Chương 216

Chương 216

Tay Vu lão vung lên, Nhiếp Quyển bắn ra một đạo bạch quang nhàn nhạt, một bóng người dần dần rõ ràng hiện ra.

Lý Cường chấn động, bóng người chính là Hầu Phích Tịnh. Không đợi hắn hiểu được, hình ảnh đã tiêu tán.

Lý Cường vội vàng hỏi: ” Lão ca của ta như thế nào?”

Mai Du Băng cũng nóng nảy, hắn và Hầu Phích Tịnh quan hệ cực tốt, hai người chính là vong niên chi giao. Hắn cũng vội vàng hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”

Vu lão nói: ” Nơi hắn xuất hiện ta không biết rõ ràng là nơi nào, nhưng có thể từ cảnh vật chung quanh nhận thức, các ngươi đi nhiều địa phương, hãy nhìn thử là nơi nào.” Hắn khải động Nhiếp Quyển. Đây là hình ảnh lưu lại trong Nhiếp Quyển, không cần hắn phí tâm lực thôi trắc nữa.

Bạch quang chớp động hóa thành hình ảnh, liên tục thoáng hiện không ngừng, tốc độ cực nhanh, Lý Cường kiệt lực dùng tâm niệm ghi nhớ. Ước chừng chia ra vài phút, hình ảnh càng ngày càng đạm, từ từ biến mất.

Lý Cường nhắm mắt nhớ lại, mặc dù chỉ có một hồi, nhưng Nhiếp Quyển lại cấp ra rất nhiều cảnh vật, nếu không dùng tâm niệm ghi nhớ, hẳn là không có khả năng nhớ kỹ.

Mai Du Băng cũng nhắm mắt nhớ lại, một hồi lâu, hai người đồng thời lắc đầu.

Lý Cường than thở: ” Địa phương này ta chưa từng đi qua, quá rối loạn, nghĩ không ra đầu mối.”

Mai Du Băng nói: ” Kỳ quái, hình như là một địa phương xa lạ, tất cả các tinh cầu của Phong Duyên Tinh tu chân giới ta cơ hồ cũng đã đi qua hết, nhưng chưa từng nhìn thấy qua cảnh vật như vậy, đó rốt cuộc lại là nơi nào?” Hắn là cao thủ luyện đan, phải thường xuyên ra ngoài hái linh thảo dị quả, đi nhiều địa phương còn hơn Lý Cường, nhất là tinh vực phụ cận hắn càng thêm quen thuộc.

Vu lão trầm ngâm chốc lát, nói: ” Vậy thì phiền toái rồi…”

Lý Cường với chuyện của mình thì không sao cả, nhưng việc có liên quan đến an nguy của Hầu Phích Tịnh, hắn không còn cách nào mà không quan tâm. Hắn hướng Vu lão hành lễ nói: ” Phiền toái Vu lão thôi trắc một chút hành trình của lão ca ta, hắn là từ Cố Tống quốc của lục địa xuất phát.”

Nặc Tác muốn nói lại thôi, hắn không đành lòng để cho Vu lão chịu một lần thống khổ, nhưng hắn cũng biết Vu lão không có cách nào cự tuyệt Lý Cường.

Vu lão gật đầu nói: ” Cũng được, ta lại thôi trắc một lần, các ngươi phải cẩn thận mà xem, ta không làm được thêm lần thứ hai đâu.” Trầm mặc chốc lát, hắn còn nói: ” Nặc Tác, ta để lại một khối ngọc đồng giản, đặt trong Nhiếp Quyển, đợi một hồi, ngươi lấy ra xem.”

Nặc Tác bất an giật nhẹ thân thể, gật đầu không nói.

Vu lão há mồm phun ra một búng máu, Nhiếp Quyển kịch liệt chấn chiến lên.

Một đạo cột sáng màu xanh do Nhiếp Quyển phát ra, rất nhanh ở trên Nhiếp Quyển ngưng tụ thành một mặt gương rất lớn. Lần này hình ảnh phi thường rõ ràng, túc túc thoáng hiện khoảng ba phút lâu. Mai Du Băng và Lý Cường nhìn không chớp mắt, cho đến khi hình ảnh biến mất.

Lý Cường phát hiện Hầu Phích Tịnh chạy đến rất nhiều tinh cầu xa lạ, mới nhất là đi đến Huyễn Thụ Tinh, đây là do Nhiếp Quyển mới thôi trắc đi ra.

Mai Du Băng than thở: ” Tinh lộ này ta không có đi qua, rất xa lạ a.”

Chợt nghe Nặc Tác kêu lên: ” Vu lão…Vu lão…” Trong lòng Lý Cường cả kinh, chỉ thấy Vu lão nằm trên mặt đất, miệng phun ra từng ngụm máu tươi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Lý Cường.

Mai Du Băng cũng ngẩn ra, hắn nhanh tay móc ra một viên linh đan bỏ vào trong miệng Vu lão, sau đó dùng thần thức thăm dò xem xét.

Lý Cường hỏi: ” Vu lão làm sao vậy?”

Nặc Tác kích động kêu lên chói tai: ” Vu lão đã dùng chính mạng của mình để đổi với việc đoán trước….ai! Nhiếp Quyển không thể liên tục đoán trước, Vu lão thôi trắc quá nhiều rồi.”

Mai Du Băng lắc đầu thở dài, nói: ” Hắn không được, cho dù La Thiên Thượng Tiên có đến cũng không hữu dụng.”

Lý Cường đỡ lấy Vu lão, nói: ” Vu lão, xin lỗi, ta không biết có kết quả thế này…ai, thật sự là xin lỗi…”

Nét mặt già nua của Vu lão hiện lên một tia hồng quang, có chút cười nói: ” Tiền bối, không có gì không tưởng nổi cả, từ khi ta hiến thân cho Nhiếp Quyển, đã không còn tính toán mình sẽ sống bao lâu, a a, chuyện gì tới sẽ tới.”

Lý Cường vốn là người không chịu thua, hắn nói với Mai Du Băng: ” Gia gia, chúng ta lại khai đan đỉnh, có thể tu luyện ra thần đan cứu mạng hay không?”

Mai Du Băng lắc đầu nói: ” Dù mở ra cũng làm không được nữa, hắn và Nhiếp Quyển có tương quan, không phải như người thường.”

Thần thái Vu lão tự nhiên, mỉm cười nói: ” Đừng bận rộn nữa, tiền bối, ta có mấy câu muốn nói…”

Lý Cường lần đầu tiên sinh ra lòng hối hận, hắn không nghĩ đến đoán trước cũng cần phải dùng mạng sống để đánh đổi, Nhiếp Quyển này thật là quá tà khí. Hắn áy náy nói: ” Vu lão, ngươi nói.”

Vu lão khó khăn đưa tay lên, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nói: ” Người nọ còn chưa tranh đấu với người khác, nhưng cũng sẽ nhanh thôi, hắn đánh không thắng đối thủ đâu, thất bại hắn sẽ rất thảm…đây cũng là một cơ hội cho tiền bối…nếu tiền bối tin tưởng Nhiếp Quyển…khái khái…” Nói chưa dứt lời, lại phun ra một ngụm máu tươi, Nhiếp Quyển trên mặt đất cũng đã dính đầy máu tươi của hắn.

Lý Cường nói: ” Gia gia, mau giúp một tay.” Thần dịch lực của hắn quá bá đạo, không thể dùng cứu trợ Vu lão.

Mai Du Băng đưa tay đỡ lấy Vu lão, chân nguyên lực tinh thuần cuồn cuộn dũng mãnh truyền vào không ngừng, tạm thời giúp hắn chống đỡ.

Vu lão tiếp tục nói: ” A a…khái khái, kỳ thật kết quả này ta đã biết, nhưng có thể hóa giải nguy cơ của Sở vu tộc…đã thỏa nguyện rồi, tiền bối…vận mệnh sau này của ngươi nửa hung nửa tốt…khái khái…hãy…hãy nhìn…vào sự cố gắng của chính mình…”

Vu lão cúi đầu, hàm hồ không rõ nói thầm vài câu. Lý Cường một mực chú ý nghe hắn nói, nhưng mấy câu cuối quá mơ hồ, hình như đang nói cái gì mà Thanh Đế, Lý Cường không đành lòng tiếp tục hỏi thêm.

Vu lão đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: ” Nặc Tác, ta và ngươi làm bạn…tiền bối…xin buông tay…ta đi…”

Nhiếp Quyển bắn ra một đạo hồng quang, Lý Cường và Mai Du Băng buông tay ra, trong mắt hai người tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Vu lão an tường nhắm mắt lại, do hồng quang chiếu xuống, thi thể hắn toát ra một lũ khói đen, bị hấp tiến vào Nhiếp Quyển.

Nặc Tác bay tới bên Nhiếp Quyển, thấp giọng nói: ” Sở vu tộc phải chọn lựa Vu lão một lần nữa, hai vị tiền bối có định xem lễ hay không?”

Lý Cường biết Nặc Tác đang muốn hạ lệnh đuổi khách, hắn đứng dậy nói: ” Nặc Tác, xin lỗi…”

Nặc Tác nói: ” Tiền bối, ta không có ý tứ muốn trách cứ tiền bối, đây là vận mệnh của Vu lão, là do chính hắn tự mình lựa chọn, tiền bối không cần để ý.” Nặc Tác nhìn qua có chút ưu thương, hắn là quỷ hồn ngưng thể, cho nên càng phát ra vẻ âm trầm quỷ dị. Lý Cường tạm thời bỏ qua ý định tìm Quỷ Vương đại tôn tới, bởi vì thời cơ bây giờ không thích hợp.

Mai Du Băng còn nhớ chuyện của Hầu Phích Tịnh, hắn nói: ” Tiểu ca nhi, chúng ta cáo từ trước đi, đừng ảnh hưởng Sở vu tộc trọng tuyển Vu lão.”

Lý Cường hít một hơi thật sâu, nói: ” Nặc Tác, sau này nếu có việc, có thể đến Hồi Xuân Cốc tìm gia gia, ông ấy có thể tìm được ta, mặc khác, Nặc Tác, nếu ngươi có thể thoát ly Nhiếp Quyển, thì tới tìm ta đi.” Nặc Tác không nói gì, chỉ thi lễ.

Lý Cường và Mai Du Băng cáo từ đi ra, rời khỏi trú địa của Sở vu tộc.

Bạn đang đọc chuyện tại

TruyenFull.vn

Mai Du Băng hỏi: ” Tiểu ca nhi, tinh lộ này ngươi quen thuộc không?”

Lý Cường đem thần thức tiến vào Định Tinh Bàn, dựa vào trí nhớ đem tinh lộ tiêu thức đi ra, lúc này mới phát hiện Huyễn Thụ Tinh quả thật là rất xa xôi.

Lý Cường nói: ” Gia gia, quá xa rồi, đợi tìm được truyền tống trận lại không còn kịp, ta phải dùng đại na di để đi, có lẽ chạy tới kịp.”

Mai Du Băng lại càng hoảng sợ, đại na di ngay cả cao thủ Đại Thừa kỳ cũng không chắc có thể sử dụng, bình thường chỉ có người đạt tới thực lực Tán tiên mới có thể tùy tâm sở dục sử dụng đại na di, hơn nữa ý tứ của Lý Cường rất minh xác, hắn là cần phải tinh không đại na di.

Mai Du Băng không khỏi than thở: ” Tiểu ca nhi, ngươi bây giờ thật sự là cao thâm khó lường a, ta không có cách nào đuổi kịp ngươi cả, dẫn người đại na di cũng phải rất tận tâm lực, ai, xem ra ta không thể giúp được Hầu lão ca rồi.”

Lý Cường nói: ” Gia gia, ông có thể đi tới Phong Duyên Tinh đợi ta không? Ta đi tới Huyễn Thụ Tinh tìm lão ca, sau khi trở về ta muốn luyện chế thần đan, ta còn thiếu một chút linh dược, phải có gia gia trợ giúp chuẩn bị.” Hắn nói cho Mai Du Băng nghe một ít dược liệu cần thiết.

Thật ra Mai Du Băng cũng rất muốn tham dự luyện chế thần đan, hắn đối với Bối Dã Đan Đỉnh tràn ngập tò mò, nếu có thể nhìn thấy được quá trình luyện chế thần đan, hắn có thể từ trong đó lĩnh ngộ được rất nhiều ảo diệu. Hắn không chút do dự nói: ” Được, ta đi thu thập linh dược, nhưng chủ dược luyện chế thần đan ta tìm không được, chỉ có thể tìm được thứ gì ở thế giới này có thôi.”

Lý Cường cười nói: ” Chủ dược đã có, còn thiếu chút ít phụ dược, chờ ta trở lại chúng ta sẽ bắt đầu luyện đan, ta sẽ rất nhanh quay trở lại.” Hắn rất tự tin với chính mình. Bởi vì từng đối kháng qua với Kiền Thiện Dong, Thiên Thực lão tiên và Đại Nam Phong Ngự, mặc dù không đánh bại ai trong đó, nhưng hắn vẫn vô cùng tin tưởng, bây giờ tại tu chân giới, hắn đã không cần e ngại gì người tu chân nữa, hắn tự tin chỉ cần có thể kịp thời chạy tới, vô luận là ai tranh đấu cùng Hầu Phích Tịnh, hắn đều có thể giải quyết đối thủ.

Mai Du Băng vẫn còn có điểm lo lắng, hắn hỏi: ” Tiểu ca nhi, Ly Vẫn Đan còn không?”

