Quyển 3 – Chương 54: Vĩnh viễn chớ có phỏng đoán ai mới thực sự là kẻ địch

Vĩnh viễn chớ có phỏng đoán ai mới thực sự là kẻ địch

“Thượng Quan Tình đúng là đang ở trên núi Thanh Mông.”

“Có chứng cứ không?”

“Trên người tiểu nhân có một thứ tìm được ở trên núi Thanh Mông. Có người phát hiện vết máu trên sơn lộ, còn tìm được thứ này.”

“Thứ gì?”

“Đôi vòng lông chim tước.”

Mỉm cười, tôi lấy chứng cứ trong người ra.

Đôi vòng lông chim tước này chính là trước đây Giang Tả tặng cho tôi làm khuyên tai.

Khi tôi xuất cung đã lén giấu nó trong túi của mình.

Lúc đầu, tôi lại chẳng biết quý trọng, sau này nghe lời đồn đại trên giang hồ, nói đây là vật vô cùng quý giá, tôi mới biết Giang Tả coi trọng mình đến mức nào.

Lông vũ trên khuyên tai ấy, chính là lấy từ trên thân con khổng tước vàng, qua bàn tay thần y chế tác, có tác dụng cứu mạng. Nhưng việc sử dụng thế nào, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết.

Có điều, vật này có giá trị tương đương với mấy tòa thành. Có lẽ đó là tín vật quý báu nhất của Giang Tả.

Nếu không phải trong cung lắm kẻ bàn ra tán vào, trên giang hồ tuyệt đối không người nào biết món đồ này đang ở trong tay Thượng Quan Tình.

Tôi sở dĩ bị nhiều người truy sát như thế, dù sao cũng có chút liên quan đến vật này.

Khi Giang Tả nhìn thấy đôi khuyên tai, ánh mắt lay động, bàn tay siết chặt, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

“Ngươi nói cô ta bị thương, sẽ không chạy xa được?”, uống một hớp trà, Giang Tả lại hỏi.

“Cô ta nhất định ở trên núi Thanh Mông, vật quý giá như thế mà đánh rơi, chứng tỏ cô ta không thể chạy được nữa”, tôi nắm chặt món đồ trong tay, kiên định nói.

Món đồ này, cực kỳ quan trọng đối với tôi.

Nó là tín vật đính ước của chàng vương tử ấy, tôi đã cho rằng mình sẽ mãi mãi cất giấu nó bên người, để luôn cảm nhận được tình yêu chân thành của Giang Tả. Nhưng lúc này, tôi thực sự không biết mình có đủ sức mạnh để tiếp tục cất giấu nó hay không.

Có lẽ, đến lúc phải trả lại rồi.

“Ngươi thì hiểu cái gì? Tiền tài đối với Thượng Quan Tình mà nói, đều như cặn bã, như rác rưởi. Cô ta nhìn thì có vẻ tham lam, nhưng thực tế lại không phải như thế.”

Tôi cắn chặt môi, không kiềm chế được hỏi lại: “Như vậy tức là Vương gia rất hiểu Thượng Quan Tình?”.

Nếu huynh hiểu, tại sao còn đến bắt tôi? Tại sao không tin tôi?

Giang Tả xoay qua xoay lại chén rượu trong tay, cười nói: “Cô nương có vẻ muốn hỏi hơi nhiều”.

Tôi lặng lẽ ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa. Tôi dù thế nào cũng phải cố gắng khống chế tình cảm, nhất định không để ảnh hưởng tới đại sự.

Giang Tả ngồi đó, tựa như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt hoàn toàn không nhìn về phía tôi.

Triều Lưu đợi chúng tôi nói xong, vội vàng tiếp lời: “Còn một chuyện nữa, tại hạ muốn thông báo với Tả Thân vương”.

“Chuyện gì?”

“Án hung sát”, Triều Lưu đặt chén xuống, nói như thế.

Trái tim tôi lập tức căng như dây đàn.

Tôi lúc này mới nhận ra, bản thân mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn.

Tôi đích thực là một con ngốc! Đại đại ngốc!

Triều Lưu dẫn Giang Tả đến đây, vừa hay có thể mượn án hung sát này để giết chết Giang Tả.

Nếu như thế, trong triều sẽ chẳng còn vị Hoàng tử nào có thể uy hiếp được Trương Vân Thiên, vậy là ông ta sẽ rảnh tay giết Hoàng đế, đứng sau nhiếp chính, cuối cùng viện cớ tân Hoàng đế vô dụng bất tài, tự mình đăng cơ!

Điên rồ, một lũ điên rồ!

“Ha ha, án hung sát? Ngươi muốn nói, ngươi biết hung thủ là ai?”, nhếch mép châm chọc, Giang Tả hỏi Triều Lưu.

Triều Lưu mỉm cười, nói: “Không, là muốn Vương gia cẩn thận mà thôi”.

Mấy chiếc chén trên bàn bị tôi không cẩn thận làm rơi xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ vụn, cuối cùng đã khiến vương tử chuyển ánh nhìn về phía tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại rời đi, Giang Tả chau mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Tôi quỳ xuống, nhặt những mảnh vỡ vương trên nền đất, thầm nghĩ làm thế nào mới có thể bảo vệ Giang Tả.

Huynh ấy chắc chắn không biết bản thân mình đang đối mặt với điều gì. Nếu Giang Tả chẳng may chết trước mắt tôi, tôi sẽ vô cùng đau khổ, nhưng nếu bây giờ đi tìm Triều Lưu để đàm phán, vạch rõ thân phận, kế hoạch sau đó của tôi tất cả đều sẽ vô nghĩa.

Thế gian nào có chuyện vẹn cả đôi đường, thế gian nào có chuyện vẹn cả đôi đường. Tại sao tôi phải đối mặt với tất cả những điều này.

Trong ánh đèn mờ ảo, mảnh sứ vỡ lấp lánh phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa trên tấm gương trong phòng, rồi lại khúc xạ xuống khoảng nước nhỏ vẫn còn sũng lại nơi mặt bàn, giống như nỗi sầu muộn cứ mãi thăng trầm trong lòng tôi.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một điều, đó chính là người tôi cần bảo vệ chỉ có một mình Giang Tả, nhưng trợ thủ giúp đỡ cho tôi thì lại có cả đám.

Cho nên chỉ trong một đêm thôi, tôi sẽ “giết” hết cả mấy người này, sau đó rút ngắn lộ trình lên núi Thanh Mông.

Ba ngày liên tục, đi suốt cả ngày lẫn đêm, dù Triều Lưu muốn giết Giang Tả, chỉ cần ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ bại lộ.

Dựa vào sự thông minh tuyệt đỉnh của hắn, hắn chắc chắn sẽ không để mình lòi đuôi ra, cho nên khi đến núi Thanh Mông, hắn ắt sẽ tìm cơ hội hạ thủ.

Đến lúc đó, tôi nhất định không cho hắn cơ hội ấy.

Đứng lên, tôi vội vã cáo lui.

Đi ra bên ngoài, tôi dùng danh nghĩa Thượng Quan Tình gửi một phong thư cho Giang Tả.

Đợi giữa đêm khuya, sẽ giao cho huynh ấy.

Trên đó viết rõ ràng: Ba ngày sau, gặp nhau tại núi Thanh Mông.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tả cầm phong thư đến, còn tôi cầm mặt nạ cùng Hoàng Phổ Hiểu Minh đi ra.

Khi đụng phải Triều Lưu, hắn nhìn mấy chiếc mặt nạ trong tay tôi, hỏi: “Sao vậy? Thuộc hạ của cô chết hết rồi sao?”.

Tôi căm hận nhìn hắn, nói: “Dường như có ai đó rất không thích có quá nhiều người đi tìm Thượng Quan Tình, cho nên chỉ giữ lại những nhân vật chính mà thôi”.

Triều Lưu bình thản mỉm cười, không nói năng gì.

Giang Tả đưa tờ giấy cho tôi xem, nặng nề nói: “Thượng Quan Tình biết hành tung của chúng ta, hẹn gặp chúng ta sau ba ngày nữa. Ta nghĩ, cô ta chỉ muốn bốn chúng ta đi”.

Sáng sớm hôm đó, là buổi sáng tươi đẹp cuối cùng của tôi. Tôi từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ tới, ba ngày sau, tôi sẽ bước vào màn kịch hắc ám ấy ra sao.

* * *

Chúng tôi đi liền mấy ngày, đến khu rừng cách núi Thanh Mông không xa lắm.

Rừng Du Quỷ, chỉ cần xuyên qua cánh rừng này, chúng tôi có thể đến được núi Thanh Mông.

Rừng Du Quỷ này vốn được mọi người truyền tai nhau rằng rất đáng sợ, trên thực tế lại không hề đáng sợ như thế, bởi trước đó chúng tôi đã có tìm hiểu qua. Nhưng ngày chúng tôi đến, màn đêm lại giăng khắp mảnh rừng già.

Tôi phản đối việc tiến vào khu rừng, vì tôi như đã cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề, nhưng Giang Tả nói không còn thời gian nữa.

Tôi đành miễn cưỡng tiến vào.

Trên đường đi, mưa lất phất giăng khắp núi rừng.

Không có chim thú, ngay một con kiến cũng không thấy xuất hiện, tôi có chút lo lắng, hỏi Hoàng Phổ Hiểu Minh bên cạnh: “Ngươi nói xem, liệu có xảy ra chuyện gì không”.

Hoàng Phổ Hiểu Minh mỉm cười dịu dàng, nói với tôi: “Yên tâm, không có ai chết nữa đâu”.

Tôi vẫn mơ hồ cảm thấy nụ cười kia quái lạ không thể diễn tả nổi. Đúng lúc này, chân tôi hình như vừa giẫm phải thứ gì đó. Có thứ gì mới “keng” lên một tiếng.

Trái tim bất chợt nhảy dựng lên.

Tôi nghe thấy Giang Tả hét lớn: “Cẩn thận!”.

Lá trúc xung quanh đột nhiên rơi rụng lả tả, như đao như kiếm phi xuống.

Tôi xoay người bay vọt lên, vội xòe cây quạt đang cầm trên tay, che chắn thân mình khỏi thứ vũ khí sắc bén kia.

Tổng cộng có chín chín tám mươi mốt mảnh. Tôi chỉ chắn được bảy mươi chín, còn lại hai mảnh sượt qua chân tôi, sâu đến lộ cả xương.

Trong cơn đau đớn, tôi cố kiềm chế, lòng thầm bái phục kẻ đã dùng ám khí tấn công, hai mảnh ám khí này, chỉ là lá trúc, phải xuất ra nội lực cực lớn mới có thể đạt hiệu quả như vậy.

Hoàng Phổ Hiểu Minh chạy đến đỡ lấy tôi, vội hỏi: “Sao vậy, có bị thương không?”.

Tôi cắn môi, đáp: “Không. Còn các ngươi?”.

Ba người không hề bị thương, đứng trước mặt tôi.

Tôi đưa mắt cẩn thận kiểm tra một lượt trên mình Giang Tả, huynh ấy có vẻ rất ổn.

Tôi thoải mái mỉm cười. Huynh ấy không bị thương là tốt rồi.

Nơi hoang vu này không có cách nào trị thương được, tôi chỉ đành xé vải trên y phục của mình để băng bó.

Giang Tả đi đến, lạnh lùng nói: “Ở đây có mai phục, ta cõng cô, đừng để chậm hành trình, nhanh chóng thoát khỏi nơi đây là tốt nhất”.

Lòng chợt thấy vô cùng hạnh phúc.

Tôi nghĩ tuy bản thân đã trở nên xa lạ thế này, nhưng vương tử của tôi vẫn là vương tử.

Không nhiều lời thoái thác, tôi vui vẻ để huynh ấy cõng trên lưng.

Trong khoảnh khắc cảm nhận hơi ấm trên mình Giang Tả, tôi không kiềm lòng được, nước mắt lại trào ra.

Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không có ôm huynh ấy như thế.

Giang Tả trong ký ức của tôi, mang nụ cười như ánh mặt trời rạng rỡ.

Tiến về phía trước, tôi tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn chẳng dám chợp mắt đến một giây.

Vì mai phục ở đây, không phải do tôi sắp xếp, chúng tôi thực sự đang bị người khác theo dõi rồi.

Tôi phải bảo vệ vương tử của mình mới phải. Còn Hoàng Phổ Hiểu Minh nữa, trên thế giới này không thể thiếu một bổ đầu tốt như thế.

Triều Lưu lại càng không thể chết, nếu hắn chết, tất cả những việc tôi làm đều phí công vô ích sao.

Khu rừng lại yên tĩnh trở lại.

Một lát sau, có âm thanh khe khẽ từ đâu đó vọng lại.

Phía sau có thứ gì đó vun vút như gió lao đến, lao thẳng về phía tôi và Giang Tả.

Tôi quay đầu, chợt thấy một mũi tên có lông đuôi màu trắng.

Chẳng kịp nghĩ ngợi, trong chớp mắt tôi từ trên lưng Giang Tả lao xuống.

Giang Tả tựa như không ngờ tôi lại làm như thế, chợt sững người giây lát.

Xoay người, tôi mỉm cười với Giang Tả, đang muốn nói gì đó, lại thấy đôi đồng tử huynh ấy trợn tròn lên như hai con ốc nhồi.

Tôi cứng người, phía sau tôi…

Đã xảy ra chuyện gì… vậy?

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset