Đấu Hồn Chiến Thần cực lớn từ vị trí khách quý nhanh chóng lao vào không trung. Đấu khí Chân Thánh tạo ra trận lốc xoáy, còn mang theo lực trùng kích cường đại, khiến những người bình thường ngồi cách đó không xa trực tiếp bị cuốn bay vào trong không trung.
Vì cứu hậu bối, Cửu Dương Chân Tông không để ý tới chuyện thu liễm lực lượng. Lực lượng cường đại tăng vọt khiến thân thể hắn hóa thành một lưu tinh xông thẳng tới lôi đài. Bàn tay lớn giơ lên không trung chộp một cái hình thành một bàn tay đấu khí cực lớn, lao thẳng tới phía sau lưng Đoạn Phong Bất Nhị tiến hành ngăn cản.
Bàn Hoành Cơ khẽ nhíu mày. Cửu Dương Chân Tông này vẫn là người tương đối lý trí. Cứu người đồng thời cũng không phát động tập kích bạo lực đi công kích Bất Nhị, chỉ muốn ngăn cản hành động của hắn. Nếu như muốn tập kích Bất Nhị, vậy cũng đừng trách ta động thủ ngăn cản.
Cửu Dương Chân Tông cảm giác được Bàn Hoành Cơ và Lý Phách phía sau cũng không di chuyển, trong lòng đã yên tâm hơn nhiều. Đêm qua thực lực của hai người này tăng vọt. Nếu như bọn họ ra tay ngăn cản, mình thật sự không dễ dàng ngăn cản được Đoạn Phong Bất Nhị. Nếu không phải hai người này đang ở đây, lần này mình đã trực tiếp một quyền đánh Đoạn Phong Bất Nhị thành thịt vụn. Cùng lắm thì nhận tội với bệ hạ, lại dẫn quân đi chinh chiến trên chiến trường Nhân Ma là được.
Đoạn Phong Bất Nhị cũng không quay đầu lại, tiếp tục vung trường thương trong tay, công kích về phía thân thể của Cửu Dương Phong Thái, giống như không có ý định tránh né một chưởng từ phía sau bay tới.
– Phá hỏng quy định cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, loại chuyện này không tốt lắm đâu?
Giọng nói của Càn Kình vang lên, thân thể đã xuất hiện ở vị trí phía sau lưng Đoạn Phong Bất Nhị. Hắn giơ tay lên đánh ra một quyền hỗn độn. Một quyền với vô số đấu kỹ không có trật tự ma sát lẫn nhau hình thành đấu khí, trong nháy mắt đánh nát chưởng khí còn không ra tay toàn lực của Cửu Dương Chân Tông.
Cứu người đánh nát chưởng khí sao?
Hai khóe mắt Cửu Dương Chân Tông gần như rách ra. Theo bản năng hắn nhận thấy được dưới tình huống muốn tiếp tục không tổn thương tới Đoạn Phong Bất Nhị mà cứu được Cửu Dương Phong Thái gần như không thể làm được nữa.
– Dám ngăn cản bản Chiến Thần! Không muốn sống nữa sao? Cút ngay!
Trong chớp mắt khi hậu bối đứng giữa ranh giới của sinh tử, Cửu Dương Chân Tông không để ý tới điều gì khác. Trong ngực hắn ngoại trừ lửa giận thiêu đốt vẫn là lửa giận. Hắn hạ thủ cũng không tiếp tục lưu tình nữa. Năm ngón tay giơ lên cao nắm lại thành quyền.
Toàn bộ khí tức trong đấu kỹ trận thoáng biến đổi. Trong phút chốc, khí tức lưu chuyển giống như ngàn vạn năm dài dằng dặc rất nhanh liền tràn ngập. Gần như tất cả mọi người sinh ra một ảo giác, các đế vương hoàng triều đã từng xuất hiện trong lịch sử trước kia, rất nhanh biến hóa ở ngay trước mắt.
Bọn họ, từng người từ hưng thịnh, đi về phía suy sụp, chân lý diễn biến muôn đời không đổi.
Hưng suy hoàng triều ấn! Đấu kỹ chung cực của thế gia huyết mạch Chiến Thần!
Cửu Dương Chân Tông vì cứu hậu bối lại không để ý tới giữ lại điều gì. người trẻ tuổi ngăn cản con đường trước mắt này, có thể nói là người mạnh nhất thế hệ trẻ hiện nay. Trong số các cường giả Chân Thánh cũng có thể đứng vào hàng cường giả thiên tài đứng đầu.
Đoạn Phong Bất Nhị muốn giết Cửu Dương Phong Thái, đã khiến Cửu Dương Chân Tông tức giận. Nhưng nể mặt Xà Hoàng, hắn không tổn thương Đoạn Phong Bất Nhị. Hiện tại lại có người đi ra tiến hành ngăn cản!
Lửa giận trong lòng Cửu Dương Chân Tông tăng vọt. Xem ra bản thân mình quá lâu không ra tay, mọi người đã bắt đầu dần dần quên mất sự cường đại của huyết mạch Chiến Thần!
Hưng suy hoàng triều ấn! Một hưng một suy, hưng lại khiến thực lực tăng vọt, suy lại khiến thực lực giảm xuống!
Hưng suy hoàng triều ấn mạnh nhất, thậm chí có thể khiến thực lực người thi triển tăng vọt gấp mười lần! Khiến thực lực của đối thủ có thể chỉ còn lại một thành đáng thương!
Đương nhiên, loại phương thức chiến đấu hưng ấn này khiến thực lực tăng vọt gấp mười lần, nhưng vẫn tổn thương đến thân thể người thi triển, lưu lại di chứng không cách nào khôi phục được. Nhưng nếu như tăng vọt lên gấp đôi lại không lưu lại di chứng gì, chỉ tiêu hao đấu khí tương đối nhiều mà thôi.
Cửu Dương Chân Tông nén giận ra tay. Khí tức suy yếu vây quanh thân thể Càn Kính. Chúng giống như hồ nước không cách nào thấy đáy, muốn kéo thân thể Càn Kính về phía vực sâu vô tận này.
Khí hưng thịnh ở trong cơ thể Cửu Dương Chân Tông dâng trào. Trong nháy mắt thực lực Cửu Dương Chân Tông tăng vọt, một quyền đánh ra toàn bộ sự tang thương trong cuộc sống hoàng triều. Hưng suy của hoàng triều, cuộc sống bấp bênh, tất cả sự vật biến hóa trong nhân gian đều dung nhập vào trong một quyền này, mang theo khí thế không thể đầy, mang theo thủy triều lịch sử cuồn cuộn lao đến, bao phủ tất cả, dung hòa tất cả, lại hấp thu tất cả!
Con người, một cuộc đời ngắn ngủi, bất kể đặc sắc như thế nào, ở trước mặt vạn năm lịch sử hoàng triều hưng suy, cuộc sống bấp bênh, đều có vẻ nhỏ bé yếu đuối như vậy.
Người bình thường chỉ cần nhìn liếc mắt, sẽ không tự chủ từ bỏ ý chí, từ bỏ chống lại, chủ động đón nhận một quyền này, muốn bản thân mình cũng gia nhập vào trong đó, trở thành một giọt nước một hạt cát trong dòng chảy lịch sử.
– Cửu Dương Chân Tông, ta bắt cả nhà ngươi!
Bàn Hoành Cơ ở trên vị trí khách quý đột nhiên gào lớn. Chiến thân huyết mạch rắn chín đầu trực tiếp mở ra. Đấu khí cuồng bạo này bắn ra bốn phía. Đứng nói đấu khí không quan tâm tới người phía trước mặt bị thổi lên không trung vẫn chưa rơi xuống, còn thổi bọn họ bay lên thật cao, còn muốn thổi bọn họ tới chỗ xa hơn trong khoảng không. Trong nháy mắt phần lớn khán đài dưới chân bọn họ vỡ nát hóa thành bột phấn sụp xuống.
Thân thể Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ đã sớm biến mất ở ghế khách quý, hồn vực Lôi Đình phối hợp với đấu kỹ tự do Càn Kình đưa cho, giống như tia chớp bước đuổi về phía Cửu Dương Chân Tông. Hồn vực cắn nuốt hình thành một cái lồng vút lên trời cao, khủng khiếp giống như ma thú thái cổ muốn cắn nuốt toàn bộ lôi đài.
Càn Kình cảm nhận được dòng chảy lịch sử hưng suy đập vào mặt. Khí tức suy vong xung quanh rơi xuống, sao sinh tử ấn trong cơ thể tự nhiên chuyển động.
Hưng cũng vậy, suy cũng vậy, không bao giờ chạy thoát khỏi sự tồn tại của sinh và tử.
Hoàng triều cũng vậy, lịch sử cũng vậy, dưới sự bao quát của ngôi sao, chẳng qua chỉ là một vài quá trình, là sự khởi đầu kéo dài, hỗn độn diễn biến. Cuối cùng chúng đều đi về phía tận cùng!
Lúc đầu đó là hỗn độn! Điểm đầu đó là điểm tận cùng! Khác với tất cả những điều khác, chẳng qua là biến hóa trước hai người này, biến hóa như thế nào đi nữa cũng không cách nào thoát khỏi hỗn độn và điểm tận cùng. Tất cả xuất hiện, chẳng qua là quá trình trung gian đầy phong phú giữa hồn độn và chung kết mà thôi.
Thân thể Càn Kính không động không lắc. Chân trái khẽ bước tới từng bước, tiếp tục đối chiến không lùi, với phương pháp đại thế dũng mãnh tiến tới. Tay phải nắm thành quyền vặn hư không.