Edit:bachanh
Nhạc Du Du được thái giám hướng dẫn, bưng trà dạo một vòng lớn ở Dưỡng Tâm Điện, may mà ngoại trừ nét mặt của hoàng hậu hơi lạnh lùng, các phi tử còn lại đều vui vẻ nhận lấy, tuy rằng, nụ cười đó thực hư ra sao còn chưa rõ, nhưng ít nhất thì không làm mất lòng của nhau.
Chẳng qua, trong đám huynh đệ tỷ muội của Lãnh Hạo Nguyệt, trưởng công chúa Lãnh Ngưng Nguyệt được gả đi nơi xa, ngũ hoàng tử Lãnh Phi Nguyệt phụng mệnh ra ngoài hành sự, cho nên, Nhạc Du Du chỉ gặp được thái tử Lãnh Huyền Nguyệt cùng cửu công chúa Lãnh Minh Nguyệt chỉ mới mười tuổi, nàng cũng là con ruột do hoàng hậu sinh ra.(Lãnh Húc thật cuồng nguyệt, nào là Hạo Nguyệt, Ngưng Nguyệt, Phi Nguyệt, Huyền Nguyệt, Minh Nguyệt – potay.com.canh)
Cái gã Lãnh Huyền Nguyệt nọ thật biết đóng kịch, lúc nàng kính trà, rõ ràng hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn tỏ vẻ đôi bên thân thiết dữ lắm, làm cho Nhạc Du Du có chút khó chịu.
Kính trà xong, Nhạc Du Du nhận được quá trời lễ vật, mỗi món thoạt nhìn đều giá trị vô cùng, khiến nàng tạm thời quên đi chuyện không vui về thái tử, mừng thầm trong lòng, nàng cũng minh bạch, từ hôm nay về sau, nàng đã là người của hoàng gia, đây là chuyện vinh quang cỡ nào, tuy rằng nàng cũng chẳng thích thú gì mấy.
Vốn tưởng có thể rời đi, tuy nhiên, một câu nói của Lãnh Húc khiến Nhạc Du Du nhất thời buồn bực, hắn cư nhiên cho phép nàng cùng Lãnh Hạo Nguyệt ngủ lại trong cung đêm nay, cũng cho phép Nhạc Du Du tùy tiện đi dạo trong cung.
Áp lực a, Nhạc Du Du vừa đi vừa cảm thấy buồn bực, nàng thấy ở đây nơi nơi đều là lồng sắt, cũng chả hiểu bọn nữ nhân kia sao lại nguyện ý chui đầu vào chổ như thế này nhỉ? Muốn nàng ở lại đây cả đời, không, chỉ một năm thôi, nàng nhất định sẽ điên lên cho mà coi.
“Tiểu Du Du, sao ngươi không vui a?” Lãnh Hạo Nguyệt dường như cảm nhận được tâm tình của Nhạc Du Du.
“Đâu có không vui a.” Nhạc Du Du vuốt ve mái tóc đỏ của hắn, “Chẳng qua chỉ đang cảm thán hoàng cung to lớn, xinh đẹp mà thôi.” Dù nàng có không vui đi chăng nữa cũng không thể nói a, phía sau chẳng phải còn một đám thái giám, cung nữ bám theo sao? Vạn nhất lỡ lời, lại tự rước vào người phỉ báng chi tội, vậy thì phiền to.
“Chổ này có phài rất đẹp hay không?” Lãnh Hạo Nguyệt lại giống như không nghe ra nàng đang nói trái lòng, lập tức hưng phấn tươi cười: “Ngũ hoàng huynh nói, hắn từng đi tới Liệt Nhật quốc, hoàng cung nơi đó không xinh đẹp như ở đây đâu…”
“Hạo nhi rất thích ở chổ này?”
“Cũng không phải.” Lãnh Hạo Nguyệt quyệt miệng, cúi đầu thấp xuống, “Chổ này trước đây có mẫu phi ở cùng Hạo nhi, thế nhưng, mẫu phi tự nhiên biến mất tăm…” Nói xong thì mí mắt rũ xuống, dấu đi con ngươi ướt át.
“Ách.” Nhạc Du Du nắm chặt tay hắn, hoạt kệ vuốt vuốt sau lưng hắn, vốn nàng muốn sờ đầu của hắn, nhưng nàng lùn hơn Lãnh Hạo Nguyệt không chỉ là khoảng cách một cái đầu, sờ lên đó chắc rất vất vả, chỉ đành vuốt sau lưng hắn, ách, nói chính xác hơn là thắt lưng, “Đừng khổ sở, về sau tỷ tỷ sẽ ở cùng với ngươi.”
“Thật không? Tiểu Du Du không gạt Hạo nhi chứ? Không giống như mẫu phi, bỗng dưng biến mất tăm…” Lãnh Hạo Nguyệt trong mắt lập lòe ánh sáng, sau đó nhân cơ hội ôm lấy Nhạc Du Du.
“Sẽ không…” Nhạc Du Du đột nhiên có hơi chần chờ, nhưng vẫn lắc đầu.
Cơ thể của tiểu tử này thật đẹp, tuy rằng cách một lớp áo, nhưng cảm giác sờ vào siêu tốt, Nhạc Du Du nhân cơ hội áp hai ma trảo lên thể của Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó giở trò. Xin thánh Ala tha lỗi cho nàng, sống ở hiện đại, tới từng tuổi này rồi mà nàng vẫn chưa kịp nói chuyện yêu đương, càng chưa tìm được suất ca nào cùng nhau nắm tay đi qua cầu vượt [1], bây giờ vất vả lắm mới tìm được một tiểu suất ca đáng yêu siêu cấp, trên pháp lý còn là ông xã của nàng nữa, sờ sờ mó mó, ai quản được a? Đương nhiên, nàng đối với bản thân mình ngày càng khó tin, vạn nhất ngày nào đó nàng kiềm chế không được nuốt chửng tiểu tử đáng yêu này, hy vọng hắn không trách mình trâu già gặm cỏ non a.
Bọn cung nữ, thái giám theo hầu đã sớm đỏ mặt cúi đầu.
[1] cái cầu dạng như mọc giữa lòng thành phố dành cho người đi bộ qua đường ấy, chương 1 Nhạc Du Du cũng bị rơi xuống từ chiếc cầu loại như vậy.