Quyển 4 – Chương 22: Hồ Tiên mê hoặc, Thượng Quan Tình, mày không thể sụt hố!

Hồ Tiên mê hoặc, Thượng Quan Tình, mày không thể sụt hố!

Sau khi trợn mắt ba lần, giằng xé năm bảy lượt, cuối cùng tôi mới mặc được bộ y phục này.

Đứng trước gương, nhìn kỹ bộ dạng của chính mình.

Tôi không thể không nói… căn bản người trong gương hoàn toàn là một người khác.

Đúng vậy, y phục màu đỏ, mỏng manh như lụa, căn bản không che được hết da thịt. Váy áo trễ ở trước ngực, khiến bờ vai lộ hẳn ra bên ngoài, vạt áo phía dưới như được xẻ tà, bắp đùi lồ lộ, gió không thổi còn tốt, gió mà thổi, y phục nhẹ thế này, nhất định sẽ bị thổi bay.

Ngay cả là ở thời hiện đại thì loại y phục này cũng thật quá lộ liễu.

Nhưng căn bản không mặc không được.

Bởi vì y phục lúc tắm tôi đã thay ra hết, sớm đã ném vào trong nước rồi. Nếu lúc này lại vớt lên mặc, để chủ nhân ở đây nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng tôi không lễ độ.

Một lần nữa liếc nhìn về phía tấm gương, tôi không kiềm chế được lại thì thào: “Y phục đẹp quá”.

Khẽ vén chỗ y phục, cố tình để lộ ra một chút, y phục này thật quá đẹp.

Trên y phục sắc đỏ, có thêu hoa màu tối.

“Là hoa Iris[1].”

[1] Trong tiếng Hy Lạp, “Iris” có nghĩa là Cầu Vồng. Iris là tín sứ của thần Zeus và thường xuất hiện dưới hình dạng một chiếc cầu vồng. Iris là người đưa tin trên đỉnh Olympus mang thông điệp của các vị thần linh từ “con mắt Thiên Đường” xuống cho nhân loại trên trái đất qua vòng cung cầu vồng rực rỡ. Từ Iris cũng có nghĩa là “con mắt Thiên Đường” (the eye of Heaven).

Nhìn kỹ lại một chút, vẫn là hoa Iris xinh đẹp.

Xoay một vòng, lại buông mái tóc, khẽ khàng buộc sang một bên.

Oa, thật xinh đẹp chết đi được, không ngờ tiểu gia tôi lại có khuôn mặt đẹp thế này.

Mở cửa ra, bên ngoài mưa rơi lất phất.

Có một hạ nhân cúi đầu đi đến, khẽ giọng nói: “Cô nương, xin mời”.

Vừa cùng hắn đi được mấy bước, tôi lại xoay người ngoái về phía sau.

Kỳ lạ thật, sao cứ cảm thấy có người phía sau nhìn trừng trừng vào mình thế này.

Nơi này đúng là dọa người chết mất.

Đi lòng vòng một lúc, cuối cùng tôi cũng đến được sảnh chính. Trong phòng có mấy bàn ăn lớn, liếc nhìn xung quanh một lượt, đến chỗ treo bức họa phù[2] xem chẳng hiểu.

[2] Họa phù: Bức vẽ do đạo sĩ dùng chú ngữ để vẽ thành.

Tôi chẳng còn sức lực để nghiên cứu nữa, dù sao, sự kỳ quái của người trong nhà này tôi cũng lĩnh hội được vài phần rồi.

Trong ánh đèn leo lét, tôi nhìn thấy mấy người đang ngồi trước bàn ăn.

Mấy người này quay lại nhìn tôi, nhất loạt sững sờ.

Bị dung mạo của tôi mê hoặc rồi hả. Hừ, cô nương đây đã đẹp hơn trước, còn vô cùng chói lòa nữa đấy.

Tôi mỉm cười đắc ý, ngẩng đầu bước tới.

Triều Lưu vội vàng kéo tôi lại băng ghế.

Tôi không vui hỏi: “Làm gì đấy hả?”.

Triều Lưu thì thào nói: “Không còn bộ y phục nào để thay hả? Y phục này quá lộ liễu đấy”.

Tôi nhếch mép: “Chàng cho rằng ta muốn sao, nhưng không còn bộ y phục nào khác. Chàng chắc cũng không thể để ta mặc bộ y phục ướt sũng đi ra chứ. Còn nữa, mấy người các chàng tại sao lại đều mặc y phục trắng toát vậy hả?”.

“Vì chẳng còn y phục nào khác”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.

Tôi tròn mắt kinh ngạc, tại sao lại cứ như trong đám tang thế này.

Phụt! Phụt! Đêm khuya u ám thế này, sao lại nói ra những lời tang thương thế chứ.

“Để mọi người đợi lâu rồi”, giọng nói từ gian trong truyền tới.

Tôi ngước mắt nhìn, có một bóng người từ gian phòng tối tăm bước ra.

Là một chàng trai trẻ, thân mặt trường bào màu đen, trên đó có hoa văn màu xanh vô cùng quái đản. Trong tay cầm một cây quạt, sau khi thu quạt lại, người này lộ ra dung nhan vô cùng anh tuấn.

Người đến mỉm cười xã giao, nói: “Các vị, nơi đây là sơn trang Vân Sâm, ta là thiếu tang chủ, Vô Ngôn”.

Tôi suýt chút nữa phì cười.

Cần Ngữ[3] (Tần Ngữ), Vô Ngôn.

[3] Cần Ngữ, cách phát âm pinyin của chữ Tần (秦) và chữ Cần (勤),đều là qín. Cần Ngữ có nghĩa là nói năng thận trọng. Vô Ngôn là im lặng đừng nói. Nhân vật nữ chính nghĩ đến tên hai nhân vật này khi đi liền nhau nên thấy buồn cười.

Hai người này không phải huynh đệ đấy chứ.

“Nè, tiểu tử, hắn không phải là cha ngươi đấy chứ”, tôi chọc chọc Tần Ngữ hỏi.

Tần Ngữ ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Mẫu thân à, nếu người không lên giường cùng hắn, hắn sao có thể là phụ thân của con chứ”.

Tôi thiếu chút nữa phi thẳng đôi đũa vào miệng hắn.

Tiểu tử chết tiệt từ đâu chui ra mà lại nói năng gai góc như thế.

Oạch, không đúng, thằng nhóc này đã mười sáu tuổi, chỉ tại tôi quên mất mà thôi.

Vô Ngôn ngồi xuống, chúng tôi bắt đầu dùng bữa, nói chuyện xã giao vài câu. Khi ấy Vô Ngôn đã mở miệng khen bộ y phục của tôi rất đẹp.

Sau đó, sau đó không có sau đó nữa.

Vì sau đó, đám Mặc Nguyệt chẳng chịu để tôi nói câu nào.

Chỉ có họ từ đầu tới cuối rôm rả nói chuyện mà thôi.

Cái gì, nam nhân đều như thế hả, chỉ hy vọng lão bà của mình ăn mặc giản dị một chút, nhưng lại mong lão bà của người khác ăn mặc càng lộ càng tốt.

Giả tạo.

Có lẽ vì trời mưa nên đầu óc tôi nặng trĩu, còn chưa nói, ngay cả đến cơ thể cũng bắt đầu tỏa nhiệt rồi.

Khẽ đá Triều Lưu một cái, tôi thì thào: “Triều Lưu, hình như ta bị phong hàn, nóng quá”.

Lúc này, Vô Ngôn lên tiếng nói: “Thượng Quan cô nương không khỏe sao? Có cần tại hạ phái người đưa cô nương về phòng nghỉ không?”.

Âu Dương Thiếu Nhân liếc nhìn hắn, đứng lên nói: “Không cần đâu, ta đưa nương tử trở về phòng là được rồi”.

Chạy đến bên cạnh dìu tôi, Âu Dương Thiếu Nhân nháy mắt ra hiệu cho Mặc Nguyệt và Triều Lưu rồi mới dẫn tôi đi.

Bước ra khỏi phòng, trên trường đình, tôi cố kiềm chế cảm giác khó chịu hỏi: “Huynh vừa mới nháy mắt với các huynh ấy, định làm gì vậy?”.

Âu Dương Thiếu Nhân giơ cánh tay ra, ôm tôi vào lòng, nói: “Nhà này thật cổ quái, để có thể yên tâm qua hết đêm nay, chúng ta quyết định sẽ rà soát một lượt xem có mai phục gì hay không. Đương nhiên phải cẩn thận không để thiếu chủ nhà này phát hiện rồi”.

Tôi gật gật đầu, ở trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân hít thở nặng nhọc.

“Rất khó chịu phải không?”, Âu Dương Thiếu Nhân ghé sát tôi hỏi.

Luồng nhiệt ấm áp từ cơ thể huynh ấy phảng phất lan tỏa, chẳng biết tại sao, tôi lại cảm thấy nóng vô cùng.

Sốt rồi sao.

“Không, chỉ là rất nóng thôi.”

Là cảm giác huyết dịch như đều sôi lên sùng sục. Tôi rốt cuộc bị sao thế này, tại sao lại trở nên kỳ quái thế này?

Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi về phòng rồi đặt tôi lên giường, huynh ấy nói: “Ta đi kiểm tra nơi này một chút. Nàng ngoan ngoãn ở lại đây, không nên ra ngoài”.

Tôi gật gật đầu, cảm giác được nằm trên giường thật thoải mái vô cùng. Đắp chăn lên, tôi chuẩn bị ngủ một giấc.

Có các huynh ấy ở đây, tôi cũng chẳng cần phải lo lắng gì nữa.

Trong mơ hồ, xung quanh dường như có sự thay đổi gì đó.

Tôi cảm giác giường của mình không còn nữa, phòng của mình cũng biến mất rồi. Lúc này tôi lại đang nằm giữa một dải hoa rộng lớn.

Những đóa hoa trong đêm bừng nở thật đẹp, lại thêm ánh trăng giữa bầu trời cũng vừa hé lộ.

Không phải chứ, bên ngoài đang mưa lớn như vậy, sao lại có ánh trăng thế này?

Vả lại, căn phòng này sao lại kỳ quái thế, cứ sáng như ban ngày ấy.

Lẽ nào mình đang nằm mơ?

Hi hi, là mơ thì tốt rồi, hiện thực đang cam go như thế, trong mộng lại có thể hưởng thụ mỹ cảnh thế này thật tuyệt quá đi mất.

Trở mình đứng dậy, đầu tôi vẫn còn chút choáng váng.

“Trong mộng cũng sinh bệnh, tại sao lại đen đủi như vậy”, khẽ phàn nàn một câu, tôi nhìn khắp xung quanh thầm đánh giá nơi này.

Phía trước tựa như có màn sương bao phủ.

Có người ở đó thì phải.

Là ai? Là ai lại đi vào giấc mộng của tôi chứ.

“Trăng rơi biệt uyển giữa rừng sâu,

Lặng ngồi dưới trúc thính mưa ngâu,

Hồng nương đáng lẽ vướng dây tình,

Người đến nơi này gặp Hồ Tiên.”

Từ giữa màn sương vọng lại thanh âm như vậy.

Tôi cảm thấy cơ thể nóng bừng, vô cùng khó chịu.

Miệng lưỡi khô khốc.

“Ngươi là ai?”, rất muốn cởi bỏ bộ y phục chết tiệt đang không ngừng phiêu động này, tôi vội vàng hỏi.

Màn sương dần dần biến mất, người kia mỉm cười, âm thanh ngọt ngào mê hoặc vô chừng.

“Là Hồ Tiên.”

Đứng lên, người đó tiến về phía tôi.

Trong màn sương mỏng, tôi nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh mắt kia tựa hồ mang mấy phần quen thuộc, chợt nghĩ ánh mắt này mình đã từng thấy ở đâu.

Hắn toàn thân khoác áo bào màu trắng, nửa kín nửa hở.

Tôi kinh ngạc giữ chặt miệng, trong đầu chợt nổ đùng một tiếng.

Nam nhân! Nam nhân tuyệt trần.

Trời ơi, tôi không phải đang mơ xuân mộng đấy chứ.

Hu hu, không cần đâu. Cô nương tôi dù sao vẫn là người thuần khiết, chuyện như thế này không thể đâu.

Nhưng điều càng đáng chết hơn chính là, cơ thể tôi đột nhiên lại có phản ứng.

Phản ứng rất lạ.

Nóng, nóng bừng, cảm giác nóng rực này thật sự không bình thường.

Kẻ tự xưng là nam nhân Hồ Tiên đi mấy bước tiến đến trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi: “Hồng nương đã vướng tơ hồng. Là ta đến để gặp nàng, Tiểu Tình”.

“Tại sao lại biết tên của ta?”, tôi sững người, lùi sau một bước hỏi.

Đối phương mỉm cười ưu nhã, vươn tay túm lấy eo tôi, nói: “Vì, ta vì nàng nên mới đến. Lúc này, nàng chớ nên do dự, chỉ cần tận hưởng là được rồi. Ta sẽ cho nàng cảm giác khoái lạc nhất”.

Mặt tôi đỏ lựng lên.

Khoái lạc…

Về cơ bản tôi cũng hiểu đó là chuyện gì.

Nhưng chuyện này chỉ có thể làm cùng với người mình yêu mà thôi.

Tôi vốn không biết tên nam nhân này.

“Không…”

“Không nên cự tuyệt ta, vì duyên phận đã để ta đến bên nàng. Nàng rất nóng có phải không? Cơ thể nàng sắp không khống chế được nữa rồi đúng không? Rất muốn ta hôn nàng, động chạm tới nàng, cùng nàng ân ái phải không? Không cần kiềm chế, ta sẽ làm tất cả để nàng hài lòng.”

Đêm khuya, cây anh túc gây nghiện này dường như đã hạ độc tôi.

Tôi cảm thấy đầu óc mơ màng không còn tỉnh táo nữa, chỉ có cảm giác trên cơ thể là còn chân thực.

Lý trí là gì, tôi hoàn toàn không còn nữa.

Tôi rất muốn được ôm hôn, được âu yếm và được làm chuyện vượt quá giới hạn kia.

Đưa tay lên, lần tới khuy áo trước ngực, tôi bắt đầu cởi y phục của mình.

Chút ý thức còn lại đang cố vùng vẫy muốn kêu cứu nhưng không thể, cánh tay kia cũng không chịu sự khống chế của tôi nữa.

Nếu tiếp tục thế này, tôi… sẽ rơi xuống hố sâu mất thôi.

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset