Quyển 4 – Chương 133: Anh có thể đi tìm người khác

Anh có thể đi tìm người khác

Sau khi Mục Thành Quân rời khỏi bệnh viện, bà Mục vẫn ở cùng Lăng Thời Ngâm. Bác sĩ tới kiểm tra phòng xong, bà Mục lại gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm, nhưng bên đó không ai nghe máy. Lăng Thời Ngâm nhìn thấy bà không yên lòng.

“Mẹ, mẹ muốn gọi điện thoại cho ai?”

“Kính Sâm, nói hôm nay tới bệnh viện để làm kiểm tra.”

Lăng Thời Ngâm nghe xong, trong lồng ngực càng thấy khó chịu thêm.

“Có lẽ là họ còn chưa dậy.”

“Giờ đã là mấy giờ rồi.”

Đang nói chuyện, bà Mục lại gọi về số máy bàn.

Người giúp việc vừa nhấc máy, bà Mục lập tức hỏi: “Kính Sâm và Âm Âm có ở nhà không?”

“Thiếu tá Mục và mợ hai còn chưa xuống lầu.”

“Bà đi gọi chúng nó dậy, bảo Kính Sâm gọi lại cho tôi.”

Bà Mục không yên tâm rời khỏi Lăng Thời Ngâm một bước, cho nên có một số chuyện vẫn phải nói trước mặt Lăng Thời Ngâm. Cô ta có thể nhận ra được, bà Mục toàn tâm toàn ý muốn có cháu nối dõi cho nhà họ Mục.

“Mẹ.”

“Sao vậy, Thời Ngâm?”

Lăng Thời Ngâm nằm ở đó, thân thể khó chịu, trái tim có cảm giác cô đơn.

“Con muốn gọi mẹ con tới đây.”

“Thời Ngâm, sau khi mẹ con đến, con đã nghĩ sẽ nói gì với bà ấy?”

“Con nghĩ xong rồi, con không cẩn thận ngã cầu thang.”

Bà Mục trầm tư một lát, sau đó mở miệng: “Vậy được rồi, mẹ gọi điện thoại cho bà ấy.”

Lúc bà Lăng nhận được tin tức, ở trong điện thoại lo lắng, cứ hỏi mãi về tình hình của Lăng Thời Ngâm, bà Mục ngắt cuộc gọi, ngồi trở lại mép giường.

“Thời Ngâm, đợi tới lúc mẹ con tới, mẹ về nhà một lát.”

“Vâng.”

Lăng Thời Ngâm biết, bà Mục còn đang nghĩ tới Phó Lưu Âm, đâu còn có tâm tư ở lại đây cùng cô ta nữa.

Bà Lăng tới bệnh viện Tinh Cảng rất nhanh, đi vào phòng bệnh thì nghe thấy bà Mục đang nói chuyện cùng Lăng Thời Ngâm, Lăng Thời Ngâm ngẩng lên nhìn, khẽ gọi: “Mẹ.”

“Thời Ngâm, sao lại ngã chứ? Không sao chứ? Hiện tại không sao chứ?”

“Mẹ, con ổn.”

Bà Mục lên tiếng chào hỏi bà Lăng, sau đó chuẩn bị rời khỏi đây, Lăng Thời Ngâm giơ tay về phía mẹ mình.

“Mẹ.”

Sắc mặt bà Lăng đau lòng, tiến lên cầm tay con gái.

Sau khi bà Mục rời đi, bà Lăng nghiêm túc hỏi: “Thời Ngâm, thực sự là con ngã thành ra như vậy sao?”

“Mẹ, là con tự ngã.”

“Mẹ thấy không giống.”

Lăng Thời Ngâm còn muốn tiếp tục sống cùng Mục Thành Quân, đương nhiên không thể nói ra sự thật.

“Mẹ, Thành Quân đối với con rất tốt.”

Bà Lăng lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.

“Thời Ngâm, con đừng gạt mẹ, nó đối xử với con không tốt, ba mẹ đều nhìn thấy rồi.”

“Mẹ, nếu anh ấy đối xử với con không tốt, cũng không tìm đủ mọi cách cứu con ra…”

“Con nói tới chuyện con bị đưa vào đồn cảnh sát sao?” Bà Lăng muốn nói lại thôi, nhưng có mấy lời bà vẫn nên nói sớm là hơn. “Lúc đó mẹ bà ba con tới tìm Mục Thành Quân, tới nhà họ Mục, Thành Quân nói không có cách nào cứu con ra được, con không nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của nó khi đó đâu!”

Khóe môi Lăng Thời Ngâm run rẩy, không biết nên chấp nhận chuyện này như thế nào.

“Sau đó thì sao?”

“Thời Ngâm, công ty của anh trai con đã không còn là của nhà họ Lăng nữa, chúng ta chuyển nhượng tất cả cổ phần công ty

cho Thành Quân, nói cách khác…”

Lăng Thời Ngâm khó có thể tin nổi, lắc đầu: “Không thể nào, con và Thành Quân là vợ chồng, anh ấy nói sẽ cứu con, mẹ, mẹ gạt con!”

“Thời Ngâm, trên đời này, cũng chỉ có mẹ và ba con không bao giờ lừa dối con thôi.”

Lăng Thời Ngâm bị câu nói sau cùng khiến cổ họng như nghẹn lại không mở miệng được, thà rằng bà Lăng đừng nói hết sự thật cho cô ta biết là hơn, nói như vậy, ít ra cô ta cũng còn có thể tiếp tục sống trong giấc mộng này, mơ rằng cho dù Mục Thành Quân đối xử tệ với cô ta nhưng cũng còn có mấy phần tình cảm vợ chồng. Nhưng chính bởi vì có mấy lời nói ra hết rồi, có một số việc mới có thể nghĩ tới và hiểu rõ ràng. Ví dụ như sau khi cô ta ra khỏi đồn cảnh sát, hành vi của Mục Thành Quân càng ngày càng lộ liễu không coi ai ra gì, bây giờ nghĩ lại, cũng bởi vì công ty của nhà họ Lăng đã thuộc về hắn, hắn không cần phải kiêng nể điều gì.

“Thời Ngâm, Thời Ngâm?” Bà Lăng khẽ gọi hai tiếng.

Lăng Thời Ngâm thu hồi thần sắc, mắt đỏ ngầu.

“Mẹ, mẹ nói sau này con nên làm gì bây giờ?”

“Trước tiên con hãy thành thật nói cho mẹ biết, sao con phải vào bệnh viện?”

Lăng Thời Ngâm muốn nói lại thôi, bà Lăng gặng hỏi: “Nói thật với mẹ đi.”

“Thành Quân đánh con.”

Bà Lăng nghe thế, tức giận đến nỗi run lên.

“Mẹ không ngờ nó còn có thể làm như vậy, thật quá đáng!”

Lăng Thời Ngâm cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi đầy mặt.

“Mẹ, con rất nhớ anh, con chỉ muốn anh còn sống, có thể bảo vệ con.”

Bà Lăng vừa nghe những lời này, đâu còn có thể chịu được nữa, bà ta đứng dậy.

“Thời Ngâm, mẹ đi ra ngoài gọi điện thoại, sẽ lập tức quay lại.”

“Mẹ…”

“Chờ mẹ trở về.”

Bà Lăng sợ chờ đợi tiếp nữa, tâm tình sẽ sụp đổ, bà bước nhanh ra bên ngoài phòng bệnh, đóng cửa lại.

Bà muốn cho gọi điện thoại cho ông Lăng, nhưng lại sợ bị Lăng Thời Ngâm nghe thấy, bà bước nhanh đi ra ngoài, đến ngã rẽ ở cầu thang, lúc này mới gọi điện thoại.

Hàng lang bên kia, một người đàn ông nhìn thấy bà Lăng đi xa, hắn bước nhanh về phía trước, đến rồi phòng bệnh của Lăng Thời Ngâm, hắn nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

Lăng Thời Ngâm nghe được động tĩnh, cho rằng bà Lăng đã quay lại.

“Mẹ.”

Cô ta nhìn sang, lại thấy một người đàn ông xa lạ đi đến, cô ta quá sợ hã.

“Anh là ai?”

Người đàn ông nhìn cô, bước từng một về phía trước, Lăng Thời Ngâm sợ tới nỗi hai tay cuộc chặt lại, nhưng cô ta không thể ngồi dậy, càng không thể xuống giường, lo lắng đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

“Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì?”

“Mợ cả, mưu sát chồng cảm thấy rất thoải mái sao?”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trở nên trắng bệch.

“Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông đi tới trước giường bệnh, ánh nhìn rơi xuống chiếc ghế bên cạnh, hắn đưa tay với lấy chiếc ghế.

“Mợ cả, có một số việc là cô đã quá đáng trước, không trách được người khác.”

“Không, ai cứu với….” Lăng Thời Ngâm cảm thấy bất an mãnh liệt, ra sức lắc đầu. “Ai bảo anh tới? Cho anh bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả gấp đôi, không, gấp mười lần…”

Người đàn ông cầm cái ghế trong tay tiến lên, Lăng Thời Ngâm đã sớm đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cô ta hoảng hốt lắc đầu, cảm giác sợ hãi này khiến cô ta phát điên.

“Anh muốn làm gì? Dừng tay, tôi gọi người!”

“Ai cứu mạng, mẹ, mẹ, mẹ ở đâu? Cứu tôi với —— “

Lúc này bà Lăng đang đứng ở cầu thang, đang ôm điện thoại đau khổ, hoàn toàn không nghĩ tới có người sẽ thừa dịp bà không ở trong phòng bệnh của Lăng Thời Ngâm sẽ lẻn vào.

Người đàn ông này rõ ràng là nhằm vào Lăng Thời Ngâm, cho nên cô ta có cầu xin hay hứa hẹn bất cứ điều gì lợi lộc hơn, hắn cũng không hề dao động chút nào. Hắn cầm chiếc ghế kia lên, động tác nhanh chóng, độc ác, chuẩn xác, lần này đập vào người Lăng Thời Ngâm, người phụ nữ kêu lên thảm thiết.

Bên cầu thang có người nhà bệnh nhân nói chuyện lớn tiếng, hình như bà Lăng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, bà lắng tai nghe, nhưng có vẻ như không nghe thấy điều gì.

Bà Lăng nói chuyện điện thoại xong, ổn định tâm tình, xoa xoa nước mắt trở lại trước phòng bệnh, mở cửa đi vào gọi con gái.

“Thời Ngâm.”

Bên trong không có tiếng đáp lại, bà Lăng đi vào trong mấy bước, thấy Lăng Thời Ngâm nằm ở trên giường không nhúc nhích, bà ta gọi vài tiếng: “Thời Ngâm, Thời Ngâm?”

Bà Lăng bất ngờ hoảng hốt, bước nhanh về phía trước, lúc này mới phát hiện hai mắt Lăng Thời Ngâm nhắm nghiền, bà lắc lắc bả vai của cô ta.

“Thời Ngâm, con làm sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ!”

Bà Lăng vội nhấn nút cấp cứu khẩn cấp, hoảng hốt lo sợ nhìn xung quanh, trong lòng càng lúc càng bất an.

Nhà họ Mục.

Bà Mục về đến nhà, thay giầy đi vào, đúng lúc nhìn thấy Mục Kính Sâm đưa Phó Lưu Âm xuống lầu.

Hai người cũng không ngờ đúng lúc như vậy, Phó Lưu Âm dừng bước, Mục Kính Sâm nhìn cô. Bà Mục bước tới.

“Kính Sâm.”

“Mẹ, sao mẹ lại về?”

“Gọi điện thoại cho con không nghe máy, mẹ phải về xem một chút có chuyện gì xảy ra.”

Mục Kính Sâm đi xuống, Phó Lưu Âm muốn tách ra, bà Mục bước về phía cô, hỏi: “Âm Âm, ngày hôm nay có cảm giác thế nào?”

Phó Lưu Âm lại nhìn sang Mục Kính Sâm, trề miệng một cái, muốn để anh mở miệng, Mục Kính Sâm cười cười: “Mau nói với mẹ đi, còn muốn nôn nữa không?”

Phó Lưu Âm nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, thấp giọng: “Mẹ, hiện tại không khó chịu nữa, khá hơn rồi.”

“Đi bệnh viện với mẹ.”

“Không… Không cần.”

“Âm Âm, không nói dối con, hy vọng có cháu nối dõi của nhà họ Mục đều đặt cả vào con.”

Bà Mục nói một cách thẳng thắn, Phó Lưu Âm vội mở miệng nói: “Mẹ, con…”

Mục Kính Sâm tiến lên, đưa tay nắm bả vai bà Mục.

“Con trai mẹ thân thể khoẻ mạnh, mẹ còn lo lắng không được bế cháu nội sao?”

Bà Mục vỗ vào tay của Mục Kính Sâm.

“Toàn nói mò!”

Ba người đứng ở cửa cầu thang, Phó Lưu Âm khẽ xoa gò má của mình, muốn rời khỏi đó, bà Mục nhìn hai người.

“Tối hôm qua mẹ không ngủ được, Kính Sâm, ba con đi rồi, trọng trách của mẹ lại càng thêm nặng nề, mẹ luôn cảm thấy nếu nhà họ Mục có thêm đứa bé, mẹ mới thấy yên lòng.”

Mục Kính Sâm liếc nhìn bà Mục ở trước mặt, bỗng nhiên cũng có thể hiểu rõ cảm nhận của bà.

“Mẹ, lần sau đi.”

“Cái gì mà lần sau?”

Bàn tay Mục Kính Sâm khẽ nắm mấy cái nơi đầu vai của bà.

“Âm Âm không mang thai.”

“Hai đứa tới bệnh viện rồi?”

“Không phải ạ, là sáng nay… Tới.”

Đương nhiên là bà Mục hiểu được ý tứ trong lời nói của Mục Kính Sâm, trên mặt bà không che giấu được sự thất vọng.

“Thật sao?”

“Mẹ yên tâm, trong vòng nửa năm nhất định con sẽ có tin vui nói cho mẹ biết.”

Trong mắt bà Mục hơi sáng lên: “Thật vậy chăng?”

“Con đảm bảo.”

Phó Lưu Âm nghe thấy những lời này, cả đêm bà Mục không chợp mắt.

“Mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước đã.”

“Vâng.”

Phó Lưu Âm thấy bà Mục đi lên lầu hai, cô như suy nghĩ điều gì đó nhìn chăm chú về phía Mục Kính Sâm.

“Vừa nãy anh nói, là muốn an ủi cho mẹ thoải mái sao?”

“Không phải.”

“Anh đừng quên, chúng ta có giao hẹn một năm.”

Mục Kính Sâm tiến lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc, anh nhìn người đứng trước mặt chằm chằm.

“Đúng, thời gian một năm, tôi nói trong vòng nửa năm có tin vui, khoảng thời gian này chắc là ở trong vòng một năm đấy chứ?”

“Anh biết rõ đến lúc đó chúng ta sẽ…”

Mục Kính Sâm nhíu mày: “Vậy cũng không trở ngại chuyện em mang thai.”

Phó Lưu Âm khẽ bĩu môi, trong vấn đề này, bọn họ tựa hồ vĩnh viễn tranh luận cũng không được gì.

Cô cũng không muốn tranh cãi với anh ta, thân thể là của chính cô, muốn có con hay không chẳng lẽ cô không thể quyết định?

Cô vừa nhấc chân lên, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng của bà Mục sốt ruột cuống quýt đi xuống,

Mục Kính Sâm tiến lên hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”

“Mau, mau đi bệnh viện, Thời Ngâm không xong rồi.”

“Không phải đã phẫu thuật xong rồi sao?”

“Tới bệnh viện rồi hãy nói.” Bà Mục vội vàng tới nỗi rối rít cả lên, Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Đi tới bệnh viện Tinh Cảng, ông bà Lăng đều ở đây, bà Lăng lo lắng đi đi lại lại, bà Mục sốt ruột thốt lên: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết, tôi nói chuyện điện thoại xong quay trở lại phòng bệnh, Thời Ngâm đã hôn mê bất tỉnh.”

Phó Lưu Âm không giúp được gì, cô ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, không lâu sau, lại có một tiếng bước chân đi tới.

Cô liếc thấy đôi chẫn người đàn ông, Mục Thành Quân cũng vội vội vàng vàng chạy tới.

“Mẹ, Thời Ngâm làm sao vậy?”

“Không biết nữa, mẹ vừa về nhà một lát…”

Ông Lăng đứng ở bên cạnh, nghe tiếng nói của Mục Thành Quân, khó nén được cơn tức giận chất vấn: “Rốt cuộc cậu đã làm gì con gái tôi?”

“Ba, ba nói vậy là có ý gì?”

“Thời Ngâm biến thành như vậy, không phải là bởi vì cậu?”

Bà Lăng nghe vậy, bước lên phía trước níu lại cánh tay của ông Lăng.

“Ông xã, những lời này chờ khi nào Thời Ngâm ra ngoài rồi hãy nói.”

Mục Thành Quân khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười nhạt: “Lúc Thời Ngâm gặp chuyện không may, ai ở bên cạnh cô ấy?”

“Là bà thông gia.” Bà Mục nói.

Bà Lăng mắt đục đỏ ngầu.

“Là lỗi của tôi, tôi không nên ra ngoài gọi điện thoại.”

“Cho nên… Chuyện này không trách được chúng tôi.” Mục Thành Quân cất giọng nói lạnh lùng, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Vốn Thời Ngâm không có gì trở ngại, nhưng ai biết được lúc mẹ bỏ đi, có người nhân cơ hội tiến vào phòng bệnh làm gì cô ta hay không?”

Sắc mặt bà Lăng trắng bệch, khuôn mặt đầy hổ thẹn.

Sau khi cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, mấy người lần lượt đi lên phía trước, Phó Lưu Âm nhìn đồng hồ.

Lăng Thời Ngâm đi vào trong không được bao lâu, chẳng lẽ là không có trở ngại?

“Bác sĩ, xin hỏi con gái tôi thế nào?”

“Bác sĩ, nó không có gì đáng ngại đấy chứ?” Bà Mục cũng không che giấu được nét mặt lo lắng.

“Thật ngại, thắt lưng bị vật mạnh đánh vào, trước đó coi như là may mắn, lúc đó tôi đã dặn kỹ, không thể nào có bất cứ một tổn thương nào nữa, hiện tại…” Bác sĩ khẽ lắc đầu. “Cũng không cần phải phẫu thuật nữa, mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Bà Lăng nghe thấy thế, không khỏi lảo đảo lùi lại về phía sau.

“Bác sĩ nói vậy là sao?”

“Khả năng lớn là, nửa phần đời còn lại cô ấy rất khó có thể đứng lên được nữa.”

Phó Lưu Âm nghe thấy thế, không khỏi cúi đầu thấp xuống, tối hôm qua lúc Lăng Thời Ngâm được đưa tới không có việc gì, thế nào mà ngày hôm nay lại bị thương nặng tới như vậy?

Đối với kết quả như vậy, đương nhiên người không chịu nổi nhất là ông bà Lăng.

“Tôi không tin.” Bà Lăng khóc lên thành tiếng. “Con gái của tôi không thể mang số khổ như vậy!”

Sắc mặt ông Lăng tái nhợt đứng ở một bên, bà Mục cũng có chút khó có thể chấp nhận, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Không thể nào, lúc tôi đi nó vẫn ổn, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?”

Mục Thành Quân không nói lời nào, Lăng Thời Ngâm được đẩy ra ngoài, cô ta đã tỉnh, bà Lăng lao tới cẩn thận ôm con gái vào lòng..

“Thời Ngâm, con sẽ không có chuyện gì, nhất định con sẽ không sao.”

Mục Kính Sâm ngồi ở bên cạnh Phó Lưu Âm, nhìn giường bệnh được đẩy qua trước mắt anh, bà Mục theo ở phía sau, anh cầm tay Phó Lưu Âm đứng dậy.

Phó Lưu Âm có chút xuất thần, đi ra ngoài hai bước, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Chị ta xảy ra chuyện trong bệnh viện, nếu quả thật mà truy cứu tới cùng, liệu bệnh viện cũng phải có trách nhiệm hay không?”

“Đó là chuyện đương nhiên.”

Nét mặt Phó Lưu Âm lộ ra vẻ bất an.

“Vậy thì làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Mục Kính Sâm không nhịn được cười, nói: “Bệnh viện Tinh Cảng là Tưởng Viễn Chu mở, em còn lo lắng thay anh ta phải không?”

“Tôi sợ liên lụy chị dâu tôi.”

“Chị dâu em là bà Tưởng, em nên lo lắng cho mình là hơn.”

Phó Lưu Âm nghe vậy, lạnh nhạt nói: “Tại sao tôi phải lo lắng?”

“Hiện tại Lăng Thời Ngâm đã liệt, trọng trách nối dõi tông đường cho nhà họ Mục có thể rơi vào một người em.”

Phó Lưu Âm chợt nghe anh nói một câu như vậy, nhất thời cô có chút nóng nảy, cho nên câu nói ra khỏi miệng cũng không suy nghĩ thật kỹ.

“Mục Kính Sâm, kỳ thực anh có thể tìm thêm một người. Đợi tới lúc một năm trôi qua, anh có thể cưới một người môn đăng hộ đối…”

Mặc dù lời này đã thốt ra, nhưng Phó Lưu Âm cũng không cảm thấy có gì không ổn, độ cong nơi khóe miệng cũng thu về, anh nhìn xuống mặt Phó Lưu Âm

“Sau một năm? Tôi đợi không kịp, hơn nữa tìm lại một lần nữa cũng cần có thời gian.”

“Bây giờ anh có thể lưu ý được rồi.”

Mục Kính Sâm chợt dừng bước, Phó Lưu Âm không chú ý tới, cô đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại thấy người đàn ông vẫn đứng tại chỗ.

Mục Kính Sâm có thân hình cao lớn, trong hành lang rộng rãi chỉ có hai người họ, Phó Lưu Âm nhìn nhìn ra ngoài, thấy

Mục Kính Sâm đứng ở một nơi xa lạ lạnh lùng, tạo thành bức tranh cô độc hiu quạnh. Ánh mắt của anh có phần tàn ác, chăm chú nhìn về phía Phó Lưu Âm, vẻ hung ác từ từ lộ ra, tựa như cắn một nhát là có thể nuốt chửng cô.

Suy nghĩ của Phó Lưu Âm nhanh chóng xoay chuyển, ngẫm lại là mình nói sai câu nào rồi?

Càng nghĩ, vậy nhất định là câu nói sau cùng.

Nhưng tại sao Mục Kính Sâm lại tức giận chứ?

Là bởi vì quan tâm tới cô sao?

Không thể nào.

Phó Lưu Âm chỉ có thể nghĩ tới cách giải thích này, có đúng là những lời này của cô vũ nhục nhân cách của thiếu tá Mục rồi hay không? Trước mặt mọi người cô nghi ngờ phẩm chất của anh, cho nên ông lớn này nổi giận?

“Phó Lưu Âm, em qua đây!”

Giọng nói của người đàn ông không hề có ý tốt đẹp, vừa nghe là đã biết gọi cô tới không hề tốt lành gì.

Phó Lưu Âm nhấc chân tiến lên, đến bên cạnh Mục Kính Sâm, thừa dịp người đàn ông còn chưa mở miệng, cô vội dang hai tay ôm lấy cánh tay anh.

“Ông xã, em nói sai, anh chung thủy như thế sao có thể có lòng dạ nào khác chứ, có đúng hay không?”

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Score 6
Status: Completed Author:

Anh vỗ vỗ mặt cô: “Hứa Tình Thâm? Cô… mà đòi ‘tình thâm’?”

Cô thờ ơ nhìn về phía anh: “Thế thì tốt nhất anh hãy ngồi cầu nguyện đi, đừng để có một ngày lại nặng tình với tôi.”

“Một ngày nặng tình, thế ư?” Anh bỗng nhiên cười với vẻ không nghiêm túc, cũng mang chút khinh thường.

Chỉ là đẹp quá khó cưỡng mà thôi, anh chưa từng nghĩ mình cũng có một ngày ngả giáp đầu hàng.

Ngày đó.

Trán Hứa Tình Thâm chảy máu, đứng giữa ánh đèn của một căn phòng xa hoa. Người đàn ông mặc áo tắm viền đen nghiêng người đi qua đi lại. Anh giơ ngón tay lên, chọc vào vết thương trước trán cô: “Máu này của cô hay của người khác?”

Cô vừa sống sót sau tai nạn, giờ đang đứng đây với thân phận của một kẻ bỏ trốn. Cô đứng lặng, cướp lấy tầm nhìn của anh, ngữ khí sốt sắng: “Tôi cho anh, anh có dám nhận không?”

“Ha…” Người đàn ông nhướng cao mày, đi một vòng xung quanh cô: “Cô lấy tự tin ở đâu ra để bảo tôi muốn cô. Dựa vào cái mặt của cô, cơ thể của cô, hay là… kỹ thuật của cô đây?”
Cô nhịn đau lên tiếng: “Dựa vào việc tôi là người phụ nữ của Phương Thành.”

Tưởng Viễn Chu giơ lòng bàn tay lên, ánh đèn rọi qua từng kẽ ngón tay anh, phản chiếu một gương mặt điển trai mà vô cùng nham hiểm. Lòng bàn tay anh bất ngờ giữ chặt chiếc gáy trắng trẻo của cô: “Vậy thì cô nên biết, tôi thích chà đạp người khác.”
Cô cắn răng, nhắm mắt lại: “Tùy.”

Cô là Hứa Tình Thâm, anh là Tưởng Viễn Chu.

Cô không quyền không thế, anh quyền thế đầy mình, hô mưa gọi gió.

Ai cũng nói cô cậy có anh để leo cao, khuấy đảo một Đông Thành đang yên ổn nổi cơn bão táp.

Nhưng, vậy thì đã sao?

Cô cần quyền của anh, anh giơ tay dâng tặng. Cho dù những người đàn bà sau này lại gần anh đều học cô, nhưng chỉ có cô là mối tình sâu nặng của mình anh…

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset