Quyển 4 – Chương 98: Vợ chồng là tuyệt nhất

Vợ chồng là tuyệt nhất

Editor: Dế Mèn

Chỗ ngồi lại trở nên an tĩnh.

Tô Đề Lạp nhìn Lão Bạch.

“Xem ra anh từng ôm không ít cô gái.”

“Không không không!” Lão Bạch nghe thế vội vàng xua tay. Ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng, anh ấy không muốn làm cô gái nhà người ta cho rằng mình là một kẻ bịp gái.

“Tôi đọc thấy trên Baidu.”

Cái miệng nhỏ của Tống Giai Giai há ra thành hình chữ “O”, người đàn ông này còn có thể tìm tòi cái này trên Baidu?

Thử tưởng tượng tiếp đi, ba mươi sáu tuổi, chưa từng kết hôn, còn thường xuyên coi Baidu, anh ta tìm cái gì vậy chứ?

Tống Giai Giai đột nhiên nhìn thấy hai chữ “đáng khinh” đang từ trong không trung bay tới, nhưng trước đây cô ấy cũng coi như từng tiếp xúc với Lão Bạch, không phát hiện ra anh ta lại là loại người này nha!

Hứa Tình Thâm nghe thế, nhất thiết phải giải thích: “Lão Bạch làm việc cho Viễn Chu, chuyện lớn nhỏ hàng ngày đều là anh ấy giúp đỡ, đương nhiên cũng sẽ giúp tìm đọc một vài tư liệu.”

Tưởng Viễn Chu ngồi cạnh Lão Bạch liếc xéo Hứa Tình Thâm, đây là cô vợ nhà mình sao?

Sắc mặt Lão Bạch khẩn trương, dường như sợ con gái nhà người ta chướng mắt mình, quýnh đến nỗi mặt sắp đỏ hết.

Tô Đề Lạp nghiêng người định rót nước, Lão Bạch vội đưa tay giành.

“Tôi giúp cô!”

Không ngờ lại nắm phải tay con gái nha người ta, khuôn mặt Tô Đề Lạp đỏ lên.

“Anh, anh, anh…”

“Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi!” Lão Bạch vội buông tay, hai tay đan vào nhau, nắn nắn.

“Tay anh lạnh lắm đó, anh lạnh không?”

“Không lạnh, không lạnh!”

Hứa Tình Thâm dùng chân đá Tống Giai Giai dưới bàn, ý bảo cô ấy mau nói chuyện khác đi.

“Chúng ta ăn một chút đi!” Tống Giai Giai vội phất tay.

“Được đó!” Tô Đề Lạp nghe vậy, kêu một tiếng vui vẻ, giọng nói cũng thay đổi.

“Giai Giai, để chị họ cậu xem trước đi, muốn ăn gì thì cứ tự chọn.”

Không ngờ Tống Giai Giai lại cứ cầm cái thực đơn kia không buông.

“Bọn tớ cũng không đói lắm, kêu đại cái gì đi! Tớ thấy có bò bít tết! Mỗi người một phần được không?”

“Giai Giai, để chị họ cậu gọi đi!” Hứa Tình Thâm xuất phát từ lịch sự mà nói với Tống Giai Giai.

“Tớ biết khẩu vị chị với tớ giống nhau, tớ thích ăn gì thì chị ấy cũng thích.”

“Cô Tô, cô làm ở chỗ nào vậy?” Lão Bạch nghẹn nửa buổi, cuối cùng sau một lúc cũng chủ động mở miệng.

Đợi nửa ngày không thấy Tô Đề Lạp trả lời, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tất cả lực chú ý của cô ấy đều đặt trên cuốn thực đơn kia. Tống Giai Giai dùng tay huých Tô Đề Lạp.

“Chị, người ta nói chuyện với chị kìa!”

“À!” Tô Đề Lạp lấy lại tinh thần. “Giai Giai, em gọi thêm đi, nhiều người ngồi chung như vậy, bàn trống quá nhìn khó coi.”

“Phải đó, cô Tống, gọi thêm đi ạ!” Lão Bạch nói phụ vào.

Biểu tình của Tống Giai Giai có chút không bằng lòng, cả Hứa Tình Thâm thấy thế cũng không khỏi trêu chọc: “Giai Giai, cậu đây là thay chúng tớ tiết kiệm tiền đó hả?”

“Không phải…”

“Để tớ gọi vậy!”

Hứa Tình Thâm nghĩ thầm chắc các cô ấy thấy ngại. Cô lấy thực đơn, trừ mỗi người một phần bò bít tết ra, còn gọi không ít món nguội ăn nhẹ, còn kêu thêm một chai rượu.

Lão Bạch hình như có ấn tượng rất tốt với cô gái này, Hứa Tình Thâm thấy vậy thì vui vẻ trong lòng.

Nhân viên phục vụ mang rượu lên, rồi tới đồ ăn. Hứa Tình Thâm nhiệt tình cầm lấy.

“Nào, ăn trước đi!”

“Chị, anh ấy vẫn luôn làm việc cho anh Tưởng, suy nghĩ khẳng định cũng tinh tế. Nếu hai người thật sự có thể thành, sau này anh ấy nhất định sẽ tốt với chị, bởi vì những gì chị có thể nghĩ đến thì anh ấy cũng có thể nghĩ đến, còn những gì chị không thể nghĩ được thì anh ấy vẫn sẽ nghĩ đến…”

“Phải!” Lão Bạch đón lời. “Tôi cam đoan sẽ tốt với em, mãi tri kỷ yêu thương.”

Tưởng Viễn Chu buông tay, ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên đùi.

Này này, cẩn thận, cẩn thận!

Tốt xấu cũng là người đã theo Tưởng tiên sinh vào Nam ra Bắc, sao một chút đã phơi bày hết vậy?

“Haha!!!” Hứa Tình Thâm cười gượng. “Anh ấy thật sự là thế đấy, nghĩ là nói nấy.”

Tô Đề Lạp cầm lấy dao nĩa, không biết bởi vì thẹn thùng hay sao mà cô ấy không tiếp lời Lão Bạch.

Mọi người bắt đầu dùng cơm.

Lão Bạch không rõ con gái nhà người ta trong lòng rốt cuộc nghĩ sao, nhưng anh ấy rất rõ bản thân mình, anh ấy là đã nhất kiến chung tình với Tô Đề Lạp. Trước kia, đi theo Tưởng Viễn Chu cũng từng gặp qua nhiều phụ nữ xinh đẹp, diễm lệ, thân hình đầy đặn, cao ráo là thế, nhưng từ trước đến nay anh ấy đều làm bộ mặt cấm dục, không dao động, nhưng lần này không giống…

Anh ấy như đang suy tư gì mà cắt món bít tết trong đĩa thành không ít miếng nhỏ.

Tống Giai Giai ở bên cạnh khuấy bầu không khí. Tô Đề Lạp ăn xong bò bít tết, bắt đầu dùng những món khác.

Cô ấy có vẻ ăn rất ngon miệng. Nhìn ra được Lão Bạch có tình ý, Tống Giai Giai trong lòng kích động lắm, phấn khởi lắm, về nhà cô ấy sẽ có thể khoe với người lớn trong nhà: “Mọi người xem mọi người giới thiệu một đám cho chị ấy cũng chẳng thành công, con lần đầu tiên xuất mã đã mã đáo thành công, mau tới cúng bái con đi, hahahahaha!!!”

Tống Giai Giai càng nghĩ càng kích động nha.

“Chị tớ còn có rất nhiều sở thích đó, đa tài đa nghệ nữa, hơn nữa chỉ trải qua chuyện tình cảm đơn thuần…”

Một bàn tay đang đi tới đi lui trong tầm mắt cô ấy, lâu lâu lại làm ngắt lời cô ấy. Tống Giai Giai dựa người vào mép bàn liền bị Tô Đề Lạp kéo ra, cô ấy chỉ có thể dựa người ra sau, trơ mắt nhìn Tô Đề Lạp cầm miếng pizza.

“Vèo vèo”

Tống Giai Giai rít vào khí lạnh, hoá ra vừa rồi mình hân hoan nói như vậy, còn cái người đang vội vã ăn kia hóa ra là chị mình hả?

Trên khóe môi Lão Bạch treo nụ cười, cứ như thế nhìn cô ấy ăn.

Một bữa cơm nhưng thật ra rất vui vẻ. Lúc ra khỏi nhà hàng, Lão Bạch muốn đưa Tô Đề Lạp về.

Tống Giai Giai vội đẩy chị họ tới, nói luôn địa chỉ nhà cô ấy cho Lão Bạch.

Tưởng Viễn Chu một tay cắm trong túi. Hứa Tình Thâm và Tống Giai Giai nhìn Lão Bạch lái xe đi.

Cuối cùng Tống Giai Giai cũng thở phù một hơi. “Má ơi, làm tớ lo muốn chết!”

“Cũng không phải cậu xem mắt, cậu lo cái gì?”

“Tình Thâm, tớ nói cho cậu này, người chị họ này của tớ cái gì cũng tốt, nhưng cậu biết vì sao chị ấy đến giờ vẫn không có bạn trai không?”

Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy tò mò, hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì chị ấy ham ăn đó!” Tống Giai Giai vỗ vỗ trán.“Tớ thật là rầu thúi ruột!”

“Trên đời này mà còn có người ham ăn hơn cậu?”

“Làm ơn đi, chị họ tớ là phiên bản đặc biệt.”

Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh chen vào một câu: “Chị cô không chỉ ham ăn, mà thực sự cũng ăn được lắm.”

“À…” Tống Giai Giai bị nghẹn, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cái này cũng bị anh phát hiện rồi.”

Vớ vẩn, Tưởng Viễn Chu cũng chẳng phải tên ngốc, tưởng tất cả ngồi trên bàn lúc ấy đều ngốc sao?

Tô Đề Lạp nói bàn trống trải nhìn khó coi, gọi một đống đồ ăn. Người khác chưa đụng vào, một mình cô ấy tiêu diệt bao nhiêu Tưởng Viễn Chu còn chưa nói, có khi anh và Hứa Tình Thâm gọi thêm lên cũng không thành vấn đề với cô ấy.

Tống Giai Giai có chút sốt ruột, hai tay ôm lấy cánh tay Hứa Tình Thâm mà lay lay.

“Làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ đây? Lão Bạch có thể nào sẽ ghét không? Có thể thành công không đây?”

“Không phải là mê ăn một chút thôi sao?” Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu. “Cũng chẳng phải chuyện lớn bao nhiêu.”

“Ăn nhiều dễ béo.” Tưởng Viễn Chu nói.

“Chị ấy thật ra gầy lắm, thể chất không như vậy đậu…”

Sắc mặt Tống Giai Giai đầy nôn nóng.

“Lúc cậu nói tớ tới Đắc Nguyệt Lâu, biết vì sao tớ không chịu không? Là vì tớ nghĩ nhà hàng Tây tốt xấu cũng sẽ khắc chế được chị tớ, để Lão Bạch có ấn tượng tốt nhất với chị ấy. Hai đối tượng trước đây chị ấy đi xem mắt đều bị dọa chạy như thế.”

“Hả? Không… Không khoa truơng đến thế chứ?”

“Thật sự đúng là khoa trương như vậy đó.”

Hứa Tình Thâm tức cười: “Không sao, không sao! Trước kia đều là duyên phận chưa tới.”

“Hy vọng bọn họ có thể thành vậy!”

Trên đường về, Hứa Tình Thâm ngồi băng ghế sau. Xe còn chưa về đến Hoàng Đỉnh Long Đình, Lão Bạch đã điện thoại tới.

Hứa Tình Thâm nhìn hiển thị trên màn hình, đưa di động tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.

“Anh mau xem, anh mau xem! Lão Bạch gọi tới, anh đoán anh ấy sẽ nói cái gì?”

“Cám ơn ý tốt của em…”

“Đó là nhất định rồi.”

“Còn có, bảo em lần sau đừng nhọc lòng, đừng giới thiệu “đại dạ dày vương” cho cậu ấy nữa.”

“Ngắt!” Hứa Tình Thâm bắt máy rồi đưa di động đến bên tai.

“Alo?”

“Tưởng phu nhân, chào cô, là tôi đây ạ.”

“Tôi biết là anh.” Hứa Tình Thâm dựa vào bên người Tưởng Viễn Chu.

“Ccũng không phải tôi không có số của anh. Thế nào? Đưa cô ấy về tới nhà chưa?”

“Đưa về rồi ạ.”

“Không mời anh lên uống chén trà à?”

Lão Bạch có chút ngượng ngùng: “Cái này không tiện lắm!”

Hứa Tình Thâm bật cười: “Lão Bạch, lần đi xem mắt này anh hài lòng không?”

“Hài lòng, hài lòng! Cám ơn Tưởng phu nhân! Rất hài lòng ạ!”

Hứa Tình Thâm nhướng mày nhìn Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch trong điện thoại tiếp tục nói: “Tưởng phu nhân, tôi chính là muốn nhờ cô nói tốt giúp tôi nhiều hơn với bên Tống Giai Giai ạ. Khen tôi thế nào cũng được hết, tôi thật sự không muốn bỏ lỡ…”

Tưởng Viễn Chu căng tai, nghe hết từng lời một của Lão Bạch. Sao trước kia anh lại không phát hiện, Lão Bạch lại còn có một mặt như này nhỉ?

“Yên tâm đi!” Hứa Tình Thâm vỗ ngực cam đoan. “Tôi sẽ khen anh tới tận trời cao luôn.”

“Cám ơn Tưởng phu nhân, cám ơn ạ…” Giọng Lão Bạch cũng sắp bay lên tới nơi.

Tưởng Viễn Chu mặt đầy khinh bỉ, cầm lấy di động trong tay Hứa Tình Thâm.

“Lão Bạch, cậu gục hoàn toàn rồi.”

“Là học Tưởng tiên sinh ạ.”

“Ý gì?”

“Trước mặt Tưởng phu nhân ngài cũng như vậy, ngài là tấm gương của tôi.”

Lông mày Tưởng Viễn Chu rõ ràng nhướng lên: “Cậu lặp lại lần nữa?”

“Tưởng tiên sinh, tôi cũng ba mươi sáu rồi.”

“Ba mươi sáu, một cành hoa.”

“Được rồi!” Hứa Tình Thâm đoạt lại di động từ tay Tưởng Viễn Chu.

“Lão Bạch, anh mau về nhà đi, tâm sự nhiều hơn với con gái nhà người ta, anh phải tán.”

“Không không không! Về điểm này tôi còn phải học tập Tưởng tiên sinh, anh ấy mới là cao thủ tán chị em.”

“Tôi là đang nói tán chuyện! Tán gẫu chuyện phiếm ấy!” Hứa Tình Thâm nắm bàn tay.

“Lão Bạch, anh nói rõ đi, Tưởng Viễn Chu tán thế nào? Có phải sau lưng tôi anh ấy tán ai không?”

“Hả? Không có, không có!!!”

“Nào nào, chúng ta tâm sự bình thường!”

Lão Bạch căng thẳng: “Tưởng phu nhân, tôi đây là đang khen Tưởng tiên sinh mà, còn nữa… Chuyện nói tốt giúp tôi cô đã đồng ý rồi, nhất định không được nói mà không giữ lời. Chúc ngủ ngon ạ!”

Điện thoại bị ngắt, Hứa Tình Thâm alo mấy tiếng.

Tưởng Viễn Chu hung dữ nói: “Bán chủ cầu vinh!”

“Em vẫn cảm thấy có gì không đúng. Dạo này anh cũng đâu tiếp xúc ai đâu, sao Lão Bạch lại nói như vậy?”

Tưởng Viễn Chu “a” một tiếng, trong giọng ẩn vẻ châm biếm, khinh thường, khinh bỉ, không tán đồng: “Lão Bạch nói mà em cũng tin?”

“Em biết rồi! Tám phần là mấy hôm bị bắt cóc, anh đã lập tức vụng trộm tán ai rồi, cho nên cũng đã bị Lão Bạch thấy.”

Sao chuyện gì cũng có thể trách anh?

Lão Bạch đúng là không có chủ kiến, Tưởng Viễn Chu cong cong môi: “Sớm biết vậy anh đã không đồng ý để em giới thiệu đối tượng cho cậu ta.”

Hứa Tình Thâm lại gần hơn nhìn anh.

“Hóa ra anh có ý này, muốn để Lão Bạch cả đời độc thân, phải không?”

“Cậu ta có thể tự tìm, tự phát triển. Bây giờ trong lòng cậu ta tràn đầy cảm kích với em, hận không thể đem bán anh chỉ để em vui, để em nói mấy câu tốt trước mặt Tô Xách Theo. Cậu ta không còn nguyên tắc.”

“Tô! Đề Lạp!”

Tưởng Viễn Chu nhún vai. Hứa Tình Thâm cất di động lại.

“Trước đây anh bảo Lão Bạch theo mình cả ngày, cũng chẳng chịu quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự cho anh ấy, ai biết trong lòng anh nghĩ sao?”

Tưởng Viễn Chu nghe thế, thân thể cường tráng bất ngờ bổ nhào về phía Hứa Tình Thâm. Cô theo bản năng hét lên một tiếng, cả người ngã ra sau, nửa người co vào một góc.

“Làm… làm gì đó?”

“Cố ý, đúng không?”

“Cố ý gì cơ?” Hứa Tình Thâm làm bộ không hiểu.

Tài xế đàng trước nghe thấy tiếng thét chói tai liền vội giảm tốc độ xe.

“Tưởng phu nhân, ngài sao vậy ạ?”

“Không phải do anh.” Tưởng Viễn Chu vỗ vào ghế của tài xế.

“Chuyên tâm lo chuyện lái xe của mình đi.”

“Dạ.”

Hứa Tình Thâm nhân cơ hội định ngồi dậy, lại bị Tưởng Viễn Chu đè xuống về, hai tay anh nhéo khuôn mặt cô.

“Anh là người đàn ông của em, em gây tai tiếng lung tung lộn xộn đó cho anh, em có mưu đồ gì?”

“Cái đó quan hệ gì tới em?” Hứa Tình Thâm cảm thấy oan uổng cực kỳ.

“Em đương nhiên biết anh là người đàn ông của em, cũng rõ anh với Lão Bạch trong sạch rõ ràng. Bây giờ em chỉ sắp xếp cho Lão Bạch đi xem mắt, là anh ấy nói xấu anh, ngày mai anh tìm anh ấy mà tính sổ ấy! Em tin anh thôi, em tin anh nhất!”

Ô, cái miệng nhỏ này thay đổi mau thật nhỉ! Mỗi một câu đều chọn câu Tưởng Viễn Chu thích nghe, còn cố tình nói những lời đi vào tâm khảm anh.

Người đàn ông gật gật đầu: “Được, ngày mai tìm Lão Bạch tính sổ.”

Vậy đi, anh chính là không hề nguyên tắc như thế đấy, nhưng Tưởng phu nhân vẫn phải chịu một chút trừng phạt. Tưởng Viễn Chu kéo cô đến trước người, lấp kín môi cô lại. Hứa Tình Thâm buồn cười, tuyệt nhất vĩnh viễn là vợ chồng, miệng cô ngọt ngào một chút là đã có thể để cho người khác phải gánh chịu.

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Score 6
Status: Completed Author:

Anh vỗ vỗ mặt cô: “Hứa Tình Thâm? Cô… mà đòi ‘tình thâm’?”

Cô thờ ơ nhìn về phía anh: “Thế thì tốt nhất anh hãy ngồi cầu nguyện đi, đừng để có một ngày lại nặng tình với tôi.”

“Một ngày nặng tình, thế ư?” Anh bỗng nhiên cười với vẻ không nghiêm túc, cũng mang chút khinh thường.

Chỉ là đẹp quá khó cưỡng mà thôi, anh chưa từng nghĩ mình cũng có một ngày ngả giáp đầu hàng.

Ngày đó.

Trán Hứa Tình Thâm chảy máu, đứng giữa ánh đèn của một căn phòng xa hoa. Người đàn ông mặc áo tắm viền đen nghiêng người đi qua đi lại. Anh giơ ngón tay lên, chọc vào vết thương trước trán cô: “Máu này của cô hay của người khác?”

Cô vừa sống sót sau tai nạn, giờ đang đứng đây với thân phận của một kẻ bỏ trốn. Cô đứng lặng, cướp lấy tầm nhìn của anh, ngữ khí sốt sắng: “Tôi cho anh, anh có dám nhận không?”

“Ha…” Người đàn ông nhướng cao mày, đi một vòng xung quanh cô: “Cô lấy tự tin ở đâu ra để bảo tôi muốn cô. Dựa vào cái mặt của cô, cơ thể của cô, hay là… kỹ thuật của cô đây?”
Cô nhịn đau lên tiếng: “Dựa vào việc tôi là người phụ nữ của Phương Thành.”

Tưởng Viễn Chu giơ lòng bàn tay lên, ánh đèn rọi qua từng kẽ ngón tay anh, phản chiếu một gương mặt điển trai mà vô cùng nham hiểm. Lòng bàn tay anh bất ngờ giữ chặt chiếc gáy trắng trẻo của cô: “Vậy thì cô nên biết, tôi thích chà đạp người khác.”
Cô cắn răng, nhắm mắt lại: “Tùy.”

Cô là Hứa Tình Thâm, anh là Tưởng Viễn Chu.

Cô không quyền không thế, anh quyền thế đầy mình, hô mưa gọi gió.

Ai cũng nói cô cậy có anh để leo cao, khuấy đảo một Đông Thành đang yên ổn nổi cơn bão táp.

Nhưng, vậy thì đã sao?

Cô cần quyền của anh, anh giơ tay dâng tặng. Cho dù những người đàn bà sau này lại gần anh đều học cô, nhưng chỉ có cô là mối tình sâu nặng của mình anh…

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset