– Điều Hành ti khốn kiếp, các ngươi làm như vậy là muốn đoạn đường sống của đệ tử Hoa Tiêu ti cảng 96 chúng ta đúng không, không có phần ban thưởng kia, tu hành và chế luyện thuyền của chúng ta đều chậm lại, chúng ta sẽ sống thế nào ở bên trong chủ thành thời khắc tràn ngập nguy cơ này đây? Đây là các ngươi muốn ép chết chúng ta chứ gì, nếu như kiểu gì cũng phải chết, chúng ta trước tiên khiến cho các ngươi chết trước!
Hoàng Nham tựa hồ là đại biểu của Hoa Tiêu ti cảng 96, mặc dù mặc áo bào màu xám, nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng không chút nào gấp rút, trong thần sắc càng hiện ra sự hung tàn, thanh âm bén nhọn, đỏ mặt tía tai hô to.
Phía trước y là một người trung niên đứng ở bên trong cửa lớn của Điều Hành ti, người này tương tự mặc đạo bào màu xám, nhưng gã không phải là người của Điều Hành ti cảng 96, mà là tùy tùng hỗ trợ của Triệu Trung Hằng. Chuyện này là Triệu Trung Hằng đề nghị, giờ phút này xảy ra vấn đề, với thân phận của đối phương, tự nhiên sẽ không đích thân đi ra giải quyết, cho nên an bài tùy tùng tới đây xử lý.
Giờ phút này trong mắt tên tu sĩ trung niên lộ ra hàn mang, càng có vẻ không vui nồng đậm, gã đã đi theo Triệu Trung Hằng rất lâu, mặc dù có thân phận tùy tùng, nhưng đệ tử dưới núi ngày thường gặp gã cũng phần lớn rất là cung kính với gã, bản thân gã lại thấy nhiều những đệ tử hạch tâm hơn người khác, vì vậy đã sớm quên mất thân phận của mình, đáy lòng của gã không hề để tâm tới mấy tên đệ tử áo bào xám này.
Nhất là gã đã biết rõ chủ tử nhà mình sẽ không thể nào thay đổi quy định, cho nên giờ phút này bày ra sự cường thế.
– Trong một nén nhang, nếu không muốn chết, lập tức, CÚT!
Lời gã vừa nói ra, chúng đệ tử bên trong Hoa Tiêu ti nhao nhao nổi lên sát cơ, mà bên Điều Hành ti thấy như thế, trong ánh mắt cũng nhao nhao chớp động hàn mang. Đệ tử bên trong từng ti của chủ thành Thất Huyết Đồng đều là những người giết chóc từ trong ổ sói giết ra, không có ai dựa vào người khác để đứng vững bước chân cả, giết chóc…
Bọn họ không hề xa lạ gì.
– Muốn chúng ta cút? Cút thằng chó gia gia của ngươi! Đệt con mợ ngươi!
Hoàng Nham trừng mắt, trực tiếp lao đầu đụng tới, tốc độ của y rất nhanh, thân thể lại nặng, giờ phút này bùng nổ, nói động tay liền động tay.
Trong nháy mắt tiếp theo, bầu không khí căng thẳng giữa đệ tử Hoa Tiêu ti cùng Điều Hành ti ở ngoài cổng trực tiếp biến thành chém giết.
Tiếng nổ vang vọng, chấn động thuật pháp khuếch tán về bốn phương tám hướng, mấy trăm người loạn chiến, trực tiếp trình diễn trước mắt Hứa Thanh, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thê lương truyền khắp bốn phương.
Giờ phút này đệ tử chịu trách nhiệm hòa giải của Tuần Tra ti nhao nhao lui về phía sau, mà đám người Hứa Thanh vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn đội trưởng ở một bên, đội trưởng vẫn đang ăn táo, bộ dạng rất không hứng thú đối với trận hỗn chiến phía trước, thi thoảng còn reo hò vài tiếng khen hay.
– Bọn họ quá nhiều người, hỗn chiến cũng có chút nguy hiểm, chúng ta đợi bọn họ giết không sai biệt lắm liền tới dẹp loạn, huống hồ tông môn cũng không muốn nhìn thấy hai ngành chém giết…
Cho nên tám chín phần mười sẽ ra mặt ngăn trở.
Đội trưởng reo hò khen hay xong liền khẽ mở miệng nói với đội viên bên người.
Mà giờ khắc này, trong hỗn chiến của song phương đã xuất hiện thương vong, tiếng gào thét cùng tiếng nổ vang cũng mãnh liệt hơn, Hứa Thanh thấy Hoàng Nham trong đám người đang đỏ mắt điên cuồng ra tay, tu vi Ngưng Khí tầng bảy khiến cho y bộc phát ra lực sát thương rất mạnh.
Mà đúng lúc này, Hứa Thanh thấy tên trung niên lúc trước giằng co với Hoàng Nham bên trong đám người Điều Hành ti, đang nhanh chóng lui ra phía sau, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Nham mang theo vẻ âm độc, thừa dịp Hoàng Nham không cảnh giác, gã chợt phất tay, lập tức một thanh phi đao liễu diệp (mỏng như chiếc lá) từ trong tay áo gã bay ra.
Chất liệu của thanh phi đao đặc thù, có chút trong suốt, tốc độ cực nhanh, phía trên còn hiện ra một tia màu xanh nhàn nhạt, tựa như đã được bôi độc, bay thẳng đến cổ Hoàng Nham.
Hoàng Nham đang ở trong loạn chiến, nhất thời cũng không phát hiện, mắt thấy sẽ bị thanh phi đao này bay tới gần, ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, lập tức một giọt nước trống rỗng hình thành, nháy mắt dùng tốc độ kinh người bay ra, trực tiếp phóng vào trên thân của thanh phi đao.
Lực lượng của giọt nước cực lớn, phịch một tiếng, thanh phi đao bị đụng chếch đi phương hướng, đảo qua trước mặt Hoàng Nham.
Hoàng Nham biến sắc, đầu tiên là nhìn Hứa Thanh, nhẹ gật đầu, sau đó biểu cảm dữ tợn chú ý đến trên người tên tu sĩ trung niên, gầm nhẹ một tiếng trực tiếp phóng đi.
– Đáng chết!
Tu sĩ trung niên lập tức rút lui, nhưng vẫn đã chậm, bị Hoàng Nham nhảy mấy cái trực tiếp đuổi theo, hung hăng đánh tới.
Tiếng rặc rặc bị trận hỗn chiến bốn phía bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt của tên tu sĩ trung niên kia trở nên nhăn nhó nhanh chóng phản kích ngược lại. Loạn chiến tiếp tục, thương vong còn tăng thêm nữa.
Đội trưởng ngồi một bên liếc mắt quét nhìn Hứa Thanh một cái, cười nhạt.
Hứa Thanh không nói chuyện, thu hồi ánh mắt nhìn Hoàng Nham, lúc trước hắn ra tay là bởi vì hôm ấy Hoàng Nham đã hào sảng tặng Ngưng Linh Diệp cho hắn.
Mà rất nhanh, theo hai ngành chém giết càng ngày càng thê thảm, một tiếng quát khẽ tựa như tiếng thiên lôi từ đằng xa nổ vang truyền đến.
– Tất cả dừng tay!
Trong lúc lời nói truyền đến, một bóng người từ đằng xa đạp không đến, lập tức có một luồng khí tức cường hãn kinh khủng từ trên bầu trời hạ xuống, trấn áp bát phương, khiến cho tâm thần của tất cả đệ tử trên mặt đất đều chấn động mãnh liệt, nhao nhao dừng tay.
– Tới giờ làm việc rồi.
Đội trưởng thấp giọng mở miệng, đứng lên, bày ra bộ dạng chấp pháp, thần sắc nghiêm nghị, Hứa Thanh và những đội viên khác cũng đều đứng dậy.
Chớp mắt khi một đám người bọn hắn đứng dậy, bóng người trên bầu trời nhanh chóng tới gần, tới giữa không trung, hóa thành một người thanh niên mặc đạo bào màu tím sậm.
Thanh niên này dung mạo xấu xí, ánh mắt không có quá nhiều chấn động, nhưng khí thế trên người lại vô cùng kinh người, giờ phút này gã đứng trên không trung, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đệ tử song phương vừa dừng tay trên mặt đất.