Quyển 1 – Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao

Đêm ghé thăm thiên lao

Với khinh công tuyệt đỉnh của y, muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi thiên lao không phải là việc khó. Nhưng nàng biết rõ tính tình của sư phụ, y tuyệt đối sẽ không vì sợ tội mà bỏ trốn.

Sau khi cân nhắc kĩ càng, nàng hít thật sâu, dừng bước phía trước nhà giam. Cai ngục thấy Hoàng hậu nương nương đích thân tới, không dám ngăn cản, một mực cung kính dẫn nàng vào trong.

Đã là lao ngục thì liền âm u dơ bẩn, đại lao Thiên Triều cũng không ngoại lệ. Một nhà lao riêng biệt xây bằng đá, ánh đèn leo lét, càng thêm âm u dọa người. Với những dụng cụ tra tấn lạnh người trước mặt, vẻ mặt nam tử mặc áo lụa trắng vẫn luôn bình thản, tuy bị buộc trên giá phạt, quần áo nhuộm đầy máu đỏ, nhưng sắc mặt vẫn ung dung.

“Sư phụ!” Lộ Ánh Tịch khẽ kêu một tiếng, nàng đã tới chậm một bước, không ngờ bọn họ lại dùng hình!

Hình bộ thượng thư Thẩm Dịch thấy nàng bước vào, cung kính hành lễ: “Cung thỉnh Hoàng hậu nương nương phượng an!”

“Hiệu quả làm việc của Thẩm đại nhân thật nhanh chóng.” Lộ Ánh Tịch châm biếm nói, không hề che giấu tức giận.

“Thần phụng theo khẩu dụ của Hoàng thượng, nghiêm khắc thẩm vấn nghi phạm, mong rằng Hoàng hậu nương nương lượng thứ.” Thẩm Dịch chưa quá hai mươi sáu tuổi, tuấn tú nho nhã, ánh mặt trầm tĩnh nghiêm trang.

Lộ Ánh Tịch phẫn nộ trong lòng, ánh mắt lạnh như băng. Mộ Dung Thần Duệ, món nợ này, ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi!

Sắc mặt nàng dịu lại, đôi mắt trong vắt như suối, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng vốn nhân hậu, chẳng lẽ lại đồng ý để ngươi lạm dụng tư hình?”

Thẩm Dịch khẽ nhếch khóe môi, im lặng, vẻ mặt đầy ngạo nghễ.

Lộ Ánh Tịch ngưng mắt nhìn hắn, lòng nàng chợt hiểu ra. Tên thượng quan đại nhân này tuy trẻ tuổi tài hoa xuất chúng, nhưng lại cao ngạo nóng lòng lập công, đối với những người như vậy không thể cứng rắn.

Nàng thay đổi chủ ý, thần sắc dần dần lộ vẻ buồn rầu, mềm nhẹ nói: “Thẩm đại nhân, bổn cung muốn nói riêng với sư phụ vài câu, mong Thẩm đại nhân sắp xếp.”

Thẩm Dịch lướt mắt nhìn nàng, chần chờ trong giây lát, sau đó mới khom người lui ra ngoài.

Lộ Ánh Tịch biết hắn ở cách đó không xa, nhưng cũng không ngại, đi tới trước mặt Nam Cung Uyên, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, Ánh Tịch tới trễ.”

Nam Cung Uyên chỉ cười nhẹ, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, dịu dàng trả lời: “Ánh Tịch, không nên tự trách mình. Sự phụ làm sai đương nhiên phải chịu trách nhiệm.”

“Đó là bất trắc, sư phụ vì sao cứ canh cánh trong lòng?” Lộ Ánh Tịch không khỏi cảm thương, khẽ nói: “Lòng tốt của sư phụ, chưa chắc người khác đã cảm kích.” Nếu như lúc đó, Hạ Như Sương đồng ý để sư phụ chữa trị, nhất định sẽ không mất long thai. Hạ Như Sương tự gieo nhân, nhưng lại muốn sư phụ cõng quả sao?”

Chỉ nghe Nam Cung Uyên thở dài: “Dù chưa ra đời nhưng đứa trẻ cũng là một mạng sống. Vài ngày trong lao ngục, xem như là cúng tế cho thai nhi đáng thương kia.”

Nghe vậy, Lộ Ánh tịch bỗng dưng vui mừng, hỏi thật nhỏ: “Sư phụ đã sớm tính ra kiếp nạn này?”

Nam Cung Uyên không nhìn nàng, chỉ gật nhẹ đầu, đôi mắt đen sáng như ngọc toát lên ý cười dịu dàng.

Lộ Ánh Tịch yên tâm hẳn, nụ cười thấp thoáng vui mừng, nhưng giọng nói vẫn ép tới cực nhỏ: “Sư phụ, tuy chỉ là mấy ngày, nhưng khổ hình chẳng dễ chịu gì. Những lúc cần thiết, Người nhất định phải vận nội lực chống đỡ.”

“Chỉ là roi quật.” Nam Cung Uyên mỉm cười, tựa như những vết roi quất rỉ máu kia không phải rơi vào người y.

“Nếu không chỉ như thế thì sao?” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch ưu sầu nóng nảy. Sư phụ rất cố chấp, còn Mộ Dung Thần Duệ tất nhiên sẽ không nhân từ nương tay!

Nam Cung Uyên lại như không nghe thấy lời nàng, nói thẳng: “Ánh Tịch, ta sẽ ở lại trong cung cùng ngươi một thời gian.”

Lộ Ánh Tịch bỗng ngơ ngẩn. Không phải sư phụ dự đoán được y sẽ bị giam lỏng trong cung sao? Nàng hy vọng, hy vọng mình đã đoán sai. Nhưng Mộ Dung Thần Duệ là một người thâm trầm khôn ngoan, hắn nhất định sẽ thừa dịp giữ sư phụ ở lại, mượn cớ này để kiềm chế nhất cử nhất động của nàng.

Nam Cung Uyên hiểu rõ phiền não và hổ thẹn của nàng, ôn hòa trấn an: “Không liên quan đến ngươi. Đây là kiếp nạn đã định trước, ta phải trải qua.”

Lộ Ánh Tịch mím môi, kiên định nói: “Sư phụ, bất kể như thế nào, Ánh Tịch cũng sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ người chu đáo.” Nói xong, nàng đột ngột giơ tay, nhanh như chớp đem viên đan dược giấu sẵn trong lòng bàn tay, nhét vào miệng y.

Viên đan dược kia vừa vào miệng liền tan chảy, Nam Cung Uyên còn chưa kịp cự tuyệt, đành cười nói: “Ánh Tịch, Tục Mệnh đan vô cùng trân quý, khắp thiên hạ chỉ có ba viên, sao ngươi lại lãng phí như vậy.”

“Không cho sư phụ dùng mới là lãng phí.” Nàng cũng khẽ cười, nàng chỉ có một viên Tục Mệnh đan mà sư phụ đưa cho nàng trước kia. Sợ nàng phát bệnh nặng, không thể qua khỏi, đưa cho nàng để có thể lưu lại mạng sống. Nhưng bây giờ sư phụ gặp nạn, tính mạng của y quan trọng hơn so với nàng.

“Ta đã dùng Tục Mệnh đan, ngươi đã an tâm rồi chứ?” Đôi mắt Nam Cung Uyên sáng lên, ngầm giấu giếm tình ý dịu dàng.

Lộ Ánh Tịch lắc mạnh đầu. Không đủ, như thế vẫn không đủ! Tục Mệnh đan chẳng qua chỉ bảo vệ được tâm mạch, phòng ngừa bất trắc, nhưng lại không thể ngăn chặn được nỗi đau xác thịt!

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung đầy trìu mến, ôn hòa lên tiếng: “Ánh Tịch, ngươi cũng biết, ta không coi trọng bề ngoài. Nếu có tổn hại nào, ta hy vọng ngươi đừng vì ta mà để ý.”

“Sư phụ?!” Lộ Ánh Tịch chấn động dữ dội, “Sư phụ, người đã định liệu được việc gì?”

Nam Cung Uyên không nói, cười trầm ngâm.

Thấy y như thế, hốc mắt Lộ Ánh Tịch ửng đỏ, mông lung màn lệ. Sư phụ không nói, nàng cũng đoán được. Kiếp nạn này chắc chắn không đơn giản như lời y nói.

Lúc này tên thượng thư trẻ tuổi không một tiếng động đến gần, cung kính nói: “Đêm đã khuya, thỉnh Hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể, nên sớm về cung nghỉ ngơi.”

Lộ Ánh Tịch không nhìn hắn, chỉ nhìn khuôn mặt quen thuộc mà tuấn tú trước mặt mình. Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu y, cầu xin y vượt ngục, tránh qua kiếp nạn này. Thế nhưng y ôn hòa mà kiên quyết nhìn nàng, lắc đầu.

“Hoàng hậu nương nương.” Thẩm Dịch thấp giọng gọi.

Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn hắn, không nói một lời, xoay người rời đi. Làm khó bề tôi cũng vô dụng, nàng chỉ có thể tìm người đứng đầu để thương lượng! Người nào dám hủy hoại dung mạo của sư phụ, nàng nhất định sẽ một mạng đổi một mạng!

Thế nhưng mãi tận lâu sau này, Lộ Ánh Tịch mới hiểu được, dù nàng thông minh kín đáo thế nào, phòng bị chặt chẽ thế nào, cũng không chống lại được sự trêu chọc vô tình của ông trời.

Hết chương 8

Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Status: Completed Author:

Đêm đại hôn ấy, hắn thần thái anh tuấn, nụ cười ấm áp ôn hòa, phảng phất như một vị quân tử nho nhã, không màng danh lợi.

Nhưng khi hắn ôm nàng vào lòng, nàng lại không cảm nhận được hơi ấm. Quả nhiên, hắn cũng chẳng màng chiếm hữu nàng.

Hắn ở trước mặt nàng, tự cắt đầu ngón tay mình, rồi thấm máu hắn lên miếng gấm trắng trên đệm giường.

Màu đỏ tượng trưng cho trinh tiết của nàng là máu của hắn, mà không phải của nàng.
Người nam nhân này, hắn đã quen nắm vạn sự trong tay, cơ trí thâm trầm, không tha bất kỳ kẻ nào khiêu chiến với quyền uy của hắn.

Muốn giở trò với loại nam nhân này, nhất định là tự tìm đường chết.

Thế nhưng, nàng đã không còn đường lui.

Hắn nói: “Trái tim của Hoàng hậu chẳng biết đã đặt ở đâu rồi?” Lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý sâu xa, sắc bén.

Nàng nói: “Hoàng thượng cũng chưa từng thích Ánh Tịch. Nếu đã như vậy, cần gì phải quan tâm?” Nàng thản nhiên đáp trả hắn, che đậy sự sắc sảo dưới nụ cười dịu dàng trên môi.

Thời buổi loạn lạc, biên cương tràn ngập khói lửa chiến tranh, giông tố cũng tung hành chốn kinh thành. Nàng và hắn đều là cái gai trong mắt nhau, không nhổ ra không được.
Giang sơn như bức tranh, sao hắn phải dâng cho kẻ khác chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân? Xã tắc trọng trách, sao nàng nỡ vứt bỏ chỉ vì tình cảm nhất thời?

Nàng cùng hắn, là cuộc tranh đấu giữa đế vương và hoàng hậu, cũng là cuộc tranh đấu gay gắt vì sự nghiệp thống nhất thiên hạ.

***

Y là thần y Không Huyền Tử vang danh khắp nơi trong thiên hạ, phong thái y tuyệt thế, ngời sáng bất phàm.

Nàng gọi y một tiếng sư phụ nhưng lại ấp ủ tình cảm của một nữ nhân dành cho nam nhân. Y không phải không biết, nhưng y chỉ có thể làm ngơ.

Y chưa bao giờ nói với nàng, y cứu vãn người đời khỏi bệnh tật nhưng người mà y thật sự muốn cứu vãn lại chính là nàng.

Nàng mang trên mình thiên mệnh, là huyền cơ, là bí mật không thể tiết lộ.

Không may thay y là người có thể nhìn thấy thiên cơ, vì lẽ đó đã định trước y phải mất đi vài thứ. Nhưng vì nàng, y cam tâm tình nguyện.

Mộng tưởng của nàng là tự do bay lượn, tùy tâm mà sống.

Y cũng như nàng, cũng muốn nắm tay nhau phiêu bạt chân trời, hành y cứu thế, nhàn nhã thì ngâm rượu gảy đàn, ẩm thơ.

Nhưng số mệnh không ai có thể biết trước, chỉ có thể thuận theo ý trời.

Đạt được ý nguyện là may mắn của y, còn không được là số mệnh của y.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset