Ma gia tứ tướng đang buồn rầu vì việc mất lọng báu không còn bàn tính đến chuyện chinh chiến nữa. Bỗng nghe quân báo:
– Có tướng Châu đến khiêu chiến.
Bốn tướng nổi giận liền phát pháo khai dinh, dẫn quân ra trước trại. Ðến nơi thấy một tướng nhỏ cỡi Ngọc kỳ lân, Ma Lễ Thanh hỏi:
– Thằng con nít, tên họ là gì?
Hoàng Thiên Hóa nói:
– Ta là Hoàng Thiên Hóa, con trai lớn của Võ Thành vương, vâng lệnh Khương Thừa Tướng ra trận giết mấy người.
Ma Lễ Thanh nghe nói nổi xung cầm giáo lướt tới đâm một nhát.
Hoàng Thiên Hóa đưa song chùy ra đỡ. Hai tướng đánh vùi với nhau hơn hai mươi hiệp vẫn không thắng bại.
Ma Lễ Thanh liền quăng chiếc Bạch ngọc kim cương lên, hào quang chiếu sáng lòa, đánh trúng lưng Hoàng Thiên Hóa, làm cho Hoàng Thiên Hóa té nhào xuống Ngọc kỳ lân.
Ma Lễ Thanh xông tới toan chém đầu, nhờ có Na Tra đứng trước cửa thành, thấy Hoàng Thiên Hóa thất cơ, vội giục xe tới đã thương và hét lớn:
– Có ta đến trợ chiến, ngươi đừng giết đạo huynh ta.
Ma Lễ Thanh mắc cự với Na Tra, nên binh Châu đoạt thây Hoàng Thiên Hóa đem vào thành.
Còn Na Tra ra sức đánh với Ma Lễ Thanh một hồi, cây giáo đâm vun vút chẳng khác vũ bão.
Ma Lễ Thanh quăng chiếc Bạch ngọc kim cương lên nữa.
Na Tra lấy Càn Khôn Quyện quăng trả.
Hai bửu bối gặp nhau, Càn Khôn Quyện đập Bạch ngọc kim cương tan nát, vì ngọc bở hơn vàng.
Ma Lễ Thanh và Ma Lễ Hồng đồng hét lớn:
– Na Tra, ngươi phá bửu bối của ta, ta quyết rửa hờn cho được.
Bốn anh em đều áp tới, đánh nhầu với Na Tra.
Na Tra thấy bốn tướng làm hung, phải nhịn thua mà chạy.
Ma Lễ Hải lấy đờn tỳ bà khảy lên, nhưng Na Tra đã chạy tuốt vào thành, anh em họ Ma lui về dinh, buồn bã vì mất thêm một bửu bối nữa.
Hoàng Phi Hổ thấy quân đem thây Hoàng Thiên Hóa về thành thất kinh, khóc lớn:
– Không dè cha con mới gặp nhau chưa nhìn tận mặt đã cách biệt.
Tử Nha xem thấy cũng động lòng, nhưng không biết làm cách nào cứu chửa.
Hoàng Phi Hổ đem thây Hoàng Thiên Hóa về dinh mình.
Bổng nghe quân báo:
– Có một đạo đồng đến trước cửa thành xin ra mắt.
Tử Nha truyền mời vào hỏi:
– Ngươi từ đâu đến đây?
Ðạo đồng cúi đầu làm lễ và nói:
– Tôi là Bạch Vân đồng tử, học trò Thanh Hư đạo nhân, ở động Tử Dương, núi Thanh Phong. Nay thầy tôi sai xuống cõng sư huynh tôi là Hoàng Thiên Hóa về núi.
Tử Nha mừng rỡ dẫn Bạch Vân đồng tử đến dinh Hoàng Phi Hổ chỉ thây Hoàng Thiên Hóa cho Bạch Vân mang về.
Bạch Vân cõng Hoàng Thiên Hóa đến trước cửa động Thanh Hư đạo nhân bước ra xem, thấy Hoàng Thiên Hóa mắt nhắm khít rịt, da mặt vàng lườm, liền sai Bạch Vân múc nước hòa với tiên đơn, rồi lấy gươm cạy răng đổ thuốc.
Giây lâu Hoàng Thiên Hóa tỉnh lại mở mắt nhìn thấy Thanh Hư đạo nhân liền ngồi dậy thưa:
– Vì sao đệ tử lại về đây? Xin sư phụ dạy cho biết?
Thanh Hư quở rằng:
– Súc sanh! Ngươi mới rời khỏi non tiên đã ăn mặn, đó là tội thứ nhất. Thay đổi y phục không nhớ cội căn, đó là tội thứ hai. Nếu ta không vị tình Tử Nha thì để cho ngươi chết quách.
Hoàng Thiên Hóa biết tội liền vập đầu xuống đất lạy thầy xin tha lỗi.
Thanh Hư đạo nhân lấy một cái đãy gấm đưa cho Hoàng Thiên Hóa và dặn:
– Ngươi đem báu vật nầy xuống Tây Kỳ mà trừ Ma gia tứ tướng, chẳng bao lâu ta cũng sẽ đến giúp Châu.
Hoàng Thiên Hóa lạy thầy giã bạn, rồi độn thổ trở lại Tây Kỳ.
Vừa đến nơi, quân trên thành trông thấy vào báo với Tử Nha:
– Hoàng Thiên Hóa đã trở về.
Tử Nha đòi vào, Hoàng Thiên Hóa đến trước trướng, kể lại mọi việc.
Hoàng Phi Hổ thấy con sống lại thì lòng mừng khấp khởi.
Rạng ngày, Hoàng Thiên Hóa cỡi Ngọc Kỳ lân, xách song chùy ra trận, gọi lớn:
– Ma gia tứ tướng! Hãy mau ra đây chịu chết.
Quân vào báo, Ma Lễ Thanh mắng thầm:
– Thằng khốn kiếp đó hôm qua đã chết rồi, sao còn sống lại.
Bốn tướng cùng kéo binh ra, thấy Hoàng Thiên Hóa mặt hằm hằm, tay cầm song chùy lướt tới.
Ma Lễ Thanh liền đâm một giáo.
Hoàng Thiên Hóa đỡ ra, đánh lại.
Hai tướng giao đấu được năm hiệp, Hoàng Thiên Hóa giả cách bại trận bỏ chạy.
Ma Lễ Thanh thừa thắng đuổi theo.
Hoàng Thiên Hóa mở túi gấm ra, thấy một cây đinh dài bảy tấc rưỡi hiện hào quang chói sáng ngời.
Hoàng Thiên Hóa dùng cây đinh ấy phóng lên, báu vật nhanh như chớp đâm thủng trái tim Ma Lễ Thanh trong nháy mắt.
Ma Lễ Thanh rên lên một tiếng, nhào xuống đất tắt thở máu phụt ra đỏ ói.
Ma Lễ Hồng thấy anh mình tử nạn, liền cầm kích rượt theo Hoàng Thiên Hóa.
Hoàng Thiên Hóa thâu đinh thép lại rồi phóng tới nữa.
Ma Lễ Hồng tránh không kịp bị đinh đâm thủng đến sau lưng. Báu vật ấy cứ đâm ngay trúng tim, nên Ma Lễ Hồng chỉ kịp la lên một tiếng rồi chết.
Ma Lễ Hải thấy hai anh mình bị chết trong nháy mắt, liền nổi xung hét lên như sấm:
– Súc sanh! Ngươi đùng vật gì mà sát hại hai anh ta như vậy?
Nói rồi xông tới. Hoàng Thiên Hóa lại phóng đinh thép đâm thủng trái tim, Ma Lễ Hải chết tươi.
Chỉ còn có Ma Lễ Thọ đứng một mình chơi vơi, giận căm gan, liền mở túi da beo thò tay bắt Hỏa Hồ Ðiêu thả ra để ăn thịt Hoàng Thiên Hóa.
Chẳng ngờ mới thò tay vào miệng túi bị Dương Tiển cắn cho một cái, đau đớn thấu xương.
Ma Lễ Thọ la lên:
– Báu vật, sao hôm nay ngươi phản ta như vậy?
Nói rồi trút túi da beo ra.
Dương Tiển giả hình con Hỏa Hồ Ðiêu nhảy ra và biến thành con voi trắng, nhưng không ăn thịt Hoàng Thiên Hóa mà lại chờn vờn nhảy tới muốn cắn Ma Lễ Thọ.
Ma Lễ Thọ thất kinh bỏ chạy, bị Hoàng Thiên Hóa phóng đinh thần xuyên thủng trái tim té nhào xông đất.
Thế là Ma gia tứ tướng đã cùng chết một lượt trong một trận.
Dẫu tài tinh tế không toàn mạng,
Vì bảng Phong thần có đứng tên.
Hoàng Thiên Hóa đánh chết bốn anh em họ Ma xong toan dùng đinh phép giết luôn con quái thú. Không ngờ con quái thú ấy lại hiện hình ra một đạo sĩ, đứng chần ngần trước mặt.
Hoàng Thiên Hóa thất kinh hãi lớn:
– Ngươi là ai vậy?
Dương Tiển đáp:
– Ta là Dương Tiển vâng lệnh sư thúc ẩn mình trong túi da beo làm nội công nay thấy đạo huynh đã giết bốn tướng rồi, nên hiện hình ra mặt.
Giữa lúc đó có Na Tra đạp xe chạy tới, nói với Dương Tiển và Hoàng Thiên Hóa:
– Hai anh thành công trận nầy, em rất sung sướng.
Hoàng Thiên Hóa lấy bốn thủ cấp, rồi cả ba cùng kéo nhau về thành ra mắt Tử Nha.
Tử Nha thấy Hoàng Thiên Hóa một mình phóng đinh thép giết luôn bốn tướng thì khen ngợi chẳng cùng, truyền bêu bốn thủ cấp trên mặt thành và tâu với Võ Vương hay.
Chúa tôi mở tiệc đải đằng, binh tướng vui vầy suốt ngày đêm không dứt.
Bấy giờ bọn tàn binh của Ma gia tứ tướng bỏ chạy về ải Tụy Thủy, bảo tin cho Hàng Vinh hay, rồi kéo về ải Giai Mộng.
Hàng Vinh được tin Ma gia tứ tướng tử trận thất kinh, vội làm sớ gởi về Triền Ca báo tin khẩn cấp.
Lúc bấy giờ, Thái Sư Văn Trọng vừa xem biểu chương của hai ải Du Hồn và Tam Sơn.
Nơi Du Hồn, Ðậu Dung đánh đuổi được Ðông Bá Hầu bại tẩu. Còn nơi Tam Sơn, Ðặng Cửu Công nhờ có con gọi là Ðặng Thiều Ngọc đuổi Nam Bá Hầu lui binh.
Tin mừng ấy chưa được bao lâu thì đã có sớ của Hàng Vinh gởi về.
Văn Thái Sư xem sớ, thấy bốn anh em Ma gia tử trận, nổi giận vỗ án hét:
– Không dè Tử Nha hung hăng như vậy, dám giết cả Ma gia tứ tướng bêu đầu trước ải. Thật là một hành động khiêu khích!
Giận quá, Văn Thái Sư trợn con mắt giữa, hào quang chiếu sáng lòa hơn hai thước.
Qua một hồi ngẫm nghĩ, Văn Thái Sư tự nhủ:
– Nay Ðông, Nam hai cõi đã yên, việc nước có thể giao cho triều thần coi giữ. Ngày mai ta vào tâu với vua tự giá thân chinh mới được.
Nghĩ rồi viết sớ, đợi rạng ngày vào dâng.
Hôm sau, Văn Thái Sư vào chầu rất sớm, quì trước Kim Loan dâng biểu xuất sư.
Trụ vương xem biểu, phán:
– Thái Sư vì Trẫm mà lo việc đánh Tây Kỳ, Trẫm cấp búa Việt vàng, cờ Mao trắng, để Thái Sư thay mặt trẫm định liệu mọi việc.
Văn Thái Sư tạ ơn, rồi chọn ngày tốt làm lễ xuất quân.
Trụ vương dọn tiệc, hội các quan đưa đón.
Trụ vương rót một chén rượu đầy ban cho Văn Thái Sư.
Văn Thái Sư bưng chén rượu tâu:
– Tôi đi chuyến nãy mong đẹp yên bờ cõi, xây dựng non sông xin bệ hạ ở nhà nghe theo lời quan gián nghị, đừng để vua tôi cách mặt, trên dưới xa nhau. Lâu lắm là nửa năm, mau lắm là ba tháng cũng trở về chầu bệ hạ.
Trụ Vương nói:
– Thái Sư đã thân chinh dẹp loạn thì thế nào cũng thắng trận ban sư, lòng trẫm không còn lo lắng gì nữa, trẫm chỉ chờ Thái Sư trở về vua tôi chung hưởng thái bình.
Văn Thái Sư uống rượu rồi lên Hắc kỳ lân.
Bỗng con thú nhảy chồm tới, la lên một tràng, làm cho Văn Thái Sư té nhào xuống đất.
Tả hữu vội vàng đỡ dậy,Văn Thái Sư vội sửa y mão chỉnh tề.
Khi ấy có quan Hạ Ðại phu là Văn Tiếp tâu rằng:
– Thái Sư vừa xuất quân mà té như vậy đã là điềm chẳng lành. Xin Bệ hạ sai tướng khác.
Văn Thái Sư nói:
– Quan Ðại phu nói sai rồi. Làm tôi phò chúa thì không phải làm tướng ra trận thì không kể mạng. Lẽ thường một tướng cầm quân không chết cũng bị thương, đó là lẽ đương nhiên, có ai mà sợ. Ta xem con thú nầy lâu nay không ra trận, ở không lâu cũng yếu đi, nên khó cỡi một chút, xin quan Ðại phu đừng bàn nữa.
Dứt lời, Văn Trọng nhảy lên lưng Hắc kỳ lân đi ngay.
Từ đấy Vua tôi không thấy mặt
Sắp sau hồn phách đã lên trời.
Văn Thái Sư một điểm lòng son ba năm chinh phạt, trên vì chúa dưới thương dân.
Thật là:
Những tưởng lòng trung phò nghiệp chúa
Nào hay máy tạo dứt nhà Thương.
Văn Thái Sư kéo ba vạn binh ra khỏi Triều Ca, đến sông Huỳnh Hà, rồi đến huyện Dẫn Trì. Quan Tổng binh huyện ấy là Trương Khê ra thành nghênh tiếp.
Trương Khuê làm lễ ra mắt xong, Văn Thái Sư hỏi:
– Ðường qua Tây Kỳ ngõ nào gần hơn?
Trươrg Khuê thưa:
– Ði qua ngũ quan thì xa, nếu đi tắt qua ải Thanh Long thì gần hơn hai trăm dặm.
Văn Thái Sư bèn truyền binh tướng đi qua ải Thanh Long.
Quân sĩ tuân lệnh, kéo cờ, gióng trống inh ỏi.
Người sau có thơ như vầy:
Mù mịt bụi hồng lộng khói xanh
Ào ào cờ đỏ chiếu rêu xanh
Vì tham đường tắt vài trăm dặm
Lên suối trèo non chịu nhọc nhằn.
Khi đại binh qua khỏi Thanh Long rồi, đường sá gập ghềnh, rất hiểm trở, cứ đi một bước lại phát chồn chân, đôi khi đi một bước lại trợt chân thành ba bốn bước, có lúc đồn lại thành đống, có lúc phải chạy cả đoàn.
Văn Thái Sư thấy đường đi khổ cực bằng hai, hối hận vô cùng.
Văn Thái Sư nói với chúng tướng:
– Nếu biết đường tắt nguy hiểm như vầy thà đi qua ngũ quan còn nhanh hơn.
Ngày kia, đại binh Thái Sư đến núi Huỳnh Hoa đường sá đi càng chật hẹp khó đi hơn nữa; non núi chập chùng, dãy nầy tiếp giáp với dãy khác liên miên tưởng không bao giờ dứt.
Văn Thái Sư truyền quân đóng trại nghỉ ngơi, rồi cỡi hắc kỳ lân bay lên không, dò lần phía trước xem có gì nguy hiểm chăng?
Văn Trọng đi một hồi đến một khoảng đất bằng phẳng, cây cối xinh tươi, có suối có hoa, có hang có động. Cảnh thiên nhiên trông đẹp mắt lạ lùng.
Văn Trọng ngắm nghía một hồi rồi nghĩ thầm:
– Hòn núi này xinh đẹp quá, ước gì việc nước thanh bình, ta ở nơi đây hưởng thú thanh nhàn.
Văn Trọng nhìn xa hơn nữa, cách chân núi một dặm đường, thấy tre xanh dờn dợn, ngô đồng cao mịt, rồi tiếng thanh la nổi lên inh ỏi, có một đoàn người khá đông kéo đến một vùng đất trống lập trận. Tướng đi đầu là một người tóc đỏ hung hung, da mặt xanh lét, hình dạng như quỷ sứ, cởi ngựa ô, cầm búa đồng mặc hồng bào, mang kim giáp.
Thấy lạ, Văn Trọng vỗ kỳ lân lướt đến gần, bọn lâu la đang tập trận chợt thấy một ông già có ba con mắt, mặt áo đỏ, cầm roi vàng, cỡi con Kỳ lân đen, liền chạy vào báo với chủ trại:
– Có một ông già đứng trên núi cao đang lén xem Ðại vương lập trận.
Viên chủ trại nhìn lên trông thấy nổi giận, truyền dẹp trận đồ, cỡi ngựa bôn ba lên núi.
Văn Thái Sư thấy tướng ấy mạnh bạo đáng mặt anh hùng, khen thầm:
– Phải chi ta thâu đặng tướng nay đi đánh Tây Kỳ thì tốt lắm.
Tướng ấy vừa đến nơi đã hét lớn hỏi:
– Ngươi là ai mà dám đến đây thám thính núi ta?
Văn Thái Sư nói trớ rằng:
– Bần đạo thấy núi nầy tốt lắm, muốn tìm một cái động an thân để tụng kinh huỳnh đình, chẳng biết tướng quân chịu hay không?
Tướng ấy nổi giận mắng:
– Yêu đạo dám cả gan đến đây đùa cợt.
Nói rồi chém xuống một búa.
Văn Thái Sư đưa roi vàng ra đỡ.
Hai người đánh nhau trên núi cao.
Văn Thái Sư là tay đã từng chinh chiến nhiều năm, gặp biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt nữa mặc dầu tướng ấy hung hăng.
Văn Thái Sư không hề nao núng, chỉ muốn thâu làm bộ hạ, để giúp đỡ mình mà đánh Tây Kỳ.
Ðánh được vài mươi hiệp, Văn Thái Sư trá bại chạy qua hướng Ðông, người ấy đuổi theo làm dữ. Văn Thái Sư nghe lạc ngựa sau lưng đã gần, liền chỉ ngọn roi xuống đất, hóa ra một cái thành vàng, ấy là phép độn kim, nhốt viên chúa trại trong thành ấy.
Văn Trọng trở lại chỗ cũ, xuống yên kỳ lân ngồi dựa cội tòng.
Ðoàn lâu la trở về báo với hai viên chủ trại khác rằng:
– Có một ông đạo sĩ mặc đại hồng bào, dụ đại thiên tuế vào trận gì bằng vàng không biết.
Hai tướng hỏi lâu la:
– Ðạo sĩ ấy bây giờ ở đâu?
Lâu la thưa:
– Còn đang ngồi trên bàn thạch, hóng mát trên cội tòng.
Hai tướng nghe nói nổi giận, cầm khí giới lên ngựa dẫn lâu la kéo đến chân núi.
Văn Thái Sư xem thấy lập tức lên lưng hắc kỳ lân.
Hai tướng vừa lên đến nơi thấy vị đạo sĩ có ba con mắt, thất kinh hét lớn:
– Yêu đạo ở chốn nào dám đến đây làm dữ. Giấu anh ta ở đâu hãy mau trả lại, thì đặng toàn thân.
Văn Thái Sư nói dối rằng:
– Hồi nãy người mặt xanh xúc phạm ta đánh một roi đã chết rồi. Nay hai ngươi đến đây làm gì nữa? Ta không có ý gì hết, chỉ muốn ở núi nầy tu luyện mà thôi, hai ngươi có bằng lòng hay không thì nói.
Hai tướng nổi giận kẻ thương người giản chém đùa.
Văn Thái Sư múa cặp roi vàng đỡ vẹt ra, đánh vài hiệp bèn giục kỳ lân bại tẩu qua phía Nam. Hai tướng đuổi theo, Văn Thái Sư chỉ một roi hóa thủy độn một tướng, rồi chỉ một roi nữa, hóa mộc độn một người.
Ðoạn trở ra cội tòng ngồi hóng mát như cũ.
Lâu la chạy về bảo với viên chủ trại thứ nhì rằng:
– Nhị thiên tuế ơi! Chúng ta mắc họa lớn rồi!
Viên chủ trại này là Tân Hoàn nghe báo tin liền hỏi:
– Chuyện gì mà mang họa?
Lâu la thưa:
– Ba vị thiên tuế ở trại thứ nhất bị một đạo sĩ già đánh chết hết rồi..
Tân Hoàn la lên một tiếng, và nói:
– Yêu đạo ở đâu mà dám lộng hành.
Liền một tay xách dùi, một tay xách lưỡi tầm sét, quạt hai cánh như chim bay ầm ầm như sấm.
Ðến chót núi Tân Hoàn thấy Văn Trọng đang ngồi, liền hét lớn:
– Yêu đạo! Ngươi giết mất ba người anh em ta, ta quyết không để cho ngươi toàn mạng.
Văn Thái Sư mở con mắt giữa, thấy một tướng như thiên lôi:
Trên đội mão đầu tròn
Mình mang áo chiến bào
Môi đỏ như trái táo
Miệng nhọn tợ cây đao
Sắt lẽm bốn nanh bạc
Săng ngời cặp mắt sa
Cánh bay như phụng múa
Tầm sét búa giơ cao.
Văn Thái Sư xem thấy khen thầm:
– Anh hùng hào kiệt thường là kẻ dị hình dị tướng, nếu thâu đặng người nầy làm bộ hạ tay chơn thì rất được việc.
Tân Hoàn đáp xuống đánh Thái Sư một dùi.
Thái Sư đưa roi ra đỡ, và hỗn trận một lúc. Thấy Tân Hoàn múa dùi và tầm sét thật lợi hại, Văn Thái Sư liền giả cách bại tẩu qua phía Ðông.
Tân Hoàn hét lớn:
– Yêu đạo mi chạy đi đâu cho khỏi.
Nói rồi vỗ cánh đuổi theo.
Văn Thái Sư nghĩ thầm:
– Nếu dùng phép độn ngũ hành thì bắt người nầy không được, bởi người nầy không ở dưới đất, bay lượn như chim.
Nghĩ rồi lấy roi chỉ cục đá trên đỉnh núi cao, làm phép sai Huỳnh Cân lực sĩ xô đá ấy đè lưng Tân Hoàn.
Huỳnh Cân lực sĩ tuân lệnh tức thì.
Tân Hoàn không ngờ Văn Thái Sư có phép tiên, sai khiến quỷ thần như vậy, nên thờ ơ bị hòn đá đè chặt cứng.
Văn Thái Sư quay kỳ lân lại, giơ roi muốn đập đầu.
Tân Hoàn sợ chết kêu lớn:
– Ðệ tử không biết nên phạm đến oai trời, xin thầy từ bi rộng lượng, tôi mang ơn như trời biển.
Văn Thái Sư để roi trên đầu Tân Hoàn, và nói:
– Ngươi không rõ, chớ ta là Văn Thái Sư ở tại Triều Ca vâng lệnh đi dẹp Tây Kỳ, vừa tới núi nầy gặp người mặt xanh vô lễ. Thực ta không muốn sanh sự. Nay ngươi muốn sống, hay muốn chết thì nói?
Tân Hoàn thưa.
– Chúng tôi không ngờ Thái lão gia đi qua đây, nếu biết, chúng tôi đã nghênh tiếp.
Văn Thái Sư nói:
– Nếu ngươi thuận tình theo ta đi đánh Tây Kỳ, thì ta tha ngươi khỏi chết, mà sau khi thắng trận về triều, ngươi còn được hưởng giàu sang phú quý nữa.
Tân Hoàn thưa:
– Thái Sư đã có lòng thương, tôi xin theo hầu dưới trướng.
Văn Thái Sư cầm roi chỉ vài cái.
Huỳnh Cân lực sĩ tuân lệnh mở đá cho Tân Hoàn ra.
Bấy giờ Tân Hoàn gần gãy xương, ngồi dậy không nổi phải gần một giờ mới đứng được.
Văn Thái Sư đỡ dậy, rồi ngồi trên bàn thạch còn Tân Hoàn đứng hầu hạ một bên.
Văn Thái Sư hỏi:
– Tại núi Huỳnh Hoa nhơn mã được bao nhiêu?
Tân Hoàn thưa:
– Núi nầy chu vi sáu mươi dặm, lâu la hơn một vạn, và lương thảo cũng nhiều.
Văn Thái Sư nghe nói mừng rỡ vô cùng, vì binh lương rất cần thiết cho việc chinh Tây.
Tân Hoàn khóc sụt sùi thưa:
– Như Thái Sư ra ơn cứu sống được ba người anh em tôi lúc lấy thì chúng tôi cùng theo làm bộ hạ để Thái Sư sai khiến.
Văn Thái Sư nói:
– Ngươi muốn tha chúng nó làm gì?
Tân Hoàn thưa:
– Tuy anh em chúng tôi khác họ mà tình thương đối với nhau như thể tay chân.
Vãn Thái Sư nói:
– Theo lời ngươi nói thì các ngươi là những kẻ trọng nghĩa.
Nói rồi liền vỗ tay một cái, nghe sấm dậy ầm ầm, dường như đất lở, núi lở lớn.
Ba viên tướng trước đây bị độc mê mang, nay nghe sấm giật mình tỉnh dậy, dụi con mắt nhìn lơ là.
Người thứ nhất tên Ðặng Trung không còn thấy vách tường vàng nữa lồm cồm ngồi dậy. Người thứ hai là Trương Tiết không còn thấy biển cả nữa. Người thứ ba là Ðào Vinh không thấy đám rừng già, cảnh cũ trở về trước mắt, cả ba mừng rỡ giục ngựa về trại.
Khi đi qua đỉnh núi, thấy Văn Trọng ngồi trên bàn thạch, Tân Hoàn đứng hầu một bên, Ðặng Trung nói giận hét lên một tiếng bảo Trương Tiết và Ðào Vinh:
– Nhị đệ hãy bắt yêu đạo cho ta.
Cả ba người đồng giục ngựa lên núi một lượt.