Lý Cường nói: ” Còn có vài viên, a a, ta không cần dùng, gia gia không cần lo lắng. Được rồi, Nữu Nữu sẽ lập tức đi Phong Duyên Tinh, gia gia tới Cổ Kiếm Viện hay Trọng Huyền Phái, có thể cho môn hạ đệ tử đi tìm nàng. Gia gia, ông yên tâm đi, ta không có việc gì đâu.”

Nói xong, Lý Cường huyễn xuất Kình Thiên thần giáp, phất tay chiêu xuất Chiến Hồn Đao, cười nói: ” Gia gia, Phong Duyên Tinh gặp lại.” Chỉ nghe một tiếng sét đánh vang lên, hắn hóa thành một đạo kim mang bay đi.

Mai Du Băng huyền không đứng giữa không trung, thì thào lẩm bẩm: ” Tiểu ca nhi rốt cuộc đang tu luyện cái gì a? Thật sự là không thể tư nghị.” Hắn đang chuẩn bị trở về, chợt thấy kiếm quang chớp động phương xa, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Người tu chân ở Thiên Đình Tinh tương đối không nhiều lắm, bởi vậy người tu chân ở Thiên Đình Tinh hắn gần như đều quen biết, hắn phun ra phi kiếm, hướng phương hướng kiếm quang chớp động bay đi.

Chỉ chốc lát sau, Mai Du Băng đã đuổi tới, hắn bây giờ là cao thủ cấp tông sư Hợp Thể sơ kỳ, ở Thiên Đình Tinh đã không còn ai so sánh được với hắn. Hắn đuổi kịp kiếm quang phía trước, rồi đột nhiên hiện thân trong không trung.

Đó là hai người tu chân đang phi hành, nhìn thấy Mai Du Băng liền lập tức ngừng lại.

Hai người này Mai Du Băng đều nhận ra, hắn cười nói: ” Các ngươi sao lại đến đây, a a, sư tôn ngươi mới vừa đi a.”

Nguyên lai là Triệu Hào và một đệ tử Cổ Kiếm Viện, Triệu Hào vui vẻ nói: ” Mai lão gia tử, sư tôn ta ở nơi nào? Ta có việc gấp tìm ông ấy.”

Mai Du Băng cười khổ nói: ” Ai có thể đuổi kịp sư tôn ngươi a, hắn dùng chính là tinh không đại na di, không biết đã đi đến nơi nào rồi, ngươi có tới sớm một bước thì chỉ có thể nhìn thấy hắn thôi, xảy ra chuyện gì?”

Gương mặt của Triệu Hào biến sắc, hắn lo lắng nói: ” Làm sao mới có thể liên lạc được sư tôn a? Ta dùng pháp bảo liên lạc do sư tôn lưu lại, ở Thiên Đình Tinh đã vòng vo thật lâu, nhưng lại không có phản ứng, thật sự là gấp muốn chết người.” Hắn làm sao nghĩ đến Lý Cường lại dùng kỳ môn trận pháp phong bế sở vu tộc đồng thời cũng đã ngăn trở sự liên lạc của bọn họ trong lúc đó, một khi mà Lý Cường dùng tới tinh không đại na di, trong thời gian ngắn đã rời đi rất xa, bây giờ không còn biện pháp nào nữa.

Mai Du Băng an tĩnh nói: ” Ngươi đừng vội, nói cho ta biết xảy ra chuyện gì!”

Triệu Hào nói: ” Linh nhi tiền bối và người tu chân của Tuệ Hành Cung đánh nhau, Mị nhi cô nương phóng ra thần thú….ai, bây giờ đã loạn thành một đoàn, Cổ Kiếm Viện và Trọng Huyền Phái cũng đã ra mặt điều giải, nhưng Linh nhi tiền bối lại vẫn rất tức giận, Mị nhi cô nương bảo chúng ta mau nhanh tìm sư tôn trở về, nàng nói chỉ có sư tôn mới có thể giải quyết chuyện này.”

Mai Du Băng ngạc nhiên nói: ” Cái gì Linh nhi Mị nhi, các nàng là ai a?”

Triệu Hào lúc này mới nhớ tới Mai Du Băng cũng không biết rõ tình huống, hắn cười khổ nói: ” Lão gia tử, các nàng đều là bạn tốt của sư tôn, bây giờ phải làm sao? Linh nhi tiền bối công lực cao tuyệt, không ai có thể khuyên giải được nàng…hơn nữa Mị nhi cô nương càng lợi hại….ai.”

Mai Du Băng còn chưa từng nhìn thấy Triệu Hào gấp gáp như vậy, nhưng lúc này cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là an ủi nói: ” Đừng có gấp, ta cùng ngươi về Phong Duyên Tinh, chỉ cần có thể trì hoãn thời gian, sư tôn ngươi rất nhanh sẽ trở về thôi.”

Triệu Hào không cách nào bèn nói: ” Cũng chỉ có vậy thôi, lão gia tử chúng ta mau nhanh trở về một chút, ta đi ra đã lâu, ai, không biết tình huống bây giờ thế nào nữa.” Hắn có vẻ vô cùng lo lắng.

Mai Du Băng gật đầu vừa muốn đi, đột nhiên nhớ tới còn có một chút linh dược cất giữ trong Hồi Xuân Cốc, phải trở về lấy, vì vậy nói: ” Các ngươi đi trước, ta về nhà tìm ít đồ vật, chúng ta gặp nhau tại Cổ Kiếm Viện.”

Triệu Hào không nói thêm nữa, lập tức thi lễ cáo từ.

Từ khi có Chiến Hồn Đao, Lý Cường không còn sợ hãi chuyện tinh không đại na di nữa, hắn phát hiện nhờ vào Chiến Hồn Đao tiến hành na di, tốc độ chẳng những nhanh hơn vả lại không sợ chướng ngại gì ở phía trước, dựa vào đặc tính không gì ngăn trở được của Chiến Hồn Đao, hắn có thể dễ dàng xuyên qua tuyệt đại bộ phận chướng ngại vật, vẫn không ngừng đại na di liên tục.

Lý Cường nhanh chóng hướng tới mục đích Huyễn Thụ Tinh na di đi.

Dọc theo đường đi hắn không ngừng xem xét Định Tinh Bàn, xác minh phương vị chính xác khi na di. Lý Cường cũng cảm thấy kinh ngạc, sau khi tiến vào cảnh giới Ngũ Kình Thiên không ngờ có thể na di với khoảng cách xa xôi như thế, tựa hồ so với tinh diệu còn nhanh và xa hơn. Trên đường hắn cũng dừng lại vài lần khôi phục công lực, đại bộ phận thời gian đều dùng đại na di.

Huyễn Thụ Tinh là một tinh cầu kỳ lạ, đại địa do vô số lá cây thật lớn cấu thành, một mảnh lá cây có thể lớn bằng phương viên nửa công đất, đạt hơn mười thước, hơn nữa tất cả còn là mộc chất, những nhánh cây to lớn tạo thành đại địa.

Mặt đất của Huyễn Thụ Tinh tổng cộng do hơn mười tầng tạo thành, từ những khe hở nhìn xuống, tầng tầng lớp lớp sâu không thấy đáy, nhưng những khe hở lớn như vậy thì rất ít, thường nhìn thấy những khe hở nho nhỏ, cả Huyễn Thụ Tinh nhìn giống như một mê cung thật lớn.

Huyễn Thụ Tinh do một gốc cây thần mộc trưởng thành, trong truyền thuyết là do thần nhân trồng một mầm cây, trong một cơ hội ngẫu nhiên mà lại sinh trưởng, hình thành nên Huyễn Thụ Tinh.

Lý Cường vừa bước lên Huyễn Thụ Tinh, đã bị cảnh đẹp trước mắt làm rung động, cảnh sắc của Huyễn Thụ Tinh khác hẳn với sự tưởng tượng của hắn.

Bởi vì lá cây do Thần Mộc hình thành vượt quá tưởng tượng về sự khổng lồ, sau khi bước trên Huyễn Thụ Tinh thì không ai có thể nhìn thấy được hình dáng của lá cây đó, màu xanh biếc kinh mạch đột khởi tựa như nham thạch, nằm bên cạnh đất bùn vô số, bên trên trưởng thành đủ loại thực vật, có vẻ sinh cơ bừng bừng.

Lý Cường cũng không cách nào nhận ra đường đi, trên mặt đất cao thấp phập phồng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một cái khe sâu bề ngang chừng bảy, tám thước, bên trong rất sâu hơn nữa còn không thấy rõ.

Lý Cường thu hồi Chiến Hồn Đao, tùy tiện biến ảo một chút ngoại hình, đi về phía trước.

Vô số loài chim không biết tên đang bay quanh trên không trung kêu to, cách đó không xa truyền đến tiếng nước chảy.

Chuyển qua một khúc quanh nham bích bằng mộc chất( gỗ) màu xanh biếc, trước mắt xuất hiện một cái khe thật lớn, bề ngang chừng nửa công đất, Lý Cường đang đứng bên bờ cái khe. Miên duyên bờ khe hai bên nhìn không thấy cuối, mây khói liễu nhiễu mơ hồ lóe lên quang mang màu xanh nhạt, có mười mấy luồng khói xoắn bay lên, không cần bay thấp xuống đáy thì ở giữa không trung đã hóa thành vụ khí bạch mang mang tán ra, không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo ươn ướt tràn ngập linh khí. Lý Cường cảm thấy vô cùng sảng khoái, không khỏi thầm khen: ” Nơi này thật sự là một địa phương tuyệt vời.”

Cái khe lớn mọc đầy các loại dây leo, sinh trưởng xuống phía dưới, gió lớn thổi qua phảng phất như có vô số cành liễu lắc lư, đung đưa phiêu đãng. Khác hẳn cái khe do đất đá tạo thành, bởi vì đây là do thần thụ diệp hình thành, có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp không gian khe hở, mỗi một tầng đều rất lớn, có thể nhìn thấy được một ít cành cây màu xanh biếc, cành cây nào nhỏ nhất cũng phải hơn mười thước thô to, còn những cành cây lớn thì nhìn qua giống như những vách đá thật lớn.

Lý Cường bay lên, hắn từ khe nứt lớn bay về phía nam, dọc theo đường đi cảnh đẹp không ngừng, làm hắn nhìn thấy quả thật như say, cảm giác Huyễn Thụ Tinh cho hắn giống như là thiên đường nhân gian. Dần dần, hắn phát hiện dưới đáy cốc có tung tích của con người hoạt động. Hắn nhớ tới khôi lỗi Cam Lăng Nhị của Câu Lam Tinh, liền dừng lại hoán xuất Hàm Mộc linh suất tìm Cam Lăng Nhị ra.

Cam Lăng Nhị đã tu vào linh kiếm thể, mặc dù công lực còn yếu, nhưng đã có thể ngưng thể.

Cam Lăng Nhị đi ra vừa nhìn thấy Huyễn Thụ Tinh, nhất thời liền ngây dại, một hồi lâu hắn lăng không quỳ xuống, giơ hai tay hành đại lễ của Linh Quỷ giới, hắn không thể khóc, chỉ là nghẹn ngào nói: ” Cảm ơn đại ca đưa ta trở lại cố hương, Cam Lăng Nhị không cách nào báo đáp ân tình của ngài, ta chỉ xin hành lễ với đại ca.”

Trong lòng Lý Cường đau xót, hắn cũng không phải vì Cam Lăng Nhị mới đi đến Huyễn Thụ Tinh, Cam Lăng Nhị nhìn thấy cố hương thì tâm tình kích động đã lây nhiễm đến hắn, về cố hương đã trở thành giấc mộng của hắn, thời gian càng dài hắn lại càng cảm thấy khiếp đảm. Bằng tu vi của Lý Cường bây giờ, về địa cầu đã không còn trở ngại, nhưng trải qua nhiều năm tháng như vậy, hắn thật không biết làm sao đối mặt cố hương, trong lòng hắn rất rõ ràng, quê quán nhất định đã không còn gì nữa.

Lý Cường nói: ” Huynh đệ, đứng lên đi, ta cùng ngươi về nhà nhìn xem.” Nói xong trong lòng hắn lại đau xót, hắn vội xoay người nhìn ra phương xa.

Cam Lăng Nhị đã tu luyện đến cảnh giới linh kiếm thể, thân hình hoàn toàn ngưng kết, nhưng vẫn còn vụ khí màu xám nhàn nhạt vờn quanh trong người. Hắn bay lên, nhìn chung quanh một hồi, nói: ” Đại ca, nơi này là Bộc Bố Thụ hạp cốc, là nơi hẻo lánh vắng vẻ nhất của Huyễn Thụ Tinh, địa hình nơi này rất phức tạp, cho dù là người tu chân cũng không đến đây ở đâu.”

Cam Lăng Nhị giới thiệu về Huyễn Thụ Tinh cho Lý Cường, hắn từ nhỏ ở Huyễn Thụ Tinh lớn lên tu chân, đối với Huyễn Thụ Tinh phi thường quen thuộc. Huyễn Thụ Tinh có hơn trăm môn phái tu chân, cơ bản đều là từ bên ngoài tinh cầu di cư tới, bổn địa cũng có một ít thổ dân, là thuộc về người nguyên thủy khai hóa nơi này, thực vật của bọn họ là một loại trứng của phi trùng và Loa Xác Trùng ký sinh trên thần mộc, người tu chân gọi họ là Thụ Nhân. Thụ Nhân phân ra từng bộ tộc, họ sinh sống bên trong Huyễn Thụ Tinh, rất ít có khả năng nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, người hoạt động tại những hạp cốc trong thụ chính là do Thụ Nhân khai phá lưu lại.

Người tu chân bởi vì có thể phi hành, cho nên đại đa số đều sinh sống ở mặt ngoài của Huyễn Thụ Tinh. Huyễn Thụ Tinh tổng cộng có mười mấy tầng mặt đất, hai tầng bên trên là thiên hạ của người tu chân, cũng có một ít người phàm sinh hoạt ở chỗ này, những người này cũng là đi theo người tu chân di cư tới. Ở bảy, tám tầng trung gian là các loại động vật sinh sống, còn tầng thấp nhất chính là Thụ Nhân thổ dân của nơi này.

Nghe nói Thụ Nhân của nơi này rất nhiều, ước chừng hơn trăm vạn, chia làm rất nhiều bộ tộc, nhưng cho tới bây giờ bọn họ không lên tới tầng bên trên, nghe nói con mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vật trong bóng đêm, một khi đi tới địa phương sáng ngời thì con mắt sẽ hoàn toàn không thể nhìn thấy được vật gì.

Bộc Bố Thụ hạp cốc là một hạp cốc vắng vẻ hẻo lánh của Huyễn Thụ Tinh, Huyễn Thụ Tinh có chín hạp cốc nổi tiếng, trong đó tụ tập tu chân môn phái nhiều nhất là Thần Mộc Hạp, nơi đó có môn phái tu chân của Cam Lăng Nhị – Thanh Mộc Môn.

Nói đến môn phái của mình, ngữ khí Cam Lăng Nhị hiện ra vẻ hưng phấn và chờ mong cực độ, hắn nói: ” Thanh Mộc Môn chúng ta mặc dù chỉ là một môn phái nhỏ, tại Huyễn Thụ Tinh so ra còn kém đại môn phái, nhưng Thanh Mộc Môn chúng ta chiếm cứ một trong những địa điểm tốt nhất của Thần Mộc Hạp, có một Thần Mộc Tỉnh( giếng), xuất sản bảo bối nổi tiếng nhất của Huyễn Thụ Tinh – Thần Mộc Chi Dịch…”

” Thần Mộc Chi Dịch?”

Lý Cường đột nhiên nhớ lại lúc còn ở Tuyết Long Thành, có nghe Kiền Thiện Dong nói qua muốn đến Huyễn Thụ Tinh thu thập Thần Mộc Chi Dịch, không nghĩ tới hắn nói về Huyễn Thụ Tinh chính là nơi này. Hắn hỏi: ” Thần Mộc Chi Dịch có tác dụng gì?”

Cam Lăng Nhị nói: ” Thần Mộc Chi Dịch là bảo bối của tất cả tu chân môn phái ở đây, bởi vì Huyễn Thụ Tinh không có tinh thạch, chỉ có thể dựa vào Thần Mộc Chi Dịch để trúc cơ tu hành, bất luận vừa mới tu chân hay là tu chân cao thủ, đều cũng cần Thần Mộc Chi Dịch trợ giúp tăng lên tu vi của chính mình, đáng tiếc chúng ta không có tinh thuần Thần Mộc Chi Dịch, chỉ biết nùng súc tinh luyện, theo truyền thuyết, nếu có được tinh thuần Thần Mộc Chi Dịch, vậy là một loại Thần Dịch không tưởng nổi, có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt.”

Hứng thú của Lý Cường nhất thời nổi lên, hắn có Bối Dã Đan Đỉnh, muốn làm ra tinh thuần Thần Mộc Chi Dịch thì rất dễ dàng. Hắn nghĩ: Có lẽ lúc tu luyện thần đan thì có thể dùng tới Thần Mộc Chi Dịch.

Cam Lăng Nhị nói: ” Đại ca, chúng ta bay quá chậm rồi, huynh có thể đưa ta thuấn di qua không? Thần Mộc Hạp ngay phía tây nam.”

Tâm tình của Cam Lăng Nhị Lý Cường hoàn toàn có thể giải thích, hắn cười nói: ” Được, ta mang ngươi đi.” Cam Lăng Nhị hóa làm một lũ khói đen, bám vào đầu vai Lý Cường, truyền âm nói: ” Đại ca, được rồi.”

Một đạo kim quang chớp động, Lý Cường thuấn di đi.

Thần Mộc Hạp tại Huyễn Thụ Tinh là một địa phương phi thường nổi danh, nơi đó là một đại hạp cốc miên duyên mấy ngàn công lý, hình dáng giống như là một khối gỗ cổ mở to miệng, nó là do một đoạn nhánh cây của Thần Mộc chủ thụ khai mở hình thành. Từ trên cao nhìn xuống, còn lại dấu vết khai mở của nhánh cây như nước xoáy lưu lại, ngàn kỳ trăm quái kéo dài lên trên, bên trên ký sinh vô số cây cối dây leo cỏ dại, dày đặc lại sinh cơ bừng bừng, từ xa nhìn lại phảng phất như rong rêu đang bám chặt trên tảng đá xanh biếc.

Lý Cường phiêu phù đứng trên trời cao.

Cam Lăng Nhị bay ra ngưng hình, lẩm bẩm thì thào nói: ” Ta đã trở về…đã trở về, còn có ai ở nhà a….ta rốt cuộc về nhà rồi…” Chỉ nói mấy câu như vậy, hắn cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Lý Cường không chú ý Cam Lăng Nhị nói cái gì, lực chú ý của hắn hoàn toàn tập trung dưới Thần Mộc Hạp. Hắn nhớ tới khi nhìn thấy hình ảnh trong Nhiếp Quyển, mặc dù lúc ấy nhìn thấy rất mơ hồ, nhưng hắn biết chuyện sẽ phát sinh tại Thần Mộc Hạp. Làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là hắn cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, ở lúc nào sẽ phát sinh, nhưng hắn biết có liên quan tới Hầu Phích Tịnh.

Tin tức do Nhiếp Quyển cung cấp rất mơ hồ, chỉ có nhân tài như Vu lão mới có khả năng hoàn toàn lĩnh hội hàm ý trong đó, Lý Cường mặc dù cũng thấy được, nhưng tuyệt đại bộ phận cũng rất khó giải thích. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại cảnh vật hiện ra trong Nhiếp Quyển, theo sự đoán trước, chuyện hẳn là còn chưa phát sinh, có thể Hầu Phích Tịnh còn chưa đi đến Huyễn Thụ Tinh.

Lý Cường nghĩ thầm: ” Chỉ cần tìm được nơi đó rồi đợi Hầu lão ca tới gặp mặt, ta thì sợ gì?” Hắn âm thầm thấy may mắn vì mình chạy tới trước, trong lòng cuối cùng thấy yên ổn xuống.

Cam Lăng Nhị đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng, mãnh liệt bay về phía Thần Mộc Hạp, tốc độ cực nhanh ước chừng là cực hạn của hắn. Lý Cường rất nhẹ nhàng đi theo sát phía sau hắn, hắn biết Cam Lăng Nhị đã không còn nhẫn nại được nữa.

Theo hướng Tây của Thần Mộc Hạp phi hành, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy kiếm quang xẹt qua. Bởi vì đại bộ phận người tu chân của Huyễn Thụ Tinh đều dùng phi kiếm do Thần Mộc luyện chế, cho nên kiếm quang nơi này đều là màu xanh biếc.

Lý Cường và Cam Lăng Nhị phi hành có vẻ rất đặc biệt, Lý Cường giống như đang bước chậm tại không trung, chung quanh không có kiếm quang vờn quanh, tốc độ nhìn như thong thả, nhưng lại không hề chậm hơn phi kiếm. Cam Lăng Nhị hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng, ở phía trước cấp tốc phi hành, tiếng xé gió vang vọng hạp cốc.

Bay không tới mười phút, tại một khúc quanh của Thần Mộc Hạp, Cam Lăng Nhị đột nhiên dừng lại, ấp a ấp úng nói: ” Ở…phía trước…chính là Thanh Mộc Môn…”

Phiêu Miểu Chi Lữ

Phiêu Miểu Chi Lữ

Status: Completed Author:

Lý Cường, một tổng giám đốc công ty đa tài bị bạn thân và người tình lừa mất hết sự nghiệp. Hắn điên cuồng giết người bạn phản và tình địch ấy, rồi đứng trên bờ vực bị lao tù, tử hình. Nhưng, một người bạn cũ kỳ quái đã gặp hắn, nhắc lại câu nói 5 năm về trước. Chấp nhận hay không chấp nhận? Hắn không còn lựa chọn, và con đường phiêu lưu qua các thế giới bắt đầu. Đó là thế giới cổ đại của Trung Hoa, thế giới văn minh tiên tiến. Một con đường với đầy cơ hội để chứng kiến những pháp bảo mê người, di tích của tiên nhân, chứng kiến những vật báu của thời trung cổ Tây phương, đụng mặt bao loại dã thú ly kỳ cổ quái... Con đường phiểu miểu của Lý Cường là con đường phiêu lưu của tưởng tượng, kỳ ảo, ly kỳ, và cũng đầy xúc động...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset