Đảo Câu Anh không hề lớn, ở trên chỉ có ba tòa thành trì, cùng với rất nhiều thôn xóm nhưng lại trông giống doanh địa, mục tiêu của Hứa Thanh chính là chủ thành bên trong ba tòa thành trì của đảo Câu Anh này.
Mà lúc lên đảo hắn cũng đã lựa chọn vị trí rồi, cho nên giờ phút này hắn đoán tòa thành bằng xương cá cực lớn ở kia, chính là mục tiêu chuyến này của hắn.
– Thành Câu Anh…
Mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, tăng tốc bay nhanh về phía thành trì.
Giờ phút này, đảo Câu Anh đã trở thành một mảnh hỗn độn, cách một đoạn liền có thể thấy một vài kiến trúc sụp đổ cùng tan vỡ, nhưng nơi này là do Thất gia cùng với những con thuyền Trúc Cơ và Kết Đan của Thất Huyết Đồng đánh xuống.
Xa xa, khói đen cuồn cuộn, bốn phía không ngừng truyền tới âm thanh đấu pháp, toàn bộ hòn đảo đều đang rơi vào trong chiến loạn.
Ánh mắt Hứa Thanh thu liễm lại, một đường chạy thẳng đến vị trí xương cá, nhìn như không xa nhưng trên thực tế nếu chân chính chạy tới chỗ đó, dù lấy tốc độ của Hứa Thanh cũng phải dùng nửa canh giờ mới chính thức tiếp cận được đến nơi.
Mà theo hắn tới gần, sự hào hùng của bộ xương con cá này càng trở nên kinh người hơn.
Hứa Thanh nhìn qua bộ xương này, hắn rất khó có thể tưởng tượng ra rằng con vật này trước kia ở trên biển cấm là tồn tại kinh thiên động địa như thế nào, cho dù bây giờ đã chết, nhưng uy áp của nó lại vẫn cường hãn như thế.
Nhưng hiển nhiên, luồng uy áp này không hề có sức uy hiếp với nhân ngư tộc, có lẽ cái này có liên quan tới thiên phú đặc thù của chủng tộc, nhưng đối với hắn mà nói thì liền không giống nữa.
Dưới uy áp của nó thì tâm thần Hứa Thanh nổi lên từng gợn sóng, tu vi cũng bị trấn áp không ít, chẳng qua hiện nay toàn bộ thiên địa đều bị biển ánh sáng màu tím bao vây, cho nên bất kể là xương con cá này đã từng có bao nhiêu uy áp, giờ phút này cũng đã bị áp chế hơn phân nửa. Còn lại bộ phận mặc dù vẫn khiến người khác cảm giác cường hãn như trước, nhưng đã không có quá nhiều ảnh hưởng đối với tu vi.
Ngay khi tới gần, Hứa Thanh đã nghe được bên trong thành trì không ngừng truyền đến tiếng nổ vang, cũng cảm nhận được chấn động của pháp thuật, hắn biết rõ đây là do có không ít đệ tử đã đi vào trước hắn, vì vậy thân thể khẽ động, trực tiếp nhảy lên bước vào trong thành.
Thành Câu Anh được xây dựng bên trong bộ xương cá, kiến trúc và phong cách bên trong rất kỳ lạ, bên trong có nhà thì có tạo hình giống như là nhà của nhân tộc, có nhà thì kỳ kỳ quái quái giống như một cái tổ ong, còn có nhà thì lại như là thực vật, một cây nấm hoặc là đám tảo biển. Còn có một chút ngôi nhà liền dứt khoát là do những chiếc thuyền đắm hoặc là vỏ sò tạo thành.
Trong đó, những căn nhà giống như của nhân tộc rõ ràng có phong cách của Thất Huyết Đồng, vả lại loại kiến trúc này thường được dùng gạch ngói để xây, hình như đã từng do người của Thất Huyết Đồng tới đây xây dựng cho nhân ngư tộc vậy.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua liền không để ý, chạy thẳng tới phía trung tâm của thành trì. Mục đích của hắn, chính là Trúc Cơ tháp nằm ở trung tâm tòa thành này. Căn cứ manh mối Hoàng Nham đưa cho, món Thánh vật Trúc Cơ Linh Tức Đăng của nhân ngư tộc được đặt ngay trong Trúc Cơ tháp, ngày bình thường chỗ đó sẽ có cường giả nhân ngư tộc trông coi vô cùng nghiêm mật.
– Phải nghĩ biện pháp lấy được nó, nếu như không có cách nào đắc thủ, vậy thì cũng phải đi đến kho đan của tòa thành này, tìm kiếm Trúc Cơ Đan.
Hứa Thanh biết rõ thời gian cấp bách, giờ phút này hắn toàn lực triển khai tốc độ, bên cạnh dấy lên từng trận gió gào thét, dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng đến phía trước.
Nhưng hắn không hề sử dụng phi hành phù, dẫu sao thì hoành hành bay trên không trung ở bên trong tòa thành trì này vẫn quá nguy hiểm, quá mức khiến cho người khác chú ý, mặc dù hầu hết tu sĩ nhân ngư tộc đều đã bị trấn áp tu vi, vả lại Hứa Thanh cũng rất mạnh, nhưng nếu như bị chú ý thì cuối cùng vẫn không hề ổn.
Giờ phút này trong khi đi về phía trước, theo Hứa Thanh càng ngày càng tới gần mục đích của mình, trên đường đi hắn cũng nhìn thấy một chút đệ tử Thất Huyết Đồng, những đệ tử này phần lớn đều đang hành tẩu ở trong nhưng góc tối tăm, mục đích là vơ vét vật phẩm, coi như là giết chóc, cũng thường bởi vì có lợi ích phía sau mới chủ động ra tay.
Có rất ít người tập trung vào việc sát phạt.
Dù là thỉnh thoảng bởi vì một vật gì dó có đủ giá trị mà sinh ra xung đột lẫn nhau, nhưng thường thường đều là vừa chạm vào liền thu hồi lại, dẫu sao tòa thành trì lớn như vậy, không cần thiết phải tính toán chi li làm gì. Đồng thời, Hứa Thanh cũng nhìn thấy bên trong tòa thành trì này tồn tại một chút kiến trúc hình như dùng để đại biểu quan hệ minh hữu giữa Thất Huyết Đồng cùng nhân ngư tộc vậy, tỉ như lúc này hắn đã trông thấy được một tấm bia đá.
Tấm bia đá này rất cao, được bảo tồn rất nguyên vẹn, phía trên được khắc rất nhiều những cái tên.
Nhìn văn tự miêu tả ở bên trên, thì đây bia chôn xương của những người anh hùng Thất Huyết Đồng đã chết khi tới đây tương trợ nhân ngư tộc thoát khỏi một lần nguy cơ diệt tộc từ nhiều năm trước.
Tấm bia đá rất sạch sẽ, hình như thường xuyên được người quét dọn và lau chùi.
Nhưng nếu cẩn thận nhìn, dưới trận pháp ở trên trời xuyên thấu, dưới tấm bia đá đã mất đi lực lượng che đậy, tất cả hài cốt đều đã không còn nữa.
Vả lại rõ ràng có dấu vết bị đào móc…
Hứa Thanh nhìn qua tấm bia đá, lại ngẩng đầu nhìn rất nhiều tu sĩ trên bầu trời của ngọn núi thứ bảy Thất Huyết Đồng, hắn đã hiểu được nguyên nhân mà cao tầng của Thất Huyết Đồng lại tức giận như thế.
Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, thời gian hắn tới Thất Huyết Đồng không lâu, hết thảy đều vì lợi ích, cho nên cũng không có nhiều điềm đồng tình lắm, chỉ là từ trong đáy lòng hắn cũng rất chán ghét loại hành vi vong ân phụ nghĩa này.
Lúc này hắn thu hồi ánh mắt lại, tay phải bỗng nhiên giơ lên, vô số giọt nước lập tức xuất hiện, hình thành lớp phòng hộ ở bốn phía, cản trở hơn mười bong bóng khí từ bên cạnh tấm bia đá đột nhiên bay tới.
Những bong bóng khí này va chạm cùng giọt nước liền lập tức tan vỡ, tạo thành chấn động kịch liệt, trong lúc chấn động khuếch tán, lập tức có năm đạo thân ảnh tu sĩ nhân ngư tộc từ bốn phía lao ra, mang theo vẻ dữ tợn và hung tàn lao thẳng đến phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh lạnh mắt nhìn lại, chợt phất tay, màn nước chung quanh hắn lập tức trực tiếp tản ra, hóa thành từng mũi thủy tiễn sắc bén, nháy mắt bắn qua phía những tên nhân ngư tộc đang lao tới.
Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái liền rời khỏi nơi đây, sau khi hắn rời đi, thân thể năm tên tu sĩ nhân ngư tộc kia liền thành tổ ong, bỏ mình ngã xuống đất, túi da trên người bị những giọt nước cuốn lên, nhanh chóng bay theo phía sau Hứa Thanh, hắn đang chạy nhanh liền giơ tay một phát bắt được túi trữ vật, sau khi cất kỹ liền bước đi như bay, càng ngày càng cách Trúc Cơ tháp gần hơn.
Một đường, Hứa Thanh đều làm như thế, hắn không có tâm tư giết người, hắn chỉ tập trung đi đến mục đích của mình, đương nhiên, nếu gặp phải kẻ đui mù nào chủ động tới gây sự, hắn sẽ không để ý kiếm nhiều thêm một chút thu hoạch.