Chương 116: Ngọn núi thứ bảy (1)

Ngọn núi thứ bảy (1)

Chỉ là, con ngươi trong con mắt của Thần Linh trên bầu trời có bộ dánh hình chữ thập.

Mà ánh mắt hư ảo này, là đồng tử dựng thẳng.

Về phần uy lực thì càng chênh lệch như là so mặt trời cùng đom đóm vậy, người phía trước có thể lập tức dị hoá một khu vực biến thành cấm khu, mà người sau chỉ có thể tạo thành uy hiếp chấn nhiếp tâm thần.

Đương nhiên đây cũng chỉ là một giọt máu bị pha loảng vô số lần tạo thành ảo giác hình con mắt, nếu là một giọt máu tươi tinh khiết, uy lực sẽ càng thêm kinh khủng.

Nhưng vô luận như thế nào, coi như là ánh mắt chân chính xuất hiện, thì so sánh với ánh mắt của Thần Linh cũng vẫn như là thiên so với địa vậy.

Mặc dù như thế, nó vẫn gây cho Hứa Thanh chấn động vô cùng mãnh liệt, thân thể chỉ là một phương diện, việc này đã phá vỡ nhận thức của hắn, khiến cho tâm thần hắn dấy lên từng tia gợn sóng.

– Chẳng lẽ Thất Huyết Đồng, có thể lấy máu thịt từ trên người Thần Linh xuống?

– Việc này không thể nào…

Cả hai đều cho ta một loại cảm giác giống nhau, nhưng hiển nhiên không phải là cùng một người, vậy xác suất lớn nhất, chính là trên thế giới này, có Thần Linh khác tồn tại?

Cái suy đoán này, làm cho hô hấp của Hứa Thanh càng thêm dồn dập, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt hư ảo trên tảng đá, đáy lòng sinh ra tò mò mãnh liệt đối với cái thế giới này.

Cùng lúc đó, theo uy áp nổ vang, mọi người trên quảng trường lần lượt phun ra máu tươi, lúc này đã có phân nửa người lung lay sắp đổ không kiên trì nổi nữa, bị tu sĩ mặt ngựa phất tay đưa ra ngoài.

Rất nhanh, chỉ còn lại có ba người vẫn kiên trì như trước. Chu Thanh Bằng không hề có trong đó, trong ba người có Lý Tử Mai cùng với một thiếu niên dung mạo xấu xí, mặc dù quần áo của người thiếu niên kia không phải giống như của thập hoang giả, nhưng cũng chỉ là mộc mạc mà thôi, hiển nhiên là đến từ tiểu thành.

Giờ phút này y cũng đã lộ rõ là sắp đến cực hạn, máu tươi rất nhanh tràn ra, sau đó liền bỏ cuộc, sau đó thì là Lý Tử Mai.

Về phần người cuối cùng trong ba người, tự nhiên là Hứa Thanh. Ý chí của hắn, cũng có thể tạo thành tích giả.

Nhưng lần này, ở trước mặt Thần Linh lạnh lùng, Hứa Thanh không muốn làm giả thành tích của mình. Bản năng hắn không muốn khuất phục bởi đối phương.

Vì vậy hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt hư ảo kia, toàn thân căng cứng, trái tim đập kịch liệt chưa từng có, phối hợp ý chí của hắn, đối kháng cùng với con mắt hư ảo kia.

– Ta từng vùng vẫy sống sót khi con mắt của nửa mặt khuôn Thần Linh chiếu xuống, bây giờ chỉ có một giọt máu tươi pha loãng vô số lần tạo thành uy áp, sao có thể làm cho ta khuất phục!

Hai mắt Hứa Thanh chậm rãi xuất hiện tơ máu, thân thể của hắn run rẩy, máu thịt toàn thân trong thời khắc này dường như đang gào thét lên, nhưng dưới ý chí cường đại được tôi luyện ở xóm nghèo, ở rừng rậm trong cấm khu của hắn, tất cả đều bị hắn một mực khống chế.

Mà giờ khắc này, toàn bộ trên quảng trường, chỉ còn lại một mình hắn vẫn còn đối kháng, một màn này, khiến cho tâm thần của người khảo thí bốn phía chấn động mãnh liệt, từng người chấn động nhìn Hứa Thanh.

Ngay cả trung niên mặt ngựa cùng với hai người tu sĩ khác cũng đều nhao nhao rơi ánh mắt vào trên người Hứa Thanh, biểu cảm trở nên kinh ngạc.

Bởi vì thời gian kiên trì của Hứa Thanh đã trôi qua thật lâu. Khảo thí năm nay, sau khi tiến hành từ tháng một cho tới bây giờ, người có thể kiên trì lâu như vậy…

Chỉ có ba người.

– Không biết người này, có thể sống qua lần bộc phát cuối cùng hay không .

– Trong những lần khảo thí năm nay, vẫn chưa có người nào thành công qua cửa ải này.

Trong lúc ba vị tu sĩ trung niên truyền âm với nhau, chất lỏng màu vàng trên tảng đá cũng đã tiêu tán hơn phân nửa, nhưng…

Ngay khi nó sắp tiêu tán hoàn toàn, ánh mắt hư ảo ở trước mặt Hứa Thanh bỗng nhiên khẽ động, ánh mắt từ từ thay đổi tính chất, biến thành khóa chặt Hứa Thanh. Uy áp càng thêm kinh khủng, trong một nháy mắt, toàn bộ uy áp hội tụ vào trên người Hứa Thanh, giống như Thần Linh muốn khiến cho vạn vật phải khuất phục, nổ vang luồng trấn áp bài sơn đảo hải. Toàn thân Hứa Thanh lắc lư rung động mãnh liệt, đầu hắn giống như bị một dãy núi đè lên vậy, dần dần hạ thấp xuống theo thời gian.

Một màn này, để cho thần sắc của ba người tu sĩ ngưng tụ lại, cẩn thận quan sát.

Nhưng trong quá trình cúi đầu, thân thể Hứa Thanh càng thêm run rẩy kịch liệt, cuối cùng lại chậm rãi ngẩng đầu lên, gân xanh trên trán nổi lên, trong hai mắt tràn gập tơ máu lộ ra sự âm lãnh của sói, cũng ẩn chứa bất khuất.

Lúc nhìn hướng ánh mắt hư ảo phía trước, vào trong thời khắc Hải Sơn Quyết luyện thể tầng thứ bảy, cũng lập tức từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, sau lưng của hắn nhanh chóng biến ảo, sao đó tạo thành hư ảnh đen nhánh của Khôi.

Thân hình của hư ảnh này cao mấy trượng, toàn thân đen nhánh, đầu có hai cái sừng hình soắn ốc, hai mắt phía dưới màu tím, cái miệng to dính máu bỗng nhiên mở ra, phát ra tiếng gào thét không có âm thanh về phía ánh mắt hư ảo. Rống!

Hứa Thanh cũng gầm nhẹ, vô hình đụng chạm cùng với ánh mắt hư ảo trên tảng đá.

Sau một khắc, toàn thân hắn chấn động, giống như bị một cái búa tạ gõ vào đầu, phun máu tươi ra, hư ảnh của Khôi ở sau lưng cũng tiêu tán, thế nhưng ánh mắt hư ảo trên tảng đá cũng trong một cái chớp mắt trở nên mơ hồ, cuối cùng tiêu tán.

Tất cả đều kết thúc.

Hứa Thanh hô hấp dồn dập, cố nén cơn đau đầu, vùng vẫy một lát rồi đứng lên, lau đi vết máu bên khóe miệng, chắp tay với ba vị tu sĩ trung niên đang nhìn hắn rất thâm ý, quay người lặng lẽ đi xuống quảng trường. Chung quanh quảng trường, mọi người không kiên trì nổi đều đang nhìn Hứa Thanh như nhìn một con quái vật, trên mặt của mỗi người cũng đều theo hoảng sợ cùng với không thể tin được.

– Khí huyết…

Khí huyết thành ảnh? Cái này chỉ có luyện thể đạt đến trình độ đại viên mãn mới xuất hiện, có thể so với Ngưng Khí đại viên mãn!

Thanh âm không xác định của ai đó vang lên.

Sau một khắc, từng tiếng hít sâu liên tiếp vang lên.

Quang Âm Chi Ngoại

Quang Âm Chi Ngoại

Score 8.5
Status: Ongoing Author:
Bạn đang đọc truyện Quang Âm Chi Ngoại của tác giả Nhĩ Căn. Như vậy siêu việt sinh tử, đã vượt ra thiên địa, tại quang âm bên ngoài , chờ đợi chúng ta là cái gì? Tháng 3, đầu mùa xuân. Một góc phía đông Nam Hoàng Châu. Bầu trời là một mảnh nâu đen, hiện ra áp lực nặng nề, phảng phất có người vẫy mực nước lên giấy tuyên chỉ, mực ngâm hết bầu trời, nhuộm ra cả tầng mây.
Tầng mây nhìn như núi non trùng điệp, giao hòa lẫn nhau, phóng ra từng đạo tia chớp màu đỏ nương theo tiếng sấm ù ù ầm ầm. Tựa như thần linh gầm nhẹ, vang vọng ở nhân gian. Nước mưa huyết sắc, mang theo bi thương mà hạ xuống phàm trần. Đại địa mông lung, có một tòa phế tích thành trì, trầm mặc yên ắng dưới cơn mưa huyết sắc, không hề có sức sống.
Nội thành tường đổ, vạn vật khô bại, tùy ý có thể thấy được nhà cửa sụp xuống, cùng với vô số cỗ thi thể màu xanh đen, thịt nát bấy, tựa như lá mùa thu rơi rụng, im lặng mà tàn lụi. Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Nhất Niệm Vĩnh Hằng hay Thập Thế Ác Nữ của cùng tác giả.Ngày xưa là đầu đường náo nhiệt, bây giờ lại một mảnh đìu h

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset