương, nhưng theo tôi thấy, mỗi lần hắn đung đưa chân như thế thì không hề thoải mái, cơ hồ lần sau lại nặng nề hơn lần trước.

Đan xen giữa sáng và tối đã tạo nên một Thiện Thủy như thế.

Vừa giả bộ đáng yêu lại vừa trầm tư suy nghĩ, khoảnh khắc ấy, Thiện Thủy đang nghĩ gì?

Âu Dương Thiếu Nhân đứng thẳng dậy, nhưng vẫn chưa rời đi.

Tôi ngước mắt, sắc mặt lạnh lùng chất vấn: “Thế nào? Ngươi định chống lệnh hả?”.

Âu Dương Thiếu Nhân chắp tay hành lễ, ngập ngừng lui ra.

“Chưởng môn, tiểu nhân ở ngay bên ngoài, nếu có chuyện, chỉ cần gọi một tiếng, tiểu nhân lập tức có mặt.”

“Nhiều lời, còn không mau lui ra”, tôi nói giọng giận dữ.

Thiếu Nhân, hãy tin tưởng tôi, lần này, xin huynh hãy tin tưởng tôi. Bản thân tôi đã lựa chọn con đường này, tức là tất cả kẻ địch cũng nên để tôi tự mình đối phó.

Thiện Thủy cười khanh khách: “Lê tỷ tỷ thật là quá hiền dịu, đối xử với hạ nhân chẳng phải nên nghiêm túc, quyền uy hơn chút nữa sao”.

Bên trong ống tay áo, hai tay tôi chợt run rẩy, nghiêng đầu, tôi cố ra vẻ thờ ơ, không tỏ tâm trạng.

“Vậy sao, xem ra đúng là ta quá điềm đạm rồi.”

Lúc đó, ánh dương đã trải đầy lên bóng hình Âu Dương Thiếu Nhân, hòa với bóng đen tạo thành một khối thống nhất, tôi cơ hồ nhìn thấy cơ thể Âu Dương Thiếu Nhân bất giác căng cứng.

Trái tim tôi đột nhiên loạn nhịp.

Thiếu Nhân, xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương huynh. Chỉ vì huynh không phải đối thủ của Thiện Thủy, và tôi cũng sẽ không để huynh đấu với hắn.

Tôi nghĩ, điều duy nhất tôi có thể làm được với những người này, đó là dùng nhãn quang của thế kỷ Hai mươi mốt để soi thấu tất cả âm mưu, lường trước tất cả nguy hiểm có thể xảy ra.

Võ công của Âu Dương Thiếu Nhân, không phải kém cỏi so với Thiện Thủy, nhưng Thiện Thủy sau khi tự xông vào phòng, luôn ngồi trước cửa sổ, khi Âu Dương Thiếu Nhân ở bên cạnh tôi hắn cũng không hề cử động, tay hắn cuốn chặt trong ống tay áo, mới vừa rồi, khi tôi ngồi dậy, đã thoáng nhìn thấy ống tay áo kia càng lúc càng cuốn chặt hơn.

Y phục của Thiện Thủy cũng không quá rộng, có thể dễ dàng nhận ra hắn đang giấu thứ gì đó. Tôi cũng chẳng dám nghĩ đến một món quà tốt đẹp mà hắn giấu để tặng mình.

Không cần nghĩ nhiều, nhất định là độc rồi, còn là độc gì, điều này tôi không dám nói. Nhưng năm mặt quỷ trên chiếc quạt trong tay, nhất định so với thứ độc này cũng là một chín một mười.

Trước khi bắt đầu kế hoạch, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào. Đó là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn hắn đang uy hiếp tôi.

Đáng tiếc, đáng tiếc, tỷ tỷ không dễ dọa thế đâu.

Ngược lại ta đang cố tình sắp xếp như thế. Trước tiên ta cần biết mục đích cụ thể của ngươi xem có thể lôi kéo được không, nếu không lôi kéo được thì đừng trách tỷ tỷ ta độc ác. Tỷ tỷ ta sẽ khiến ngươi chết bất thình lình. Thật lòng xin lỗi, phim ta đã xem rất nhiều, mượn dùng chút xíu chắc cũng không bị tính là vi phạm bản quyền đâu nhỉ.

Sau khi Âu Dương Thiếu Nhân rời đi, trong phòng trở nên tĩnh lặng hơn nhiều.

Tôi ngồi trước giường, khẽ khàng nghiêng đầu dựa vào cột trụ, Thiện Thủy cũng chẳng bước lại, giống như tôi, cũng nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, bên ngoài cửa sổ, từng cánh hoa trắng muốt phiêu động theo làn gió.

“Hiện tại, chúng ta nên làm gì? Nói gì đây?”, mỉm cười tươi rói, Thiện Thủy hỏi.

“Điều này, phải xem Thiện Thủy thế nào. Thiện Thủy, cái tên Thiện Thủy, có phải mang ý nghĩa thiện lành như nước phải không?”

“Lê tỷ tỷ nghĩ như thế sao?”, hắn chớp chớp mắt giảo hoạt, nói mấy lời đầu lưỡi.

Tôi bật cười nói: “Ta cũng chẳng biết. Nước nhiễm màu của vạn vật, ta không biết Thiện Thủy có bị nhiễm màu gì không. Có thể nói, xé tan bề mặt của nước, chúng ta sẽ thấy những gì chất chứa bên trong”.

Ngước mắt, tôi nghiêm túc nhìn hắn.

Hắn cười ngặt nghẽo, giống như vừa nghe câu chuyện cười nào đó.

Tôi căm ghét ai cười kiểu đó, căm ghét, cực kỳ căm ghét.

Đúng thật là, không cần ta phải vạch trần. Nếu ngươi thực sự thích, tỷ tỷ sẽ tiếp đãi ngươi tới cùng.

“Lúc nào cũng giả bộ đáng yêu, không cảm thấy đáng ghét sao?”, tôi mỉm cười, phẩy khẽ chiếc quạt trong tay, luồng khí phát ra khiến toàn bộ cốc trên bàn bay lên, lao thẳng về phía Thiện Thủy.

Thiện Thủy vung tay làm đám cốc vỡ tan, nước bắn tung tóe hết lên mặt hắn.

Hắn không cười nữa, cúi thấp đầu, nhỏ giọng than thở: “Đáng ghét…”.

Tôi chầm chậm ngẩng đầu, khóe miệng nhướng lên tà ác: “Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ”.

Hừ, phải thế mới đúng, dù sao cũng là đứa nhóc con, hắn mang dáng vẻ của một thằng nhóc cũng chẳng sai! Đáng chết! Tôi ghét nhất những tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà bụng đã đầy âm mưu đen tối. Đề cập đến mấy thằng nhóc như thế, tôi chợt nghĩ đến tên đệ đệ đáng chết – Thượng Quan Phong.

“Ta nói cô thật đáng ghét! Nữ nhân khốn kiếp lại giả bộ sắp chết!”, vén lọn tóc trên trán, tựa như một con dã thú nhỏ, Thiện Thủy mang vẻ mặt hung ác cười rống lên với tôi.

Tôi cười, nộ khí bốc khắp toàn thân.

“Ta cũng căm ghét ngươi, tên nhóc đáng chết mang bộ dạng dễ thương ạ.”

Trong lúc nhìn nhau, cánh tay Thiện Thủy khẽ lay động.

Tôi chau mày, hỏi: “Trong ống tay áo đang giấu độc? Hay là ám khí? Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động, ta không dễ đối phó như ngươi tưởng đâu”.

“Hừ, cô cho rằng ta sợ cô?”

“Thật không phải, ta cũng không sợ ngươi. Đã đánh bài ngửa, thì chớ níu đông kéo tây nữa. Ta không phải con ngốc, và tin rằng ngươi cũng không phải. Trong lầu Phong Vân này mà dám giết người, thì dù là ai cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp”, chỉnh trang lại y sam, tôi cố không so bì với hắn. Nhưng kỳ thực tôi hận không thể xông lên mà chôn sống hắn được.

Cái gì, cái gì? Nữ nhân khốn kiếp lại giả bộ sắp chết? Lão nương ta nếu không phải vì làm chuyện đại sự giang hồ thì đâu cần giả bộ vậy chứ?

