Quyển 4 – Chương 104: Ý tưởng thối của Tưởng Viễn Chu

Ý tưởng thối của Tưởng Viễn Chu

Lão Bạch vốn cảm thấy chuyện này chẳng có gì, nhưng giờ nghe Tưởng Viễn Chu nhắc nhở như vậy, anh ấy nghĩ mà chợt thấy lo.

Anh ấy và Tô Đề Lạp mới bắt đầu thôi, tuyệt đối không thể bị bóp chết từ trong nôi đâu!

“Lúc ấy ở đó có mấy cô y tá…”

“Không đúng, còn bác sĩ thì sao!” Hứa Tình Thâm ngắt lời Lão Bạch.

Anh ấy há hốc miệng: “Tưởng phu nhân, người là ngài giới thiệu, ngài nhất định cũng hy vọng chúng tôi thành mà phải không?”

“Tôi hy vọng, nhưng anh có thể cam đoan Tô Đề Lạp sẽ không chạy đến Tinh Cảng cho anh một sự ngạc nhiên không? Lỡ ai đó để lộ tới tai cô ấy…”

Lão Bạch nghe vậy nhưng trong lòng thật ra đã từ từ thả lỏng lại, anh ấy xua xua tay nói: “Lo lắng vậy là dư thừa, Đề Lạp cũng đang đi làm, sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Tinh Cảng ạ.”

Vừa dứt lời, di động trong túi Lão Bạch bỗng nhiên reo lên. Tưởng Viễn Chu nghe tiếng chuông, nhịn không được mà chế nhạo: “Tám phần là bạn gái gọi tới.”

“Sao anh biết được?”

“Tiếng chuông không giống! Nghe xem, còn nho nhỏ dễ thương…”

Lão Bạch xoay người đi.

Tưởng Viễn Chu nói đúng, tiếng chuông này đúng là anh ấy cố ý cài đặt cho Tô Đề Lạp. Anh ấy một khắc cũng không dám chậm trễ, vội bắt máy: “Alo, Đề Lạp!”

Hứa Tình Thâm nhìn thần sắc của Lão Bạch, không biết anh ấy nghe được cái gì mà có vẻ khiếp sợ.

“Em em em… Em đến Tinh Cảng rồi? Em ở đâu?”

Thật sự có chuyện trùng hợp vậy ư? Hứa Tình Thâm nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch vội thăm dò trong điện thoại: “Bây giờ em ở đâu?”

“Sếp bọn em bảo em đi xem công ty con, vừa lúc em đi ngang qua Tinh Cảng, mang cho anh chút đồ ăn.”

“A?”

“Em sắp tới rồi, vào Tinh Cảng rồi nói sau.”

Lão Bạch vội muốn cản cô ấy: “Trong bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm, em cũng đừng vào! Bây giờ anh ra trước cổng ngay đây…”

Hứa Tình Thâm nhìn Lão Bạch sốt ruột cất di động.

“Ô, ai nói Đề Lạp sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Tinh Cảng nhỉ?”

“Tưởng phu nhân, bây giờ tôi phải chạy ngay ra ngoài xem…”

“Lão Bạch!” Tưởng Viễn Chu thấy anh ấy nhấc chân lên, sắp chạy như được gắn Phong Hỏa Luân*.

“Tôi có chuyện quan trọng muốn thu xếp cậu đi làm.”

(*Phong Hỏa Luân: bánh xe chạy nhanh Na Tra hay sử dụng)

Chuyện quan trọng? Sao sớm không nói trễ không nói vậy!

Lão Bạch gấp đến độ mồ hôi muốn chảy cả ra.

“Xin Tưởng tiên sinh dặn dò ạ!”

Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ về phía bàn làm việc của mình, “Đánh văn kiện kia, một chữ không thiếu rồi lưu vào trong máy tính.”

Cái gì?

“Tưởng tiên sinh, Đề Lạp sắp đến bệnh viện rồi, tôi đi gặp cô ấy trước đã ạ.”

“Công chuyện của tôi cần gấp…”

Hứa Tình Thâm không đành lòng xem Lão Bạch bị chọc nữa, cô phất tay: “Thôi đi đi, đi đi, đừng nghe Tưởng tiên sinh!”

Lão Bạch biết Hứa Tình Thâm có thể nắm được Tưởng Viễn Chu, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ vui mừng: “Cám ơn Tưởng phu nhân!”

“Nhưng mà…” Hứa Tình Thâm xoay chuyển. “Sau này anh còn dám nói có người giống tôi nữa không?”

“Không dám, không dám! Tưởng phu nhân vẫn luôn là độc nhất vô nhị.”

“Đi đi!”

Lão Bạch đi nhanh như chớp. Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa sổ bật cười: “Xem ra làm cậu ta sốt ruột rồi!”

“Có quan tâm cho nên mới sốt ruột đó! Thật ra Lão Bạch bị ngốc rồi, dù Đề Lạp có vào Tinh Cảng, cô ấy cũng đâu tới phòng cấp cứu chứ! Dù cô ấy có đâm bậy đâm bạ vào, phòng cấp cứu bận rộn như vậy, ai còn có thể tám chuyện với cô ấy về Lão Bạch?”

Tưởng Viễn Chu dĩ nhiên cũng biết, anh cười ngất: “Có điều Lão Bạch không hiểu cái lý này.”

Trước cổng bệnh viện Tinh Cảng.

Lão Bạch vội vã chạy ra, hai tay anh chống hông, từng hơi từng hơi thở phì phò.

Một lát sau, Tô Đề Lạp lái xe Fawkes tới, Lão Bạch bước nhanh tới đón.

Cô ấy xuống xe, trong tay cầm theo hai hộp hình vuông.

“Em mua điểm tâm, cho anh nè!”

“Cám ơn em!”

“Em còn tưởng anh không có ở bệnh viện chứ!”

Lão Bạch thân hình cao lớn đứng trước mặt Tô Đề Lạp, vừa nhìn thấy cô ấy là khóe miệng đã kìm không được mà cười mãi.

“Tưởng tiên sinh muốn đến bệnh viện xử lý chút chuyện nên anh cũng tới.”

“Đúng rồi!” Tay phải của Lão Bạch với vào trong túi, từ bên trong móc ra hai tấm card màu đỏ đưa cho Tô Đề Lạp.

“Cho em!”

“Đây là cái gì?”

Lão Bạch nhét tấm card vào trong tay cô ấy.

“Của khách hàng cho. Tưởng tiên sinh bình thường đều cho anh, thật ra anh cũng không dùng được.”

Tô Đề Lạp lật tấm thẻ nhìn, trong mắt lộ vẻ giật mình, coupon tòa nhà thương mại Tô Quang, trên mỗi mặt thẻ đều in trị giá năm ngàn.

“Cái này em không thể lấy.”

“Thứ này cũng chỉ là một tấm card, ngày thường khách hàng cũng tặng không ít, có khi anh để vào túi rồi quên luôn, giờ lại không dùng được nữa.”

Tô Đề Lạp muốn đưa lại cho Lão Bạch.

“Anh có thể đưa cho bác trai bác gái, cho mấy bác đi mua ít đồ.”

“Đưa rồi, hôm qua anh đã đưa mấy cái rồi.”

Lão Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tô Đề Lạp, biết cô ấy ngượng ngùng.

“Em xem anh ngày thường cũng hơi bận, không có nhiều thời gian ở cạnh em, nhưng anh thật sự muốn sống cùng em. Anh cũng không nói được những lời dễ nghe, chỉ là thật sự muốn nói chuyện yêu đương với em. Em thích gì thì cứ mua, hoặc chờ buổi tối anh không bận anh sẽ đi với em…”

Con người Lão Bạch nói chuyện rất thẳng thắn, bây giờ mới bắt đầu đã sống chung cái gì chứ, lại còn cuộc sống hôn nhân mỹ mãn sau đó, đều có thể nói ra.

Thấy cô ấy không nói lời nào, Lão Bạch lại cảm thấy chuyện này không thỏa đáng lắm, có phải mình không nên đưa mấy tấm card trực tiếp cho cô ấy?

“Chiều nay anh sẽ thử nói với Tưởng tiên sinh để anh tan ca sớm một chút, anh cùng em đi dạo phố mua đồ, được không?”

“Được.” Tô Đề Lạp gật đầu.

