Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông vừa tỉnh lại liền lật thân bám lên người Vương Trung Đỉnh.
“Trung Trung, em phát hiện ra một chuyện.”
Vương Trung Đỉnh như tỉnh như không hừ nói: “Chuyện gì?”
“Em phát hiện em mỗi lần uống rượu xong, sáng hôm sau thức dậy cúc hoa đều có chút đau.” =))))))))))
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh đầy khí phách liếc sang, “Vậy em không uống rượu thì sáng hôm sau thức dậy sẽ không đau sao?”
Hàn Đông ra vẻ đỏ mặt e thẹn, “Đáng ghét a, khoe khoang anh dũng mãnh sao?”
“Nhanh nhẹn lên!! Mài kỷ cái gì?”
Ngữ khí Vương Trung Đỉnh vừa chuyển, Hàn Đông lập tức từ trên giường bật lên.
Thời điểm hai người đến đoàn phim, rất nhiều người đã đợi ở đây rồi.
Vương Trung Đỉnh bận sắp xếp thủ tục cùng người làm phim, Hàn Đông thì không có việc gì đi lang thang xung quanh.
Chứng kiến vệ sĩ san sát bên người Hạ Dương Trác, lại bưng bộ mặt gian ác lượn qua bới lông tìm vết.
“Cậu mang nhiều tùy tùng như vậy, phí tổn ai thanh toán?”
“Tự mình thanh toán.” Hạ Dương Trác lạnh lùng trả lời.
“Tự cậu thanh toán…” Hàn Đông cố tìm việc, “Coi như cậu thanh toán, nhiều người như vậy cũng phải chiếm đoạt không ít tài nguyên trên đảo a, phí vật nghiệp ai chi?”
Hạ Dương Trác còn chưa nói nói, một thanh âm nhi đồng non nớt chợt vang lên ở phía sau.
“Cháu chi.”
Hàn Đông nghiêng mắt nhìn, chỉ tay về phía “Tiểu tóc quăn” kia, cả giận nói: “Cháu có chuyện gì?”
Tiếp đó lại quay sang Hạ Dương Trác cợt nhả: “Làm sao cậu không mang theo mấy cả ca ca kia của cậu a?”
Hạ Dương Trác không phản ứng đến hắn.
Hàn Đông tiếp tục trêu chọc, “Trên đảo hung hiểm như vậy, không có mấy ca ca của cậu hộ giá sao có thể đây? Ân?”
Hạ Dương Trác vẫn không để ý đến hắn, chỉ thỉnh thoảng xem đồng hồ.
Hàn Đông bám riết không tha, “Khoe khoang đồng hồ có ý gì? Ở nhà chúng tôi có rất nhiều. Như thế nào không khoe khoang mấy ca ca của cậu a? Cậu không phải đặc biệt thích khoe…”
“Sao giờ mới đến? Chờ anh một lúc lâu rồi.” Hạ Dương Trác đột nhiên mở miệng.
Tiếp theo, từ phía sau Hàn Đông vang lên một thanh âm quen thuộc.
“Trên đường kẹt xe.”
Hàn Đông cứng người.
Hạ Hoằng Uy vô cùng ôn nhu hỏi Du Minh: “Đồ đạc mang hết chưa?”
Du Minh gật đầu, “Đã sớm thu dọn xong rồi.”
Sau đó lại chuyển ánh mắt sang Hàn Đông, hàng này quả nhiên đang vận dụng ‘bước đi vũ trụ’ lẳng lặng rút lui.
Hạ Hoằng Uy một phen túm cổ áo hắn, dụng lực kéo lại.
“Chạy cái gì?”
Hàn Đông cười mỉa, “Tôi đây không phải sợ quấy rầy hai người cáo biệt sao.”
“Ai cáo biệt?” Hạ Hoằng Uy hỏi lại.
Hàn Đông, “Các người không phải…”
“Tôi cũng đi.”
Ba chữ như ba chuôi dao đâm thẳng vào ổ tim Hàn Đông.
Lại có thể thật sự… Cùng theo đi.
“Anh làm gì thế? Thời gian chúng tôi quay phim rất dài, sẽ không chậm trễ công tác của anh sao?” Hàn Đông thăm dò.
“Công việc của tôi không liên quan đến nơi ở, chỉ cần một cái máy tính là có thể hoàn thành.” Hạ Hoằng Uy cười lạnh một tiếng, “Hơn nữa, thù của đệ đệ tôi còn chưa có báo xong đâu.”
Hàn Đông nghẹn trụ, “Đệ đệ của anh… Không phải đã sớm báo xong rồi sao? Dấu vết trên đùi tôi mới vừa lui đi.”
Hạ Hoằng Uy nói: “Ngày đó cậu không tỉnh, không tính.”
Hàn Đông đột nhiên cảm giácmột trận lạnh buốt, hắn lúc đó chợt mơ hồ cảm thấy, mình sẽ bị người ta nhéo cả đời này.