Tôi đang cùng Neville làm bài tập trong phòng sinh hoạt chung, thì không biết là George hay Fred ( Dù sao tôi cũng không phân biệt được hai người đó.) tiến tại khoát tay trên vai tôi hỏi “Hehe, Genma, em có bạn nhảy chưa? Nếu chưa có, làm bạn nhảy với anh được không?”
Bạn nhảy? Tôi chưa từng nghĩ qua vấn đề này, trước giờ trong đầu vẫn mặc định người đi chung với tôi sẽ là Neville, dù sao nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, ngoại trừ tôi thì hắn còn có thể mời ai. Nhưng mà hình như chúng tôi chưa từng nói về vấn đề này. Tôi quay đầu nhìn sang Neville.
Neville ngẩn đầu lên, “George……”
“Anh là Fred.”
Có trời biết phải là thế không.
“À, Fred, Genma là bạn nhảy của em”, Neville chân chính xác nhận.
Fred ( hay là George? ) cười nói: “Xem ra anh chậm một bước rồi, Dench dũng mãnh đã là bạn nhảy của công chúa Neville.”
Tôi đạp cho Fred (hay George) một cước, anh ta hi hi ha ha rồi chuồn mất.
Sau khi anh ta rời đi, tôi mới khoanh tay hung hăng trợn mắt nhìn Neville.
Neville gãi đầu, ngu ngơ nhìn tôi cười nói “Bạn đồng ý trở thành bạn nhảy của tớ mà đúng không?”
“Nghe không giống một lời mời chút nào hết.” Tôi nghễnh đầu nhìn hắn.
“Vậy….. Được rồi…… Genma, xin hỏi…… Bạn, bạn có thể làm bạn nhảy của tớ được không?”
“Cậu biết khiêu vũ?” , Tôi nhíu mày hỏi.
“Học…… Học một chút, hồi nghỉ hè vừa rồi.”
“Vậy tớ đồng ý”, Tôi hài lòng gật đầu, buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống.
Neville thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau mồ hôi trên trán “Bộ dạng vừa rồi của bạn y chang Malfoy.”
Tôi đạp cho hắn một cước. Hắn không dám đánh lại.
“Cậu mau mà chọn từ khác để hình dung cho tớ!”
“Ách. . . . . . Sư tử cái? Ừm. . . . . . Bộ dạng vừa rồi của cậu rất giống sư tử cái….” Neville vừa gật gầt đầu, vừa bày bộ dạng như hắn mới là người cần được thuyết phục.
Làm tôi nghe mà cười đau cả bụng, nguyên lai bộ dạng Malfoy = khí thế của sử tử cái.
Bất quá sư tử cái cũng tốt a, Tôi hiện tại còn chưa hóa hình thú, vậy mà đã có khí thế của sư tử đúng là không tệ chút nào.
“Harry đâu?” Kể từ khi Harry Potter trở thành quán quân liền cùng Ron trở mặt, ngược lại cậu ta còn thường cùng Neville và tôi cùng nhau làm bài tập, đi thư viện vân vân.
“Cùng Ron, Hermione tới thư viện rồi.”
“Bọn họ làm hòa rồi?”
“Hình như vậy.”
Ta gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đến bữa tiệc vũ hội tôi mặc lễ phục vào, tự mình làm tóc, còn cài lên một bông hoa hồng đỏ thắm do Neville hái về, cùng màu với bộ lễ phục của tôi, đã sử dụng qua phép thuật nên vẫn tươi rói để mấy ngày cũng không héo.
Tôi chơi rất vui vẻ, cùng Neville khiêu vũ, còn cùng với rất nhiều người cả quen lẫn không quen nhảy múa, điệu gì cũng tham gia, một chút cũng không ngừng nghỉ.
Biết làm sao được, thú tiêu khiển ở Hogwarts quá ít, gần như không có cơ hội để chơi bời vui vẻ thế này.
Kết thúc vũ hội, tôi cùng Neville gói lại một ít bánh ngọt cùng thịt nướng đem về phòng sinh hoạt chung, nhào đầu vào ăn để bổ sung năng lượng. Hôm nay Neville cũng chơi rất vui, tới tận lúc này vẫn rất hưng phấn không ngừng đem thức ăn cắn nuốt.
Hốc mắt Hermione hồng hồng, lễ phục trên người đã được thay bằng giáo phục của trường, thấy chúng tôi đang ăn thì cũng đi tới gia nhập, cầm một cái chân gà hung hăng gặm cắn, trông cứ như cô nàng đang cắn xé kẻ thù vậy. Tôi và Neville bốn mắt nhìn nhau, nhún nhún vai rồi lại tiếp tục ăn. Không cần hỏi, cũng biết là do cái tên Ron ngu ngốc kia gây họa.
Cuối cùng cũng tới thử thách thứ ba, tôi ngồi ở dãy dành cho nhà Gryffindor, nhìn thấy giáo sư Dumbledore, Moody và Snape cũng có mặt ở đó. Giáo sư Dumbledore rốt cuộc đã chuẩn bị kế hoạch gì? Lão ong mật này, thật đoán không ra a!
Khi chiếc cốc lửa cùng Harry biến mất được một lúc lâu thì giáo sư Dumbledore, Lupin, một vị phù thủy lạ mặt tôi chưa từng gặp qua, còn có xác của một con quái mặt rắn liền xuất hiện.
Mọi người một trận ồ lên.
Có tới hai giáo sư Dumbledore? Vậy người nãy giờ vẫn ngồi đây hẳn đã dùng thuốc đa dịch biến thành. Quả nhiên, một lúc sau liền biến trở lại nguyên hình, thì ra là giáo sư McGonagall.
Kế tiếp giáo sư Moody vội chạy tới túm lấy vị phù thủy lạ mặt kia, nói hắn chính là Barty con. Vậy ra chính chủ đã được đổi trở lại? Hèn chi tôi còn cảm thấy lạ không biết vì cái gì mà dạo gần đây lão mắt điên này lại thay đổi phong cách giảng dạy.
Bọn họ cho học sinh rời đi, rồi mới đem sự việc bàn bạc với mấy vị quan chức của bộ pháp thuật.
Con rắn Nagini đã chết? Hôm nay hẳn phải bắn pháo hoa chúc mừng rồi. Tôi cùng Neville trở về tháp Gryffindor, vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Tới khi Harry Potter trở về, nói con rắn kia chính là Voldermort, dọa mọi người muốn ngã ngữa. Rồi mới cùng mấy anh em nhà Weasley, Hermione, còn có tôi cùng Neville (Bởi vì mâu thuẫn giữa Ron và Harry lúc trước nên gần nửa học kì Harry thường ở chung với chúng tôi, cho nên so với quá khứ cũng thân thiết hơn nhiều, Neville còn giúp hắn bàn mưu tính kế này nọ. Cho nên sau đó có hội tụ bàn luận gì, chúng tôi cũng được mời tham gia) tập trung ở phòng ngủ để nghe cậu ta kể rõ mọi chuyện.
“Giáo sư Dumbledore sớm đã biết có Tử thần thực tử muốn dùng thuốc đa dịch giả dạng trà trộn vào trường, còn biết bọn chúng muốn tớ chiến thắng trong trận so tài, để khi tớ là người đầu tiên chạm vào chiếc cúp Tam pháp thuật đã bị biến thành khóa cảnh, khiến nó trực tiếp đưa tớ đến chổ của đám Tử thần thực tử…. Chúng dùng một loại phép thuật, gồm “Xương cốt của cha, máu của kẻ thù, và da thịt của kẻ bầy tôi,” để làm Voldermort hồi sinh… Thầy Dumbledore, chú Sirious cùng thầy Lupin dùng thần chú ẩn thân, cũng xuất hiện ở đó với tớ…. Bởi vì chỉ khi Voldermort sống lại chúng tớ mới có thể chân chính giết chết y…. Vết sẹo trên trán tớ do y lưu lại năm đó cũng là một Trường sinh linh giá, phải khiến Voldermort trực tiếp dùng lời nguyền chết chóc với tớ, mới có thể tiêu diệt được Trường sinh linh giá này…. Giáo sư Dumbledore đưa cho tớ một chiếc nhẫn, trên đó có Hòn đá phục sinh. Cho nên khi bị Voldermort dùng lời nguyền chết chóc tớ vẫn không chết, mà ngược lại y cùng Trường sinh linh giá trên trán tớ đều bị diệt… Từ giờ tớ không còn phải chịu những trận đau đầu nữa…… Còn người giúp y sống lại là Peter Pettigrew, lão biến thành chuột đào tẩu khỏi nhà ngục Azkaban…. Nhưng bộ pháp thuật không thừa nhận việc này…… Chính lão là người đã cắt cánh tay làm lễ vật hồi sinh cho Voldermort…. Tiếc là trong lúc chúng tớ đang chiến đấu với Voldermort thì lão lại biến thành con chuột chạy trốn mất….. Voldermort vốn sống nhờ trên thân con rắn, đến khi y sống lại thì con rắn đó liền tiêu thất, còn y thì biến thành một tên mặt rắn thân người…. Giáo sư Dumbledore nói, Voldermort mặc dù đã chết nhưng đám Tử thần thực tử vẫn còn, cho nên sự việc vẫn chưa hoàn toàn kết thúc….. Bộ pháp thuật không tin thứ quái vật mặt rắn kia chính là Voldermort… Mặc khác hai hiệu trưởng của hai trường nói giáo sư Dumbledore quấy nhiễu trật tự vốn có của cuộc thi… Bọn họ không thừa nhận kết quả so tài này…… Vốn Barty con có thể làm chứng nhưng bộ pháp thuật lại để giám ngục hút hồn hắn… giờ hắn không thể chứng minh được gì nữa…. Giáo sư Dumbledore lo lắng Peter sẽ hợp tác với những Tử thần thực tử khác, thậm chí còn đem đám người trong ngục Azkaban cứu ra…. Nhưng bộ pháp thuật không tin lời thầy…. Bọn họ không tin Voldermort sống lại, cũng không tin con rắn kia chính là Voldermort….”
Peter Pettigrew vẫn vượt ngục? Có lẽ lúc giáo sư Dumbledore nhận được thư của tôi thì đã trễ. Có lẽ cho dù ngài ấy biết, cũng thất thủ vô lực, dù sao Bộ pháp thuật cùng ngục Azkaban đều là những việc nằm ngoài khả năng khống chế của ngài ấy.
Bất quá Peter mất một cánh tay, mà Voldermort cũng không thưởng cánh tay mới cho lão, ước chừng cũng chẳng làm nên trò trống gì được. Quay lại vấn đề chính đó là Voldermort đã chết, trường sinh linh giá cũng không còn, Harry Potter không chết, mà Cedric Diggory vẫn đang sống nhăn răng. Xem như giáo sư Dumbledore chiến thắng toàn diện rồi.
Điều này khiến tôi thật hài lòng.
《 Nhật báo tiên tri 》 rất nhanh liền theo đuôi Bộ pháp thuật, tuyên bố giáo sư Dumbledore là đồ điên vọng tưởng, mà Harry Potter là một thằng oắc thèm danh tiếng đến nổi nói dối gạt người.
Có lẽ vô số phù thủy bên ngoài kia sẽ tin lời Nhật báo tiên tri, nhưng những học sinh ở Hogwarts lại được tận mắt thấy thi thể của con quái mặt rắn, còn có Tử thần thực tử Barty Crouch con. Cho nên Harry Potter ở trong trường không bị mấy người nghi ngờ chất vấn, kể cả những thành viên nhà Slytherin. Voldermort đã chết, tôi nghĩ đám Tử thần thực tử đã trốn thoát khỏi truy vấn của Bộ pháp thuật, như gia đình Malfoy, có khi còn cảm thấy nhẹ nhõm cả người ấy chứ.
Tất cả những chuyện này đều không có quan hệ đến tôi, việc tranh chấp cùng Bộ pháp thuật, tôi nghĩ lão ong mật giảo hoạt như vậy hẳn sẽ giải quyết được. Sau này cũng không cần gửi thư báo tin cho ngài ấy nữa, sự tình phát triển đến giai đoạn này, sau này đám Tử thần thực tử muốn làm gì thì có trời mới biết. Thật tốt, ôm bí mật nguy hiểm như vậy trong lòng, cứ như ôm bom mà ngủ, giờ thì được giải thoát rồi. Cái gọi là bí mật kia đã không còn là bí mật nữa.
An toàn, toàn thắng!
Không còn sự tồn tại của Voldermort, không khí hình như cũng trở nên trong lành hơn. Việc luyện tập hóa thú sư của tôi cũng càng lúc càng thuận lợi, cuối cùng dưới sự chỉ dạy tận tình của giáo sư McGonagall, tôi biến hình thành một con sư tử cái cường tráng khỏe mạnh. Về phần Neville thì không có tiến triển gì nhiều, giáo sư McGonagall nói không cần quá lo lắng, không phải ai cũng có thiên phú trong việc này. Đến cuối tuần, cô còn tự mình đưa tôi đến Bộ pháp thuật đăng ký vào hồ sơ hóa thú sư.
Sự thành công của tôi đã đem về cho Gryffindor hai mươi điểm thưởng, đồng thời cũng khiến ý chí chiến đấu của Hermione tăng mạnh, cô nàng sau khi học xong thần chú gọi Thần hộ mệnh, liền muốn học tập cách biến hình của hóa thú sư. Điều này làm Harry và Ron khổ sở không thôi.