Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Uy hiếp của Độc trùng rốt cuộc cũng được giải quyết, Trình Dật cũng thoát khỏi nguy hiểm, mọi người rốt cuộc cũng thở dài một hơi, thế nhưng, cũng không có nghĩa là tiếp theo sẽ thuận buồm xuôi gió. Lãnh Phi Nguyệt kia cũng không phải là Lãnh Huyền Nguyệt, tâm cơ của hắn quá mức thâm trầm, không phải là người dễ đối phó. Hơn nữa, Phi Nhạn từ thành Phi Nhứ truyền đến tin tức, Lãnh Phi Nguyệt không chỉ có dụng độc đem tất cả mọi người trong cung khống chế được, còn không từthủ đoạn chèn ép triều thần phản đối trong triều, thậm chí ngay cả Lãnh Huyền Nguyệt cũng đã ở trong tay hắn…
Tin tức này tuy rằng không đến mức làm cho Lãnh Hạo Nguyệt bị ảnh hưởng, thế nhưng, trong lòng vẫn là cực kỳ khó chịu, mặc dù đối với những huynh đệ tỷ muội trong cung kia, hắn không có cảm tình gì, nhưng cũng không muốn bọn họ mất đi tính mạng như vậy.
Nhạc Du Du đối với quyết đấu của hai người bọn họ, trong tâm vẫn tồn tạo bài xích, ở trong lòng của nàng, Lãnh Huyền Nguyệt kia mới là người tội ác tày trời, lại cảm thấy Lãnh Phi Nguyệt chính là nam tử giống như gió tựa như vân, nam tử như vậy không nên cùng tàn bạo ở một chỗ, chỉ là, nàng cũng hiểu rõ, gió này có thể là gió nhẹ cũng có thể là cơn lốc, vẫn có thể là kẹo đường giống như mây trắng, cũng rất có thể là mây đen đông nghịt.
Mà Lãnh Phi Nguyệt, hiển nhiên là từ lúc ban đầu gió nhẹ biến thành cơn lốc, từ đám mây trắng chuyển thành mây đen như mực.
Rời đi khoảng sáu, bảy ngày, chờ đoàn người của Lãnh Hạo Nguyệt trở về quân doanh, cảnh tượng trước lại làm cho bọn họ kinh hãi.
Hoa thành không ít thôn trấn thế nhưng lại đồng thời xuất hiện ôn dịch kỳ quái, chỉ cần bị nhiễm người sẽ sốt cao không lùi, sau đó sẽ miệng nôn chôn tháo mất nước mà chết. Tuy rằng Nam Cung Duệ cùng Lạc Băng đã áp dụng mọi cách, thế nhưng, mấy ngày qua không ngừng xuất hiện tử vong làm cho mọi người luống cuống.
Họa vô đơn chí chính là, trong dân chúng bắt đầu xuất hiện không ít lời đồn, nói Lãnh Hạo Nguyệt bản thân đã là yêu nghiệt chuyển thế, sự hiện hữu của hắn sẽ làm cho mọi người chịu khổ tai họa bất ngờ, tỷ như ôn dịch chính là ví dụ tốt nhất, vì sao chỉ có khu Tấn vương thống trị mới có ôn dịch đâu?
Tin tức này lúc đầu mọi người còn không tin, thế nhưng truyền đi xa hơn cũng làm mọi người tâm bắt đầu dao động, làm gì có người nào tóc đỏ? Làm gì có người nào ngu dại, thế nhưng trong một đêm lại thành bình thường? Vì sao bờ sông Lăng bên kia lại không có ôn dịch phát sinh?
Chậm rãi, thậm chí trong quân cũng bắt đầu có đồn đãi như vậy.
Tuy rằng lời đồn đãi đối với quân đội của Lãnh Hạo Nguyệt Tấn vương ảnh hưởng không lớn, thế nhưng, dù sao trong quân đội cũng còn có quân đội của thiếu tử Bình Nam vương, ý chí của bọn họ cũng không được kiên cường như quân đội của Tấn vương.
Ngay khi bọn họ trở về, có một bộ phận binh lính thậm chí đều lây ôn dịch, bắt đầu xuất hiện bệnh trạng sốt cao.
Quân tâm rời rạc lúc hai quân đối chọi là điều cấm kỵ lớn nhất.
Lạc Băng tuy rằng dùng giải dược lúc trước chế ra khống chế ôn dịch tràn lan, thế nhưng, cũng không thể trừ tận gốc.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội.” Vô Ưu lão nhân nhưng khoát khoát tay, “Ta đã kiểm tra binh lính trúng độc kia, giải dược trước của chúng ta tuy rằng không thể trừ tận gốc, thế nhưng, nếu có cái này, liền không quan hệ.” Nói xong, hướng về phía Thanh Long, Bạch Hổ vẫy tay.
Thanh Long, Bạch Hổ vội vàng đem cái rương thủy tinh kia chở tới.
“Liệt hỏa băng tằm?” Lạc Băng vừa nhìn xong tròng mắt đều thiếu chút nữa trừng đi ra.
“Tiểu tử Phong Tuyệt kia chăn nuôi độc trùng đồng thời cũng nuôi sống chín mươi chín đường băng tằm này, vậy cũng cho hắn lúc trước tạo nghiệt một cơ hội bù đắp đi.” Vô Ưu lão nhân loát loát râu mép.
Vô Ưu lão nhân đem băng tàm lúc trước thay Trình Dật giải độc lấy ra, sau đó bỏ vào cái bát tô giải dược mà Lạc Băng nghiên cứu chế tạo ra, đồng thời lại tăng thêm kỷ vị thuốc tài, lúc này mới đem thuốc nước lọc ra, sai người cho những binh lính trúng độc uống, mỗi người nửa chén trà.
Ở khoảng chừng một canh giờ sau, những binh lính được dùng qua thuốc đều giảm sốt, dược hiệu nổi lên tác dụng.
Có giải dược này, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vô Ưu giản lược tính toán một chút, một băng tằm khoảng chừng có thể giải cứu ba đến năm người trái phải, như vậy toàn bộ băng tàm này có thể giải cứu ba đến năm mươi vạn người, chỉ là, muốn cho bách đường băng tàm gần đây biến thân, cần một lượng máu đối với Nhạc Du Du mà nói thế nhưng không ít a.
“Nhìn thủ pháp chế độc này, rất giống là…” Vô Ưu chân mày ninh lên, không ngừng loát râu mép, “Kỳ thực cũng không nên a, bốn năm trước, nàng không phải đã táng thân hỏa hải sao?”
“Sư huynh nói là, Nhện Độc?” Lạc Băng chân mày cũng nhíu lại.
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày cũng nhíu lại, bốn năm trước, vì Nhện Độc hành sự quá mức thủ đoạn độc ác, hắn đã từng đối với nàng hạ Ám Nguyệt lệnh truy sát, cuối cùng bởi vì danh môn chính phái liên hợp thắt cổ, mà táng thân hỏa hải, bây giờ làm sao có thể lại xuất hiện?
“Khả năng duy nhất chính là, lúc trước đại hỏa cũng không có làm nàng chết cháy.” Vô Ưu lão nhân hơi gật gật đầu.
“Vậy nếu như tìm được Nhện Độc, thì lời đồn này không phải tự sụp đổ?” Long Ngâm hơi trầm ngâm một chút.
“Đích thực là như vậy, nhưng nàng chắc chắn sẽ không lấy người thật xuất hiện.” Trình Dật trầm ngâm một chút, “Rất khả năng đại hỏa đã phá hủy vẻ ngoài của nàng, vì thế, muốn tìm nàng, phỏng chừng rất khó.”
“Thế nhưng, có một người khẳng định biết.” Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng ngoéo… một cái.
Mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng cũng đều hiểu Nhện Độc này đã vì Lãnh Phi Nguyệt mà bán mạng.
Lãnh Hạo Nguyệt không hy vọng mọi người gặp chuyện không may, càng không hi vọng Nhạc Du Du sẽ gặp chuyện không may, thế là lập tức phân phó đi xuống, Trình Dật mang theo một đội nhân mã chuyên môn phụ trách giải độc cùng chấn an bách tính nhiễm độc, mà Long Ngâm thì trọng điểm phụ trách bảo vệ khu vực chưa nhiễm độc… Đến khi hắn hắn tra được đầu nguồn độc này thì thôi.
Nhạc Du Du ngoại trừ cống hiến một chút máu để cho liệt hỏa băng tâm biến thân, thì Lãnh Hạo Nguyệt để nàng nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng, đối mặt với biến cố bất thình lình cùng lời đồn đại, nàng làm sao có thể an tâm đâu? Nàng càng muốn có thể giúp Lãnh Hạo Nguyệt một tay.
Thế nhưng, nàng rốt cuộc có thể làm cái gì đấy? Võ công? Sẽ không. Y thuật? Không tinh. Độc thuật? Giống nhau. Càng muốn giúp nhưng lại càng cảm thấy uể oải.
Buồn chán lật tới lật lui hà bao, từ bên trong bỗng nhiên rơi ra một khối ngọc bội.
Nhạc Du Du thuận tay cầm lên, dĩ nhiên là thời gian ban đầu ở thành U Châu thành Lãnh Phi Nguyệt đưa cho nàng khối kia. Lúc trước lời hắn ôn nhu chân thành nói tựa hồ còn đang bên tai, thế nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Nhạc Du Du không khỏi cười lạnh một tiếng, nguyên lai, khi đó, hắn cũng đã định đoạt được tất cả…
Chỉ là, Nhạc Du Du nghĩ không ra đó là chiến tranh thì chiến tranh, tại sao phải dụng độc, tại sao muốn làm cho nhiều bách tính vô tội cứ như vậy mạc danh kỳ diệu mất đi tính mạng đây? Nắm ngọc bội trong tay, Nhạc Du Du thoáng cái đứng lên, có khối ngọc bội này, nàng có thể tự do đi vào quân doanh của đối phương, vì thế, nàng quyết định muốn đi trông thấy Lãnh Phi Nguyệt, có thể khuyên bảo làm cho hắn buông tha thủ đoạn hèn hạ dùng độc này? Dù sao nhân tâm đều là ruột thịt lớn lên a.
Đương nhiên, nếu như khuyên bảo không thành công, Nhạc Du Du cũng đã chuẩn bị đưa quân doanh của hắn oanh tạc chó gà không tha. Nói làm là làm, tìm đến hơn mười trái lựu đạn đặt ở tại trên lưng, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.