Thiện Thủy cũng hiểu lúc này mà uy hiếp sẽ chẳng có tác dụng gì, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thô bỉ hỏi tôi: “Thế nào? Muốn lôi kéo ta sao? Phải xem tâm trạng của thiếu gia ta đã”.

Tôi tròn mắt nhìn.

Xí, sau khi bị bóc mẽ, lại trở nên đức hạnh ngời ngời thế này sao, chi bằng cứ giả trang đáng yêu như trước còn tốt hơn.

“Được, vậy thì nói luôn mục đích của hai bên đi. Ta đến đây lần này là muốn thành danh, giải quyết vụ án của Thượng Quan Tình để vươn tới đỉnh cao nhất trong đám đại hiệp giang hồ”, tôi ngẩng đầu, kiên định nói.

Nói ra những lời này, tôi vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mặc đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng khi phải nói bản thân muốn đi bắt chính mình thì vẫn thật kỳ quặc, chẳng sao quen được.

“Nữ nhân quả nhiên là loài động vật vô tri, ngu ngốc tới nỗi người ta phải bái phục”, Thiện Thủy khinh thường nói.

Tôi so vai, dù sao thì tất cả trẻ con trên thế giới này đều đơn thuần như thế, dù là đứa trẻ chẳng đơn thuần thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Trẻ con đứa nào cũng cho mình là thông minh, mà dù đứa trẻ đó có khá thông minh đi nữa. Thì lại càng dễ dàng hơn cho người lớn mỗi khi phải đối phó với nó.

“Được rồi, đến lượt ngươi nói đấy”, tôi khoanh tay trước ngực, chuẩn bị cười giễu hắn.

Thiện Thủy nhếch mép cười, ánh mắt chớp chớp tỏ vẻ tà ác nói: “Tiểu đệ muốn một người”.

“Ai?”

“Triều Lưu”, hắn nhìn tôi, kiên định nói.

Con tim tôi bỗng nhiên gấp gáp đập thình thịch.

Triều Lưu…

Thằng nhóc này, không bị làm sao đấy chứ.

Sắc mặt trầm xuống, tôi hỏi hắn: “Tại sao?”.

Hắn mỉm cười, nói: “Vì hắn chính là con báo tuyết đẹp nhất mà ta từng gặp. Ta từng nhìn thấy dung mạo của hắn, vẻ đẹp đó khiến người ta mê mẩn đắm say, một vẻ đẹp hủy diệt. Tỷ tỷ không cảm thấy, tự tay mình hủy hoại vẻ mỹ lệ đó, rất ý nghĩa sao. Cho nên, ta muốn có được hắn, không từ thủ đoạn”.

Trước mặt tôi, tuyệt đối không phải một cậu thiếu niên mười mấy tuổi.

Hắn là hóa thân của ma quỷ.

Ha ha, ha ha ha ha, đây là nụ cười đáng buồn cười vô cùng.

Một con quỷ, đang âm mưu tiêu diệt một con quỷ khác.

Nhưng khoảnh khắc đó, tôi không sao cười nổi. Tôi không thể không thừa nhận, hắn nói rất đúng, vẻ đẹp của Triều Lưu khiến người khác không kiềm chế được mà muốn tự tay mình hủy diệt hắn.

Yêu sẽ sinh ra hận. Giống như tôi lúc này, tôi đang rất muốn hủy diệt Triều Lưu.

Không từ thủ đoạn.

“Thiện Thủy, chi bằng chúng ta hợp mưu đi. Hợp mưu… sẽ có thể đạt được thứ mình muốn, không từ thủ đoạn…”

Thời khắc đó ánh mặt trời không thể chiếu tới cơ thể tôi. Khi đứng trước Thiện Thủy đưa ra đề nghị này, tôi cơ hồ bị cuốn vào bóng đêm vô tận.

Trong suy nghĩ, đêm đó, Triều Lưu giống như con yêu tinh, dịu dàng ấm áp nói với tôi: “Đến… giết ta đi”.

Ta rất muốn kéo ngươi vào vở hài kịch của cuộc đời ta, ta sẽ trả lại cho ngươi tất cả.

Chỉ cần như thế mà thôi. Triều Lưu, chỉ cần như thế thôi.

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset