Editor: Mai Tuyết Vân
Thật có lỗi với lão đại Tình Thiên, hắn chưa thấy cái gì cả, người nọ nhặt bình trà trên đất lên chạy như bay đi. Lần này Nam Cung Hi xong rồi, hắn bị người ta nhìn thấy như vậy, tuy nói là người của nàng nhưng cũng khó lòng bao bọc đượ chuyện này. Nếu đến tai Long Thiên Việt, lúc đó hắn sẽ tìm nàng liều mạng đấy.
Người của nàng không dám nói gì, hắn còn đang bị dọa…Hai người họ…Lâm Nhược Tịch vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hai người đang ôm nhau. Chẳng lẽ Tinh Nhi cũng thích nữ nhân rồi sao, còn lừa gạt nàng nữa? Qúy Tinh mỉm cười nhìn Lâm Nhược Tịch.
Không phải…Nữ nhân đó là Nam Cung Hi, Lâm Nhược Tịch cau mày đoán có lẽ Tinh Nhi đã biết rồi. Nàng trừng mắt nhìn Nam Cung Hi, Tinh Nhi đã biết sao còn đùa giỡn với hắn như vậy. Qúy Tinh nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tịch, nàng vội vàng lắc đầu, lúc này bọn họ mới chịu tách ra…Lâm Nhược Tịch cúi đầu.
Thấy Lâm Nhược Tịch không sao, Long Thiên Hạo vừa vào đã ôm lấy nàng, sau đó là Tuyết Phi Bằng, tiếp theo cả Long Thiên Việt dễ nổi nóng cũng đến. Nữ nhân đại ca hắn coi trọng lại là nữ nhân của Qúy Tình Thiên, chẳng qua lúc nãy đại ca hắn ôm vị hôn thê của người ta giữa ban ngày ban mặt thật sự là…
“Khụ…khụ…’’ Qúy Tinh ho khan, lúc này hắn mới phát hiện vừa rồi mình đã quá kích dộng. “Thật xin lỗi!’’ Nói xong hắn xoay người chạy ra ngoài, Qúy Tinh không khỏi cảm thán, hắn hấp tấp như thế làm gì.
Người rảnh rỗi như Tuyết Phi Bằng tò mò nhìn Qúy Tinh: “Khụ, không có gì, ta phát hiện huynh đệ nhà các người…’’ Ngoại trừ Tuyết Phi Bằng hoài nghi nhìn nàng, những người còn lại đều là kẻ ngốc, hắn biết nàng nhất định có ẩn ý khi nhắc đến chuyện này.
“Hi Nhi, trở về với ta.’’ Long Thiên Việt tiến lên muốn dắt Nam Cung Hi đi. Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch dùng ánh mắt cảm thông nhìn hắn, trong lòng Nam Cung Hi rất buồn nôn. Còn Tuyết Phi Bằng nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, “Vâng!’’ Nam Cung Hi gật đầu, còn không quên trừng mắt với hai người các nàng.
“Ta thấy tình cảm của các ngươi rất tốt.’’ Tuyết Phi Bằng vừa nói xong, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch đều cười thành tiếng, hắn gãi đầu, hắn nói gì sai sao. “Đúng…Không có gì…’’ Nghe giọng nói không rõ ràng của bọn họ, hắn cau mày rồi bị chọc cười.
“Bây giờ, cô nương không rồi chứ?’’ Tuyết Phi Bằng hỏi Lâm Nhược Tịch, nàng khó hiểu nhìn hắn: “Đã xảy ra chuyện gì, vì sao huynh đệ của ngài lại muốn mạng của tôi đến thế…Đáng tiếc là tôi mệnh lớn…’’ Nàng than thở lắc đầu, Tuyết Phi Bằng cau mày không ngờ họ lại muốn mạng của nàng.
“Tinh Nhi, muội không sao chứ?’ Lâm Nhược Tịch sốt ruột nhìn nàng, cảm thấy may mắn khi Qúy Tinh không có việc gì. “Đúng rồi, gần đây có phải cô nương chuẩn bị huấn luyện cho quân đoàn Tình Thiên không?’’ Không ngờ hắn lại biết, Qúy Tinh gật đầu một cái, “Đây là vũ khí bí mật của tôi.’’ Tuyết Phi Bằng cau mày, “Vì sao các hoàng huynh của ta đều biết tất cả kế hoạch của cô nương?’’ Hắn nói xong, Qúy Tinh sửng sốt, chẳng lẽ nội gián là người bên cạnh nàng.
“Tạ ơn Tứ hoàng tử đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý một chút. Bắt được tên nội gián đó mới có thể an tâm được. Đúng rồi, chỗ của Long Thiên Việt…’’ Nhắc đến hắn, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch phì cười. “Chuyện là, tôi phát hiện nữ nhân bên cạnh hắn cũng không đáng ghét.’’ Nói xong nàng và Lâm Nhược Tịch lại cười phá lên.
“Hi Nhi! Nàng chạy đi đâu cả một ngày, có biết ta rất lo lắng hay không?” Long Thiên Việt không dám lớn giọng với Nam Cung Hi, sợ sẽ dọa hắn bật khóc. “Thiếp chỉ muốn đi dạo một chút mà thôi.’’ Nam Cung Hi nũng nịu nói. “Lần sau, nhớ nói với ta một tiếng.’’ Nam Cung Hi gật đầu, trong lòng lại buồn nôn.
“Long phó tướng, có ở đây không?’’ Giọng nói của Qúy Tinh từ cửa truyền đến, tinh thần của Nam Cung Hi được vực dậy. Xem như nàng còn có lương tâm, “Qúy phó tướng cứ vào.’’ Long Thiên Việt nói xong, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch đi vào: “Long phó tướng, đây là vị hôn thê của tại hạ. Nàng có cầm theo chút điểm tâm muốn đưa cho Hi Nhi cô nương nếm thử.’’ Nàng nhìn Nam Cung Hi, còn Lâm Nhược Tịch thì cúi đầu.
“Qúy phó tướng nhọc lòng rồi.’’ Long Thiên Việt nhìn điểm tâm trong tay Lâm Nhược Tịch rồi hài lòng gật đầu. Xem như Qúy Tinh muốn giảng hòa với hắn, Long Thiên Việt cũng không phải người nhỏ mọn. “Hi Nhi, nàng còn không mau cảm tạ người ta đi.’’ Nghe thấy lời nói của Long Thiên Việt, Nam Cung Hi thật sự muốn mắng người.
“Cảm tạ Qúy phó tướng.’’ Hắn nghiến răng nói. “Hi Nhi cô nương không cần phải khách sáo.’’ Qúy Tinh tiến lên đỡ lấy Nam Cung Hi, hắn nhìn nàng, Qúy Tinh lại muốn diễn tuồng gì đây? “Qúy phó tướng cứ đặt mấy thứ này ở đây là được.’’ Nhìn hai người liếc mắt đưa tình trước mặt, trong lòng Long Thiên Việt cũng không thoải mái lắm. Nhưng không sao, vị hôn thê của Qúy Tình Thiên còn ở đây mà.
Nhược Tịch đặt điểm tâm xuống bàn, “Long phó tướng, vậy chúng tôi xin cáo từ trước.’’ Long Thiên Việt gật đầu, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch rời đi.
“Ha ha.’’ Ra đến bên ngoài, Lâm Nhược Tịch cũng không nhịn được cười ra tiếng, Qúy Tinh xoay người nhìn một chút. Sau đó kéo nàng cạy về doanh trướng: “Tinh Nhi, tên Nam Cung Hi đó giả trang thành nữ nhân đến nghiện rồi.’’ Lâm Nhược Tịch khoa trương lăn lộn trên đất, lúc trước Qúy Tinh không biết thì thôi nhưng giờ đã biết.
“Muội cảm thấy, hắn làm nữ nhân cũng vô cùng…Xinh đẹp.’’ Qúy Tinh vừa nói xong thì Lâm Nhược Tịch lại càng cười to, cười đến mức không thở được. Ban đầu khi nàng thay y phục của Nam Cung Hi, lúc đó nàng đã rất kinh ngạc, đáng tiếc hắn không phải là nữ nhân. Nếu hắn thật sự là nữ nhân, đoán chừng đã bị Long Thiên Việt ăn từ lâu rồi.
“Muội đi ra ngoài.’’ Sau khi hai người xong, Qúy Tinh ra ngoài, tập hợp quân đoàn Tình Thiên. “Tập hợp!’’ Nàng ra lệnh một tiếng, binh sĩ đã chạy đến đứng ngay ngắn trước mặt nàng: “Lão đại Tình Thiên.’’ Hô to dõng dạc, Qúy Tinh rất hài lòng gật đầu.
“Nghe cho kỹ ta vừa nhận được nhiệm vụ bí mật, ngày mai chúng ta sẽ là tiên phong tấn công Tử Nguyệt quốc. Tối nay trở về chuản bị sẵn sàng!’’ Đám binh sĩ nghe xong, tất cả đều nhìn nhau. “Nhớ là không được tiết lộ bí mật này ra ngoài.’’ Nàng nói xong, bọn họ mới đáp lời: “Vâng!’’ Lúc này Qúy Tinh mới xoay người rời đi.
“Ngươi nói xem, sao lại đột ngột tấn công Tử Nguyệt quốc như vậy?’’ Người phía trước nói, cả đám người lên tiếng. Tất cả đều nói đây là bí mật thì bọn họ có thể biết được sao? Một đám người vây quanh bàn tán, không chú tới một bóng người vội vã rời khỏi đội ngũ.
Một lát sau, Qúy Tinh lại tập hợp quân đoàn Tình Thiên lần nữa, sau đó nhìn lướt bọn họ: “Lý Đại đâu?’’ Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn nhau, xác định không có Lý Đại. “Lão đại Tình Thiên, có lẽ hắn đi tiểu.’’ Có người giải thích thay hắn, Qúy Tinh thở dài, sao lại là Lý Đại.
“Tất cả giải tán đi!’’ Nàng phất tay với họ, đám người nhìn nhau, lão đại Tình Thiên sao thế? Còn Qúy Tinh thì đi tới trước cổng quân doanh dạo một vòng, phát hiện có một góc khuất, có lẽ hắn rời đi bằng đường đó, Qúy Tinh đến chỗ ấy ngồi xuống chờ đợi.
Gần đến giờ ăn tối, Lâm Nhược Tịch cau mày vì không tìm thấy Qúy Tinh, đi hỏi mấy người trong quân đoàn Tình Thiên, nhưng ai cũng trả lời không biết. Nàng nóng ruột, nghĩ tới nghĩ lui hay là đi tìm Nam Cung Hi thì hơn, nghĩ như thế nàng đi tới danh trướng của Long Thiên Việt.
“Đứng lại! Tướng quân không muốn bị người khác quấy rầy.’’ Lính gác vừa nói hết, Lâm Nhược Tịch sửng sốt, không phải đó chứ, chẳng lẽ Nam Cung Hi…”Khụ, ta không tìm tướng quân, ta đến tìm Hi Nhi cô nương.’’ Nàng mỉm cười nhìn lính gác, người kia quan sát nàng một lượt rồi nói: “Để tôi đi hỏi một chút.’’ Rồi đi vào doanh trướng.
Chẳng mấy chốc người nọ đã đi ra: “Tướng quân cho mời cô nương.’’ Lâm Nhược Tịch theo người kia đi vào doanh trướng, Long Thiên Việt buông bỏ hình tượng của một vị tướng quân, tự mình gắp thức ăn cho Nam Cung Hi. Nhìn thấy vậy khóe miệng của nàng co rút, nhìn hắn như thế, làm sao để Nam Cung Hi thoát thân đây.
“Nhược Tịch tham kiến tướng quân.’’ Lâm Nhược Tịch lên tiếng, lúc này Long Thiên Việt mới nhìn về phía nàng. Nam Cung Hi cau mày, sao nàng ấy lại đến đây, lại còn có mình nàng, Qúy Tinh đâu? “Lâm cô nương có chuyện gì không?’’ Lâm Nhược Tịch lén lút nhìn Long Thiên Việt một cái.
“Tướng quân, chuyện là như vầy. Tôi muốn nhờ Hi Nhi cô nương giúp tôi việc nữ công, có chỗ tôi không biết.’’ Nàng nói xong, Long Thiên Việt nhướng mày, đây không phải là muốn mời Hi Nhi của hắn đến doanh trướng của Qúy Tình Thiên sao. Hắn đang định từ chối, thì Nam Cung Hi đã giành nói trước: “Tướng quân, vừa đúng lúc thiếp cũng muốn học.’’ Nam Cung Hi nhìn Long Thiên Việt, lần này hắn không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
“Được rồi, đi sớm về sớm.’’ Long Thiên Việt vừa nói xong, Nam Cung Hi đã phấn khích đứng lên, không ăn gì mà kéo Lâm Nhược Tịch rời khỏi đây. Nhìn theo bóng lưng hai người họ, Long Thiên Việt cảm thấy kỳ quái, Hi Nhi cao lớn hơn mấy cô nương bình thường một chút, nhưng hắn lại nghĩ mình đã suy tính nhiều.
“Ngươi mau buông ta ra, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?’’ Nếu không phải hình như Tinh Nhi đã xảy ra chuyện, nàng cũng không thèm đến tìm hắn, còn không cần lấy chuyện nàng không biết nữ công ra làm chuyện cười.
“Ta không tìm thấy Tinh Nhi.’’ Lâm Nhược Tịch nói xong, Nam Cung Hi đã chạy đến doanh trướng của Qúy Tinh. Qủa nhiên không một bóng người, Nam Cung Hi trầm tư đứng một chỗ, “Có ai khác đến hay không?’’ Lâm Nhược Tịch lắc đầu, “Trước khi đi Tinh Nhi có nói là ra ngoài một chút, nhưng không nói khi nào trở về.’’ Nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra với Tinh Nhi hay không.
“Nếu không chúng ta ra ngoài tìm.’’ Lâm Nhược Tịch mở miệng nói, Nam Cung Hi lắc đầu: “Chờ thêm một chút nữa.’’ Nếu bây giờ ra ngoài, đụng phải Long Thiên Việt không phải rất xui xẻo sao. Lâm Nhược Tịch gật đầu: “Nam Cung Hi, ngươi chưa ăn cơm đúng không?’’ Lâm Nhược Tịch chỉ thức ăn trên bàn, hắn nhìn nàng rồi lắc đầu một cái.
Qúy Tinh tê chân ngồi trên đất, còn chưa thấy bóng dáng Lý Đại đâu. Chẳng lẽ nàng đã đoán sai, không phải ở đây. Nghĩ như thế nàng định đứng dậy rời đi, thì lập tức phát hiện ra một bóng người từ xa, Qúy Tinh vội vàng núp.
Lý Đại nhìn xung quanh một lượt, xác định không có ai phát hiện, hắn mới vội vã chạy về quân doanh. Còn Qúy Tinh thì theo sau hắn, xem hắn làm gì mà vội vàng như vậy. Lý Đại vừa vào doanh trướng đã không có ai, xem ra đều đi ăn cơm cả. Hắn cố tình trở về lúc này, sửa soạn lại đồ đạc của mình.
Đưa bọc quần áo lên nhìn một chút, thì rèm cửa doanh trướng đã bị vén lên, chẳng qua vừa đi được hai bước đã phát hiện ra người trước mặt hắn là… “Lão đại Tình Thiên.’’ Sao nàng lại ở chỗ này, Qúy Tinh xoay người nhìn bọc quần áo trên tay hắn, “Đang nghĩ xem, ngươi đã chạy đi đâu.’’ Qúy Tinh vừa lên tiếng, Lý Đại biết mình toi đời rồi.