Mọi người trên quảng trường nhỏ đều ngạc nhiên và sửng sốt nhìn cô gái chạy băng băng.
Cháo trong nồi đã chín, tỏa mùi thơm. Nhưng không có ai để ý đến.
Bà cụ đẩy Lục Phồn: “ Cô gái kia gọi cháu đấy“.
Lục Phồn đứng im bất động, cơ thể như bị đóng băng. Anh ngạc nhiên hơn bất kỳ ai khác.
Trong tầm mắt, bóng dáng ấy tiến từ xa lại gần, giống như chim én, đột nhiên bay tới vào mùa đông.
Bay vào trong lồng ngực anh.
Khuôn mặt cô trắng nõn, cơ thể mềm mại.
Cô ôm eo anh.
Cô thở hổn hển.
Cô cứ như vậy xuất hiện trước mặt anh.
+++
Nghê Giản ổn định hơi thở, tâm trạng cũng trở lại bình thường. Cô chớp mắt mấy cái, để cho suy nghĩ và vành mắt phát nóng dần hạ nhiệt.
Cô rời khỏi lòng anh. Lục Phồn giật mình, vô thức kéo cô lại. Yết hầu của anh giật giật, môi mở ra, giọng nói khàn khàn: “ Em…“.
” Em đi cùng Tiểu Thiên đến đây“.
Nghê Giản nói tranh, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh.
Anh hơi đen đi một chút. Hơn nữa, râu cũng dài hơn, tạo thành một vòng xanh đen mờ mờ trên cằm, ngắn ngủn, không khó nhìn nhưng lộ vẻ tiều tụy. Cô thấy trên trán anh có vết thương.
Lục Phồn nhìn phía sau cô. Một chiếc xe việt dã SUV đỗ cách đó không xa, Mai Ánh Thiên đang tựa cửa xe nhìn sang bên này. Trên gương xe cột một chiếc dây lụa màu đỏ.
Lục Phồn thu ánh mắt, nhìn Nghê Giản hồi lâu. Trái tim anh hỗn loạn, miệng không biết phải nói câu gì trước. Một lúc sau, anh hỏi: “ Đến đây bao lâu rồi?“.
Nghê Giản đáp: “ Mới vài ngày“.
Ánh mắt Lục Phồn tối đen như mực: “ Ở đây rất nguy hiểm, có lẽ sẽ còn dư chấn, em…“.
” Em biết“. Nghê Giản cắt ngang lời anh, vội vã quay đầu liếc nhìn Mai Ánh Thiên.
Cô biết lúc này Lục Phồn vẫn đang phải làm việc, cũng nhớ lại lời mình đã nói. “ Em đi cùng Tiểu Thiên, anh làm việc cho tốt, về nhà gặp nhé“.
Cô nhón chân, cánh tay ôm lấy cổ anh, xiết mạnh một cái rồi nhanh chóng buông ra.
” Để lại mà ăn“. Cô lấy thứ gì đó trong túi nhét vào tay anh rồi quay người rời đi.
Mai Ánh Thiên mở cửa xe, Nghê Giản nhảy vào, đóng cửa lại.
Xe chạy dọc theo con đường đá sỏi.
Cô giống như cơn gió, và đi tựa như cơn gió.
Trước sau chưa đến năm phút đồng hồ.
Chiếc xe việt dã màu đen di chuyển qua khu rừng nhỏ, thoáng cái đã không nhìn thấy bóng.
Bà cụ sau lưng đi tới, nhìn con đường uốn lượn, hỏi: “ Cô bé đó là vợ của con phải không con trai?“.
” Vâng“.
Câu nói dường như có chút nghẹn ngào.
Anh cúi đầu xuống, nắm chặt hộp socola trong lòng bàn tay.
+++
Xe trên đường lên núi, Nghê Giản tựa người vào ghế, lấy hai thanh socola trong túi ném ra sau cho hai cô gái, rồi bóc một thanh đút cho Mai Ánh Thiên.
” Yên tâm chưa?“. Mai Ánh Thiên quay đầu nhìn cô.
Nghê Giản gật đầu: “ Rồi“.
Lúc đến thôn tiếp theo, mặt trời đã xuống thấp, các cô phát hết dược phẩm còn dư, xong chạy xe quay lại Nguyên Châu.
Hệ thống điện trong nội thành đã được gấp rút sửa chữa, ở khu tránh nạn các cô đã có thể sử dụng điện, nước nóng đầy đủ hơn so với trước, mọi người được rửa mặt và tắm giặt qua loa.
Tối hôm ấy, cuối cùng trong lều vải cũng phủ một ngọn đèn nhỏ.
Mai Ánh Thiên ngồi khoanh chân trong túi ngủ, trên đầu gối đặt một cuốn sổ. Cô đang ghi chép lại số lượng dược phẩm.
Nghê Giản đi vào đưa cho cô một tách cà phê. Mai Ánh Thiên ngạc nhiên: “ Ở đâu ra vậy?“.
Nghê Giản chỉ vào góc ba lô, nói: “ Không biết nhét vào đó từ khi nào, còn một túi, vừa vặn có nước nóng nhưng không đường không sữa, cậu thử xem“.
Mai Ánh Thiên lập tức cầm lấy nhấp một ngụm. Nghê Giản ngồi xuống trước mặt cô, ôm đầu gối nhìn.
” Lâu rồi không uống cái này, cậu thèm lắm hả?“.
” Không khoa trương đến mức ấy đâu“. Mai Ánh Thiên cẩn thận đặt tách xuống: “ Coi như cậu có lòng“.
Nghê Giản cười cười, không nói chuyện, ánh mắt rơi vào quyển sổ, im lặng một lát, khẽ hỏi: “ Trước kia mình không hiểu vì sao cậu lại thích công việc này đến thế, giờ có lẽ đã hiểu một chút rồi“.
Mai Ánh Thiên nhíu mày: “ Biết gì hả?“.
Nghê Giản thoáng suy nghĩ, đáp: “ Không biết nữa, chỉ là cảm thấy đã hiểu ra thôi“.
Mai Ánh Thiên không hỏi lại, nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nói: “ Mình cứ nghĩ hôm nay cậu sẽ ở lại kia”
Nghê Giản sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra “ ở kia” Mai Ánh Thiên nói tới là ở đâu.
” Mình sẽ không ở lại đó“. Nghê Giản nói: “ Và cũng không thể ở lại được“.
Cô không tiếp tục giải thích, nhưng Mai Ánh Thiên hiểu.
Hai người đều trầm mặc.
Một lúc sau, Mai Ánh Thiên bật cười.
Nghê Giản hỏi: “ Cậu cười gì thế?“.
” Không có gì“.
Mai Ánh Thiên bưng tách lên nhấp một ngụm, gật gật đầu: “ Người đàn ông của cậu có bản lĩnh đấy“.
Hơn nữa, bản lĩnh không hề nhỏ.
Anh ấy khiến cho Nghê Giản có thể điên cuồng, cũng có thể khiến cho Nghê Giản tỉnh táo.
Không đơn giản.
+++
Mấy ngày sau, cuộc sống ở khu tránh nạn tiếp tục lặp lại như vậy, chờ các lô hàng được vận chuyển đến, xong đi đến từng thôn để phân phát và làm những việc nằm trong khả năng.
Trong thời gian này, có vài nhóm phóng viên tới. Nghê Giản không ngờ lại gặp Tôn Linh Thục ở đây.
Tôn Linh Thục còn ngạc nhiên hơn cô.
Họ tránh mặt nhau mấy lần, không ai nói chuyện với ai, chỉ làm việc của mình, Tôn Linh Thục tất bật phỏng vấn, còn Nghê Giản bận rộn làm việc vặt.
Đến buổi tối mới phát hiện đối phương trú ở ngay bên cạnh. Cửa hai chiếc lều vải đối diện nhau, ra vào đều có thể bắt gặp.
Tôn Linh Thục chào Nghê Giản trước. Nhưng ánh sáng không tốt, nên Nghê Giản không nhìn thấy rõ, chỉ thấy cô ta vẫy tay.
Dường như Tôn Linh Thục cũng hiểu, chủ động đi tới: “ Trùng hợp quá“.
“…”
Nghê Giản gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: “ Đúng vậy“.
Tôn Linh Thục nhìn cô chăm chú, dò xét từ trên xuống dưới: “ Thiếu chút nữa không nhận ra“.
Nghê Giản không đáp lại.
Tôn Linh Thục hỏi: “ Cô đến đây khi nào?“.
” Không nhớ nữa“.
Tôn Linh Thục chuyển chủ đề: “ Nghe nói Lục Phồn cũng bị điều tới đây, không biết ở đâu“.
Ánh mắt Nghê Giản điềm tĩnh, liếc nhìn cô ta: “ Cảm ơn cô đã quan tâm“.
Gương mặt Tôn Linh Thục cứng đờ trong một giây, sau đó cô ta lập tức cười nói: “ Tôi và anh ấy không còn ở bên nhau nhưng dù sao cũng là bạn cũ nên quan tâm đến nhau thôi“.
Nghê Giản im lặng gật đầu
Tôn Linh Thục dừng một chút, tiếp tục nói: “ Có vẻ như bây giờ cô thật sự nghiêm túc với anh ấy. Cô đã giải quyết chuyện lần trước, nhưng sao vẫn để anh ấy làm công việc này vậy? Cô không thấy lo lắng ư?“.
Nghê Giản hỏi: “ Lo lắng thì sao?“.
Tôn Linh Thục: “ Cô có thể thay đổi cơ mà“.
Nghê Giản không có phản ứng.
” Tôi từng khuyên anh ấy, cũng muốn giúp anh ấy, nhưng anh ấy đã từ chối“. Tôn Linh Thục nói: “ Nếu như cô có thể che chở cho anh ấy, vậy việc nhỏ này chẳng phải rất dễ sao? Cô đâu không cần phải chịu đựng những điều đó?“.
Nghê Giản lắc đầu: “ Chuyện không phải như vậy“.
” Thế đã xảy ra chuyện gì?“.
” Việc này không do tôi quyết định, tôi không có đủ tư cách. Tôi yêu anh ấy, nên tôi chấp nhận tất cả“.
Nghê Giản ngước mắt lên: “ Hơn nữa, tôi cũng chịu đựng được“.
Tôn Linh Thục khẽ giật mình, nhìn Nghê Giản hồi lâu, muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi. Giờ phút này, dường như cô ta đã hiểu ra, lại dường như không hiểu chút gì. Chỉ cảm thấy, cô gái Nghê Giản kia không hề đáng ghét.
Sau đó, cả hai người đều im lặng, không trao đổi về vấn đề này nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Linh Thục cùng các phóng viên khác di chuyển đi quay phim.
Ngày càng nhiều hàng hóa được chuyển đến khu vực bị thiên tai, các khu tái định cư bắt đầu được xây cất. Rất nhiều nơi đang tiến hành công tác xây dựng lại sau động đất. Một số vùng bị thiên tai nặng nề đã bị đóng cửa, đội cứu viện cùng tình nguyện viên lần lượt rút lui.
Một tuần sau, Mai Ánh Thiên giải tán tiểu đội.
Ngày mùng 10 tháng 8, Nghê Giản trở về nhà, còn Mai Ánh Thiên đi Thượng Hải một tuần tổ chức quyên góp. Trước khi chia tay, Nghê Giản đưa cho Mai Ánh Thiên một tấm chi phiếu, giao chuyện tiền quyên góp cho cô ấy.
Đến cuối tháng 8, đội cứu viện ở khu Hoa Đông lần lượt rút về.
Trong quãng thời gian này, Lục Phồn và Nghê Giản liên lạc với nhau một lần. Là nửa tháng trước, khi đó Lục Phồn mới rời thị trấn, đến thành phố sạc điện thoại, khởi động máy liền nhắn tin cho Nghê Giản ngay.
Hôm trở về gặp phải cơn bão, chuyến bay bị hủy, hàng trăm lính cứu hỏa đều bị mắc kẹt ở sân bay. Lăn qua lộn lại hôm sau mới tới Thượng Hải, đợi đến lúc ngồi xe lửa về nhà đã là xế chiều.
Lục Phồn sợ Nghê Giản đợi, nên không nhắn cho cô trước. Đợi đến lúc tập hợp đội, báo cáo xong, anh mới đi thẳng về nhà.
Về tới nhà phát hiện Nghê Giản không có ở đấy. Lục Phồn nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, nhưng rất lâu sau không thấy hồi âm.
Anh đi xuống lầu tìm cô.
Đi đến cổng tiểu khu, anh trông thấy Nghê Giản đang cầm một chiếc túi màu đen từ phía đường đối diện đi tới.
Lần gặp mặt cuối là ở vùng bị thiên tai cách đây một tháng trước, mái tóc ngắn của cô đã dài hơn, phủ vành tai.
Cô cúi đầu, chậm rãi đi về phía này, chiếc túi màu đen lắc lư trong tay, chiếc váy màu xanh đen ôm lấy đôi chân trắng nõn thon dài của cô, rất cuốn hút.
Đi qua vạch kẻ đường, Nghê Giản ngước mắt, nhìn thấy anh, cô ngẩn ra.
Lục Phồn bước tới.
Nghê Giản đứng đó ngạc nhiên không nhúc nhích.
Lục Phồn đi tới trước mặt cô, vươn tay nắm tay cô, còn tay kia cầm lấy chiếc túi.
Bàn tay được hơi ấm quen thuộc bao bọc, Nghê Giản khẽ run rẩy.
Cô ngẩng đầu lên.
” Nghê Giản“. Lục Phồn gọi tên cô.
Nghê Giản không trả lời, dõi mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh gầy đi, râu ria cạo rồi, vết thương trên trán đã đóng vẩy, lưu lại một dấu đỏ mờ mờ.
Cô đưa tay lên sờ vào vết đó.
Lục Phồn đứng im, mặc cô sờ soạng.
Lúc cô thu tay lại, anh thấp giọng nói: “ Ổn rồi, không để lại sẹo đâu“.
Nghê Giản “ vâng” một tiếng, khẽ cười, ánh mắt cong cong: “ Đừng lo, để lại sẹo em cũng không chê“.
Lục Phồn cũng cười, nhìn cô hai giây: “ Về nhà đi, ở đây nóng lắm“.
” Vâng“.
Lục Phồn một tay nhấc túi, một tay dắt Nghê Giản đi qua cổng tiểu khu, tiến vào thang máy.
Trong thang máy không có người nào khác.
Lục Phồn nhìn chiếc túi trong tay, hỏi Nghê Giản: “ Đây là gì vậy? Em muốn…“.
Lời còn chưa dứt, Nghê Giản đột nhiên đẩy anh lên vách thang máy, kiễng chân hôn.
Lục Phồn giật mình, một giây sau, buông tay, chiếc túi rơi xuống đất.
Anh ôm Nghê Giản xoay người, bàn tay bảo vệ gáy cô, ép cô vào tường, hôn mạnh xuống.