Lão Bạch nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt. Tô Đề Lạp ngẩng lên, thấy anh vẫn luôn nhìn mình chằm chằm liền vội dời tầm mắt.

Lão Bạch cũng có chút ngượng ngập, nhưng anh ấy cũng là người có tuổi rồi, sao nói chuyện yêu đương lại cứ như mấy cậu thanh thiếu niên, trong ngực cứ như có chú nai con đang chạy loạn.

Buổi chiều.

Hôm nay ánh mặt trời tươi đẹp khác thường, không trung trong vắt mát mẻ, như một mảnh vải màu xanh bị tẩy thành một nửa màu trắng.

Phó Lưu Âm đặt hai tay trên đùi, cô mở lòng bàn tay ra, nhìn ánh mặt trời đang ánh chiếu lên bàn tay mình. Cô nâng tay phải áp lên, lại thấy ánh mặt trời lọt qua từ khe hở ngón tay.

Cô tựa như làm không biết mệt, lặp lại động tác này hết lần này tới lần khác.

Mục Kính Sâm ngồi ở ghế lái, tầm mắt nhìn qua bên cạnh, anh không thốt lên một tiếng, chỉ đạp chân ga thật mạnh.

Nhà họ Mục.

Bà Mục ngồi ở sô pha, có chút mất hồn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lăng Thời Ngâm ngồi bên cạnh Mục Thành Quân, tóc phủ xuống. Cô ta vẩn cứ cảm giác người khác đang nhìn mình chằm chằm, dù sao vết thương trên mặt cô ta vẫn chưa lành, cô ta lại không có ra ngoài, người nào cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Mục Thành Quân đan hai tay vào nhau, mặt không có biểu tình.

“Lão Nhị bảo chúng ta ở nhà chờ nó, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Quản gia Tào đứng ở đối diện, nhìn về phía cửa.

“Thiếu tá Mục cũng không nói rõ ạ, chỉ nói là có chuyện rất quan trọng.”

Xe từ từ chạy vào nhà họ Mục, Mục Kính Sâm thắng lại, sau đó bước xuống trước. Anh lấy đồ ở cốp sau xe ra, Phó Lưu Âm cũng đi theo xuống.

Người đàn ông đến bên cạnh cô, ra hiệu bảo cô vịn cánh tay mình. Phó Lưu Âm mặc bộ váy liền áo màu trắng ôm sát người. Dáng người cô mảnh mai, không một chút thịt dư, thế nên màu trắng này được cô thể hiện hết nét đẹp vốn có. Ánh mặt trời óng ánh chiếu lên, bước chân cô uyển chuyển nhẹ nhàng, từng bước theo Mục Kính Sâm vào phòng khách.

“Thiếu tá Mục tới!”

Mấy người trong phòng khách lần lượt ngẩng đầu lên. Tầm mắt bà Mục từ trên khuôn mặt con trai dịch sang cánh tay Phó Lưu Âm đang vịn vào cánh tay anh.

Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt giấu không được vẻ giật mình.

Khóe mắt Mục Thành Quân hơi ngẩng lên. Ánh mắt Phó Lưu Âm tiếp xúc với hắn, bước chân cô rõ ràng ngừng lại. Mục Kính Sâm lại kéo chặt lấy tay cô, dẫn cô đi thẳng tới trước.

Mục Thành Quân không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt u ám càng lúc càng sâu.

Bà Mục đứng dậy, hỏi: “Kính Sâm, đây là…?”

Mục Kính Sâm đưa một phần đồ cho bà Mục.

“Mẹ, đây là Lưu Âm biếu mẹ.”

Anh để một phần đồ khác lên bàn.

“Anh cả, chị dâu, đây là cho anh chị.”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thiếu chút nữa không kiềm chế được nữa, cô ta muốn đứng dậy nhưng vẫn cố nén, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

“Mẹ, đây là Lưu Âm, là con dâu mẹ.”

“Cái gì?” Bà Mục khiếp sợ. “Chuyện này là sao?”

“Con và cô ấy kết hôn rồi.”

Trong mắt Mục Thành Quân cũng có kinh ngạc, giữa hai hàng lông mày nhăn lại, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm không rời như cũ.

“Lão Nhị, cậu đừng nói bậy, cũng không phải cậu không biết cô ta là ai.”

“Chuyện hôn nhân đại sự, sao em nói bậy được?”

Mục Kính Sâm từ trong túi móc ra hai tờ giấy kết hôn, để lên bàn trà. Bà Mục khó tin mà nhìn anh chằm chằm.

“Chuyện khi nào? Sao mẹ không hay biết gì?”

“Bọn con mới từ Cục Dân Chính về.”

Lăng Thời Ngâm duỗi tay, cầm một tờ giấy kết hôn trong đó, lật xem. Biểu tình trên khuôn mặt cô ta càng lúc càng kỳ quái, ánh mắt cũng hung hăng mà nhìn chằm chằm về phía Phó Lưu Âm.

“Kính Sâm, không phải cậu không biết, anh tôi là bị anh trai cô ta hại chết!”

“Đó là chuyện anh chị với anh cô ấy.”

Lăng Thời Ngâm đứng dậy, bước nhanh đến cạnh bà Mục, đưa giấy kết hôn cho bà ta.

“Mẹ, anh trai cô ta chính là Phó Kinh Sênh đó! Trên bản tin vẫn luôn đưa tin về hắn!”

Bà Mục nhìn về phía Mục Thành Quân. Phó Kinh Sênh?

Đó chẳng phải là kẻ đã lập kế, hại Mục Thành Quân bị…

Sắc mặt bà Mục thay đổi liên tục.

Phó Lưu Âm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Kính Sâm giữ chặt tay cô.

“Chuyện anh trai cô ấy không liên quan tới cô ấy. Hiện tại cô ấy là mợ hai nhà họ Mục, con với cô ấy được pháp luật bảo hộ.”

“Kính Sâm, anh trai cô ta với chúng ta…” Bà Mục kích động mà chỉ vào Phó Lưu Âm. Cánh tay bà ta từ từ ép xuống, ánh mắt nhìn về phía đứa con trai kia.

“Thành Quân, thực sự con nói một câu đi!”

“Còn có thể nói gì?”

So với bọn họ, Mục Thành Quân ngược lại bình tĩnh rất nhiều.

“Lão Nhị biết chúng ta sẽ không đồng ý, đây là tiền trảm hậu tấu. Bây giờ giấy kết hôn cũng đã lấy, hai người còn có thể ép nó ly hôn hay sao?”

Mục Kính Sâm kéo tay Phó Lưu Âm, bước mấy bước tới sô pha, ngồi xuống.

“Con nói, chuyện của Phó Kinh Sênh không hề liên quan một chút tới Lưu Âm. Con cũng đã kết hôn, mọi người cũng đừng dây dưa với chuyện trước kia nữa. Ly hôn là chuyện không có khả năng. Mẹ, xin mẹ tôn trọng lựa chọn của con.”

Bà Mục nhất thời trong một lúc nói không ra lời, ngồi xuống sô pha lại, trong tay còn cầm tờ giấy kết hôn của Mục Kính Sâm.

Nhưng Lăng Thời Ngâm không nuốt được cục tức này. Bọn họ từ lâu đã biết Lăng Thận bị người sát hại, Phó Kinh Sênh cũng đã khai báo, nhưng giờ thì sao, em gái hắn lại được gả vào nhà họ Mục, sau này sẽ còn sống chung dưới một mái nhà với mình. Nhưng nhà họ Mục và Phó Kinh Sênh rốt cuộc vẫn có thù oán, chuyện của Mục Thành Quân, bà Mục cũng không tiện nói nhiều trước mặt Lăng Thời Ngâm, nhưng hai đứa con đều rõ hết!

Phó Lưu Âm ngồi đoan chính ngay ngắn, cô càng không cần phải nói gì, cô vốn dĩ bị ép tới Cục Dân Chính, chút quyền lên tiếng cũng không có.

“Mẹ, tới đâu hay tới đó!”

Mở miệng trước tiên lại là Mục Thành Quân. Tầm mắt hắn đảo qua Phó Lưu Âm.

“Chuyện của Phó Kinh Sênh, con cũng đã điều tra, người nhà hắn quả thật không biết chuyện gì cả. Lão Nhị cũng đã kết hôn, mẹ cũng đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe.”

Nhưng cho dù là thế cũng không thể tùy tùy tiện tiện kéo một người tới kết hôn chứ!

Bà Mục trước đó căn bản chẳng nghe thấy Mục Kính Sâm nhắc tới Phó Lưu Âm. Lăng Thời Ngâm ngồi xuống trở lại cạnh Mục Thành Quân. Không ngờ người đàn ông sẽ nói như vậy, cô ta đẩy đẩy cánh tay Mục Thành Quân.

“Thành Quân, anh quên chuyện đã hứa với em rồi sao? Anh trai em…”

“Phía nhà họ Lăng, anh vẫn luôn giúp em, nhưng hiện tại nhà họ Mục xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta trước tiên cần làm theo di chúc vậy! Hiện tại Lão Nhị cũng kết hôn rồi, mẹ, có một số việc không thể kéo dài nữa, anh em cũng phải rạch ròi, mẹ mời luật sư Hạ đến đi ạ.”

Bà Mục ngồi đó không nói lời nào. Phó Lưu Âm nhìn bà ta, lại không khỏi nhìn xung quanh, hóa ra đây là nhà họ Mục tiếng tăm lẫy lừng.

Cảm xúc của Lăng Thời Ngâm có chút kích động, ngồi bên cạnh mà mắt đỏ lên. Mục Thành Quân nhìn cô ta, lập tức giữ chặt tay cô ta.

“Anh đưa em lên lầu trước.”

“Em không đi!”

Mục Thành Quân ôm lấy bả vai cô ta.

“Đừng như vậy, trong nhà có loại chuyện này hẳn là chuyện tốt.”

“Tốt cái gì?”

Lăng Thời Ngâm cổ họng nghẹn ngào ra tiếng: “Anh em thì sao, anh em chết vô ích rồi!”

Mục Thành Quân ôm lấy cô ta, kéo cô ta đi mấy bước, vừa thấp giọng như đang dỗ dành: “Lên lầu trước, đừng làm như vậy trước mặt mẹ! Ngoan!”

Hai người lên lầu. Bà Mục nhìn về sang Phó Lưu Âm ở bên cạnh.

“Vì sao cô muốn kết hôn với Kính Sâm?”

Lời này cô nên trả lời thế nào đây?

Chuyện này vốn dĩ chẳng phải cô tự nguyện, nhưng Phó Lưu Âm nhất định không thể nói như vậy. Mục Kính Sâm ở bên cạnh tự giác đón lời: “Mẹ, tình đầu ý hợp.”

Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân đẩy mạnh vào phòng, cô ta cắn chặt cánh môi, chỉ chỉ phía ngoài.

“Em hận không thể xé cô ta ra!”

“Sau này còn rất nhiều cơ hội.”

“Có ý gì?”

Mục Thành Quân chống lên cánh cửa, đôi mắt phượng hẹp dài che đậy sự ranh mãnh, bỗng nhiên trở nên hung ác nham hiểm khiến người ta chợt sợ hãi.

“Trước đây tôi vẫn muốn tìm cô ta tính sổ, chẳng qua Lão Nhị cứ giấu cô ta ở sân huấn luyện. Bây giờ tốt rồi, cô ta tới rồi!”

Lăng Thời Ngâm giơ tay lên lau nước mắt.

“Thành Quân, anh có ý gì?”

“Đối với cuộc hôn nhân này, mẹ là người không hài lòng nhất, nhưng giấy kết hôn cũng lấy rồi, cũng hết cách. Thời Ngâm, đợi lát nữa em tìm lúc nói chuyện riêng với mẹ, cứ nói ván đã đóng thuyền. Em nói với mẹ, để Lão Nhị và Phó Lưu Âm sống tại nhà họ Mục nửa năm. Cứ nói, như vậy mẹ sẽ có thể xem chừng Phó Lưu Âm, xem coi có phải cô ta vào nhà họ Mục là vì khả năng nào khác không.”

“Anh thật sự muốn để cô ta sống chung một mái nhà với chúng ra?”

Mục Thành Quân cười lạnh: “Không tốt sao? Em không muốn báo thù?”

Lăng Thời Ngâm đột nhiên nắm chặt tay.

“Đương nhiên muốn.”

“Bây giờ, thu cảm xúc của em lại! Nhà họ Mục vốn có cái quy củ này: vợ chồng mới lấy nhất định phải sống tại nhà gần nửa năm. Có điều từ trước đến giờ chẳng kiểm soát được Lão Nhị, lúc trước ba mẹ từng nói có thể nới lỏng yêu cầu. Nhưng bây giờ nó cưới Phó Lưu Âm, không được phá vỡ quy củ này.”

Mục Thành Quân tiến lên, lấy tay chà lau mắt cô ta.

“Anh biết em ủy khuất. Ngoan, trước tiên phải thu lại, sau này còn có rất nhiều cơ hội.”

Lăng Thời Ngâm không khỏi gật đầu: “Được, em nghe anh hết.”

Lúc hai người quay lại xuống lầu, mấy người kia còn ngồi trong phòng khách. Vành mắt Lăng Thời Ngâm vẫn còn hơi đỏ, cô ta đi đến trước mặt quản gia Tào, nói: “Căn dặn giúp việc làm một bàn ăn ngon!”

“Dạ.”

Cô ta đi tới cạnh bà Mục, ngồi xuống.

“Mẹ, nếu chuyện đã như vậy, đừng nghĩ nhiều nữa ạ.”

“Mẹ đau đầu kinh khủng.”

“Con đưa mẹ lên lầu vậy, dạo này mẹ ngủ cũng không ngon.”

“Được.”

Mục Thành Quân móc điếu thuốc, châm lửa. Chờ Lăng Thời Ngâm và bà Mục lên lầu rồi, Mục Kính Sâm lúc này mới mở miệng nói: “Anh, chuyện trước kia thôi quên đi!”

Trong con ngươi Mục Thành Quân lộ ra tia âm u không rõ, hắn nhìn Phó Lưu Âm, cũng không có bất cứ động tác gì có tính xâm lược, nhưng ánh mắt như thế lại làm Phó Lưu Âm cảm thấy thực sự bất an.

“Lão Nhị, cô ấy đã là vợ cậu, đương nhiên anh cũng cho em cái mặt mũi. Huống hồ… Anh cô ta đã nhận tội, chuyện của anh cũng qua rồi.”

“Tốt.”

Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Ngôn đã làm phẫu thuật xong. Hứa Tình Thâm đi vào phòng bệnh, vừa lúc có một y tá đi ra.

“Chị Tưởng!”

“Cô ấy thế nào?”

“Chỉ là tiểu phẫu thôi ạ, tất cả đều ổn.”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi giãn ra:”Vậy là tốt rồi!”

Cô nhấc chân đi; cô y tá nghĩ đến một chuyện, vội gọi cô lại: “Chị Tưởng, tiền thuốc men của cô Hứa đã trả rồi ạ.”

“Ai trả?”

“Cô ấy ạ.”

Hứa Tình Thâm nhướn mày, y tá tiếp tục nói: “Trước khi phẫu thuật thì cô ấy đã thanh toán tiền rồi ạ.”

“Tốt.”

Hứa Tình Thâm đi thẳng vào trong, Hứa Ngôn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cả người nhìn qua rất yếu ớt. Thấy Hứa Tình Thâm tới, cô ta há miệng thở dốc.

“Chị Tưởng!”

“Thấy khỏe không?”

“Khá hơn nhiều ạ.”

Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, nằm phòng bệnh bình thường, mỗi bên trái, phải Hứa Ngôn còn kê một chiếc giường nữa.

“Ở Đông Thành cô còn người thân nào khác không?”

“Không có ạ.”

“Trời xa đất lạ, sao cô lại muốn đến Đông Thành vậy?”

Cánh môi Hứa Ngôn khẽ mấp máy: “Muốn kiếm tiền.”

“Chuyện tiền thuốc không phải đã nói không cần cô bận tâm sao?”

“Nhưng dù thế nào tôi cũng không thể lấy tiền của anh chị.”

Hứa Tình Thâm từ trên nhìn xuống chăm chú cô gái trên giường bệnh.

“Cô cũng không còn việc làm, tiền thuốc trả rồi thì trong người còn tiền không? Làm sao sinh hoạt?”

Hứa Ngôn liền ngậm miệng không nói chuyện, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Tôi còn tiền.”

Đáng thương thay cho lòng tự trọng!

Cô gật đầu: “Nếu vậy, sau này nếu cô gặp phiền toái, cô cứ tìm tôi nhé!”

Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, có lẽ chuyện này không liên quan tới lòng tự trọng nhỉ? Trên người Hứa Ngôn hẳn chẳng có bao nhiêu tiền nhưng cô ta vẫn trả tiền thuốc men, tức đã nói lên chút tiền ấy vẫn là có thể lấy ra xài được.

Nhưng vì sao ngay từ đầu kiên quyết không chịu làm phẫu thuật chứ?

Là không có tiền, hay là muốn cho Tưởng Viễn Chu biết mình không có tiền?

Nghe Hứa Tình Thâm nói sẽ chịu tiền thuốc men, cô ta lại vội vã trả tiền, đó là muốn cho người ta cảm thấy cô ta nghèo nhưng chí không ngắn?

Hứa Tình Thâm không quản được rốt cuộc trong lòng Hứa Ngôn nghĩ gì. Cô đã thể hiện như vậy là tốt rồi, biết Hứa Ngôn khó khăn, cô đã nói muốn giúp cô ta, nếu Hứa Ngôn không chịu cảm kích, chẳng lẽ cô còn ép được sao?

Màn đêm buông xuống, chút ánh sáng cuối cùng trong lòng cũng bị giấu đi, bóng tối trần trụi bủa vây. Phó Lưu Âm ngồi trước bàn ăn, tầm mắt nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trong tầm tay.

Chiếc ghế của Mục Triều Dương trống không, Mục Thành Quân gắp đồ ăn cho Lăng Thời Ngâm, bầu không khí đã hòa hoãn không ít.

“Kính Sâm, ngày mai luật sư Hạ sẽ tới.”

“Được ạ.”

Bà Mục nhìn về phía Phó Lưu Âm, trên mặt không có bao nhiêu vẻ vui mừng: “Mẹ đã căn dặn quản gia Tào sắp xếp phòng ngủ trong nhà cho các con rồi, sau này các con sống tại đây.”

Trong lòng Phó Lưu Âm rơi lộp bộp, vừa nhấc đầu lên liền gặp phải ánh mắt của Mục Thành Quân

“Mẹ, chúng con không định sống ở đây.” Mục Kính Sâm buông đũa. “Con có chỗ ở của mình.”

“Con có nhà, chẳng lẽ vợ chồng Thành Quân không có?” Khuôn mặt bà Mục nghiêm túc hơn mấy phần. “Vì sao bọn chúng phải sống ở đây?”

“Mẹ không cảm thấy không tiện sao?”

Bà Mục lắc đầu: “Con đã lập gia đình, rất nhiều quy củ vẫn phải giữ. Nhà họ Mục rộng rãi nhiều phòng như vậy, chúng ta trước sau là người một nhà. Nếu anh con giống con – muốn dẫn Thời Ngâm ra ngoài – không phải các con tính vứt mẹ lại đây một mình chứ?”

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy!” Lăng Thời Ngâm vội an ủi bà ta. “Chúng con sẽ không đi, trong nhà vừa xảy ra chuyện lớn như vậy…”

“Cô tên Phó Lưu Âm đúng không?”

Phó Lưu Âm nghe thấy tên của mình thì đột ngột ngẩng lên.

“Dạ.”

“Cô cảm thấy sao?”

Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đối diện, nhìn thấy trên mặt Lăng Thời Ngâm có vết bầm, cô không khỏi nghĩ là ai đã ra tay? Ai lại dám ra tay như vậy?

Lăng Thời Ngâm không thốt một tiếng, tầm mắt nhìn sang Mục Kính Sâm. Bà Mục cũng bắn lời kiên quyết: “Nếu không đồng ý, chuyện di chúc cũng lùi lại đi.”

Mục Kính Sâm dựa người ra sau, biết trong lòng bà Mục có lo ngại.

“Không phải sống tại nhà thôi sao? Được thôi.”

Phó Lưu Âm ngồi bên cạnh đem cuộc đối thoại của hai người nghe rõ mồn một.

Bây giờ cuối cùng cô đã hoàn toàn hiểu rõ, Mục Kính Sâm gấp gáp kết hôn như vậy hóa ra là có liên quan tới chuyện phân chia tài sản.

Hứa Tình Thâm tan tầm xong liền tới văn phòng tìm Tưởng Viễn Chu, lúc đẩy cửa đi vào, vừa lúc đụng Lão Bạch đi ra.

“Lão Bạch, đi đâu đấy?”

“Tưởng phu nhân, tôi tan làm ạ.”

Hứa Tình Thâm cười nói: “Anh còn có quy định thời gian tan làm ư?”

“Tôi đã xin phép Tưởng tiên sinh hôm nay về trước ạ. Tôi đi đón Đề Lạp.”

“Xem ra tiến triển thật sự thuận lợi!”

Lão Bạch có chút ngượng ngùng: “Ừm, rất tốt ạ!”

Tưởng Viễn Chu ngồi ở ghế làm việc, một tay chống một bên khuôn mặt tuấn tú. Anh thấy Lão Bạch vẻ mặt ngượng ngùng, thực sự là nhìn không nổi.

“Lão Bạch, từ đâu cậu nhìn ra hai người tiến triển thật sự thuận lợi vậy?”

“Tôi đã hẹn cô ấy ăn cơm, cô ấy cũng đồng ý rồi.”

“Cô ta vốn dĩ là cái đồ tham ăn, nhất định ăn là vấn đề quan trọng nhất. Nếu muốn thử xem cô ta có cảm giác với cậu không thì cậu hẹn cô ta đi thuê phòng mới biết được.”

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Score 6
Status: Completed Author:

Anh vỗ vỗ mặt cô: “Hứa Tình Thâm? Cô… mà đòi ‘tình thâm’?”

Cô thờ ơ nhìn về phía anh: “Thế thì tốt nhất anh hãy ngồi cầu nguyện đi, đừng để có một ngày lại nặng tình với tôi.”

“Một ngày nặng tình, thế ư?” Anh bỗng nhiên cười với vẻ không nghiêm túc, cũng mang chút khinh thường.

Chỉ là đẹp quá khó cưỡng mà thôi, anh chưa từng nghĩ mình cũng có một ngày ngả giáp đầu hàng.

Ngày đó.

Trán Hứa Tình Thâm chảy máu, đứng giữa ánh đèn của một căn phòng xa hoa. Người đàn ông mặc áo tắm viền đen nghiêng người đi qua đi lại. Anh giơ ngón tay lên, chọc vào vết thương trước trán cô: “Máu này của cô hay của người khác?”

Cô vừa sống sót sau tai nạn, giờ đang đứng đây với thân phận của một kẻ bỏ trốn. Cô đứng lặng, cướp lấy tầm nhìn của anh, ngữ khí sốt sắng: “Tôi cho anh, anh có dám nhận không?”

“Ha…” Người đàn ông nhướng cao mày, đi một vòng xung quanh cô: “Cô lấy tự tin ở đâu ra để bảo tôi muốn cô. Dựa vào cái mặt của cô, cơ thể của cô, hay là… kỹ thuật của cô đây?”
Cô nhịn đau lên tiếng: “Dựa vào việc tôi là người phụ nữ của Phương Thành.”

Tưởng Viễn Chu giơ lòng bàn tay lên, ánh đèn rọi qua từng kẽ ngón tay anh, phản chiếu một gương mặt điển trai mà vô cùng nham hiểm. Lòng bàn tay anh bất ngờ giữ chặt chiếc gáy trắng trẻo của cô: “Vậy thì cô nên biết, tôi thích chà đạp người khác.”
Cô cắn răng, nhắm mắt lại: “Tùy.”

Cô là Hứa Tình Thâm, anh là Tưởng Viễn Chu.

Cô không quyền không thế, anh quyền thế đầy mình, hô mưa gọi gió.

Ai cũng nói cô cậy có anh để leo cao, khuấy đảo một Đông Thành đang yên ổn nổi cơn bão táp.

Nhưng, vậy thì đã sao?

Cô cần quyền của anh, anh giơ tay dâng tặng. Cho dù những người đàn bà sau này lại gần anh đều học cô, nhưng chỉ có cô là mối tình sâu nặng của mình anh…

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset