Giang Yêm để bức thư nặng trịch trong tay áo, chân bước không vững trở lại chỗ ngồi. Hắn không dám nhìn Hoàn Viễn, sợ vẻ chỉ trích, lên án, oán hận…hay bất cứ biểu hiện nào trên gương mặt Hoàn Viễn sau sự việc vừa xảy ra.
Sau Giang Yêm là năm người khác, Sở Ngọc cũng giao cho mỗi người một phong thư, ôn hòa khuyến khích bọn họ, thể hiện sự khoan dung nhất mực. Trước cảnh tượng này, nhiều kẻ không được tiến cử cũng thấy hi vọng, thậm chí lộ ra sự nóng lòng muốn đạt được.
Giữa bọn họ có một người, phong thái trang nghiêm, sắc mặt lại thê lương trắng bệch, ánh mắt âm u lạnh lẽo như ma quỷ.
Người này là Hoàn Viễn.
Giữa ngày xuân sáng lạn, Hoàn Viễn lại chỉ cảm thấy trong lòng lạnh giá, tựa như đang ở giữa khu rừng hạnh hoa phủ đầy băng tuyết.
Hắn vốn tưởng khi bị công chúa phát giác, cùng lắm là chết, lại không đoán được Sở Ngọc áp dụng thủ đoạn như vậy. Nàng không muốn hắn chết, nàng muốn hắn bị tất cả mọi người xa lánh ruồng bỏ.
Hắn không sợ thất bại, chỉ là…Giang Yêm.
Ngày xưa trong lầu các của Dung Chỉ, hắn và Giang Yêm có thời gian gặp nhau trong phòng nhưng không hề chuyện trò. Cho đến một ngày, hai người đi tìm sách, không hẹn mà cùng cầm một quyển sách lên. Cả hai cùng lúc mở miệng:
“Các hạ…”
“Huynh đài…”
Tất cả đã tan thành từng mảnh nhỏ phiêu linh. Một đi không trở lại.
————-
An bài tốt cho sáu người, tâm tình Sở Ngọc buông lỏng không ít. Nàng bưng chén rượu lên, hạ mắt nhìn về phía Hoàn Viễn, muốn xem thái độ hắn lúc này thế nào. Chạm vào ánh mắt Hoàn Viễn, Sở Ngọc hơi sửng sốt. Tuy rằng kế hoạch do nàng an bài, nàng lại không ngờ sự phản bội của Giang Yêm khiến Hoàn Viễn chịu đả kích lớn như vậy.
Tuy rằng có chút không yên tâm, nhưng tiếp theo, nàng vẫn sẽ tiếp tục cải cách, việc không thể không làm. Nàng cũng không phải Sơn Âm công chúa, đã không thể khống chế toàn cục thì chỉ có thể từng bước phân hóa bọn họ.
Sau khi tiệc rượu tàn, Sở Ngọc lưu lại mình Giang Yêm, ban cho hắn ba ly rượu tiễn biệt, mỉm cười nói: “Kiến Bình vương luôn thích văn chương, lại cũng là người trẻ tuổi. Ngươi đến chỗ hắn nhất định như cá gặp nước, ly rượu này ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió”.
Lúc này người đã tản đi, lưu lại bên cạnh Sở Ngọc chỉ còn có Giang Yêm, Dung Chỉ và người bảo hộ phía xa là Việt Tiệp Phi.
Nghe Sở Ngọc nói, trong lòng Giang Yêm dâng lên những cảm xúc lẫn lộn. Hắn không hiểu lúc này là hắn oán hận hay cảm kích nàng. Nhưng ân huệ và trợ giúp mà nàng dành cho hắn, rõ ràng là sự thật.
Uống chén rượu tiếp theo, đột nhiên trên gương mặt Giang Yêm hiện ra hai mảnh ửng hồng, hắn cúi đầu cầu khẩn: “Công chúa, sau khi ta đi, cầu xin người đừng giáng tội Hoàn Viễn. Hắn có tài kinh bang tế thế, ta còn xa mới sánh kịp, nếu…Thật sự đáng tiếc”. Hắn đại khái suy đoán Sở Ngọc biết rõ mưu đồ bí mật của bọn họ, nên mới sử dụng thủ đoạn này để phân hóa bọn họ. Mang nỗi áy náy với Hoàn Viễn, hắn cầu xin Sở Ngọc.
Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười nói: “Điều này ngươi có thể yên tâm, nếu ta thực muốn xử trí các ngươi, căn bản không cần tốn công sức như thế. Ta hôm nay cố ý trước mặt mọi người cho ngươi lựa chọn, ép ngươi ruồng bỏ Hoàn Viễn. Về điểm này, ngươi có oán ta không?”
Giang Yêm hoang mang nói: “Ta cũng không biết nữa”.
Sở Ngọc bưng chén rượu lên nhấp một ngụm. Rượu này nồng độ không lớn, lại là rượu trái cây, cũng không khác uống nước trái cây là mấy: “Ngươi rất thành thật. Nếu ngươi lập tức nói không oán ta, đó là nói dối. Ta làm như vậy là có dụng ý của mình. Ngươi có nhớ lúc trước bị người ta vu cáo hãm hại phải vào tù, tuy là người đó không đúng, nhưng ngươi có tự xem xét lại chính mình không?”
Giang Yêm lập tức có chút bất mãn: “Ta không có lỗi, sao phải tự xem xét lại?”
Sở Ngọc thở dài nói: “Vì sao người ta không vu cáo hãm hại người khác, lại cứ nhằm vào hãm hại ngươi? Hơn nữa bạn bè đồng môn không có lấy một người vì ngươi đứng ra giúp đỡ, chẳng lẽ không phải bởi lý do ngươi làm người quá thất bại sao?”
Nhìn Giang Yêm sững sờ, Sở Ngọc tiếp tục nói: “Có câu này, cứng quá thì dễ gẫy, càng kiên cường càng dễ bị bẻ gẫy. Ta tuyệt đối không bảo ngươi thông đồng với tham quan làm bậy, chính là muốn ngươi vừa giữ gìn phẩm cách cao thượng, đồng thời cũng muốn ngươi thông thạo một vài biện pháp uyển chuyển linh hoạt. Không có bằng hữu vây cánh trên quan trường, con đường làm quan của ngươi rất khó thuận lợi”. Nàng mỉm cười an ủi: “Ta cũng không định thuyết phục ngươi điều gì đâu, chỉ là hi vọng có lúc nào đó ngươi sẽ nhớ đến lời của ta. Có những thời điểm, cúi đầu thỏa hiệp chẳng có gì đáng xấu hổ, ngược lại quá quan tâm chuyện đông tây không cần thiết sẽ hại chính mình”.
Giang Yêm chăm chú nhìn Sở Ngọc rất lâu, mới trân trọng nâng chén nói: “Đa tạ công chúa dạy bảo”. Mặc dù hắn chẳng hề chấp nhận lời nói của Sở Ngọc, nhưng hắn cảm thụ được tấm chân tình qua lời nói của nàng, nàng cũng là muốn tốt cho hắn.
Sở Ngọc giơ chén rượu lên, lại phát hiện chén không, sai Dung Chỉ rót rượu thì trong bầu một giọt cũng không còn, liền dứt khoát để một bên: “Ta hôm nay làm vậy, cũng chỉ là muốn mài một chút nhuệ khí cho ngươi. Sau này ngươi có lại vấp phải trắc trở, sẽ không đến mức suy sụp. Ngươi tài khí hơn người, tiền đồ rộng mở, tương lai tốt đẹp ở phía trước, những chuyện trước kia hãy coi là khói bụi mà thôi”. Tuy rằng ban đầu mục đích của nàng là dùng lời nói để thu phục nhân tâm, nhưng bởi vì nàng không nhẫn tâm khi nghĩ đến tài tử này với tính cách quá kiên cường thẳng thắn, sau này sẽ suy sụp khi gặp trở ngại khó khăn nên mới khuyên giải hắn chuyện về sau.
Khói bụi?
Giang Yêm ngơ ngẩn nhìn những cánh hạnh hoa bay lả tả phía trước. Tất thảy mọi chuyện hôm nay, có thể coi như làn khói bụi sao?
Lời nói tới đây, những gì nên nói nên khuyên cũng đã làm, Sở Ngọc chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu nhìn Giang Yêm, nhẹ nhàng thì thầm: “Ảm nhiên tiêu hồn giả, duy biệt nhi dĩ hĩ”.
Việt Tiệp Phi không thông thạo thi văn, nhưng khi Dung Chỉ và Giang Yêm nghe, đầu tiên đều sửng sốt không hiểu vì sao Sở Ngọc nói ra lời này. Nhưng hai người âm thầm nghiền ngẫm những câu này, trong lòng đều cảm thấy xao động.
“Ảm nhiên tiêu hồn giả, duy biệt nhi dĩ hĩ” Câu này muốn nói đến nỗi đau buồn, buồn vì tài năng mai một, buồn vì biệt ly xa cách. Từ trước đến giờ chưa từng có người miêu tả nỗi buồn biệt ly như vậy, nên khi hai người nghe Sở Ngọc nói cảm thấy rất kỳ lạ.
Giang Yêm vốn là một tài năng văn chương, phẩm vị thưởng thức cũng rất tinh tế. Hắn cân nhắc câu này mấy lần, càng lúc càng kinh ngạc. Câu nói này quá hợp tâm ý của hắn, cảm giác thân thiết khó nói lên lời, trong lồng ngực phảng phất những cảm giác bối rối lẫn lộn.
Hắn có thể chắc chắn một điều, chưa từng đọc qua hay nghe qua câu này.
Sở Ngọc nói ra câu đó, vốn là thăm dò một chút xem Giang Yêm có phải là người mà lịch sử nhắc đến hay không. Lại thấy thái độ của hai người, lòng nàng bỗng than thầm một tiếng.
Giang Yêm ở tuổi này chưa viết được ra câu đó, mà nàng lại đạo câu văn của chính Giang Yêm tương lai để nói ở đây.
Ai nha nha, thực không phải là cố ý!
Sở Ngọc nhún nhún vai.
Bất quá đã đến nước này, dù sao cũng đã đạo văn, nếu sau này có cơ hội sẽ nói rõ hắn mới là chủ nhân thực sự của câu nói. Nàng trấn định mỉm cười, mặc cho Giang Yêm chăm chú nhìn nàng đánh giá.